Nỗi đau và niềm hạnh phúc còn sót lại!
Cô mua một đóa hoa cúc trắng và cất bước, nụ cười hiếm hoi hiện ra trên khuôn mặt cô, như niềm hạnh phúc còn sót lại mỗi khi cô đến mảnh đất nhỏ có ngôi mộ khắc tên anh.
Cơn gió đìu hiu hờ hững vuốt nhẹ lên tóc người con gái đang thẫn thờ bước tới. Người ta không biết cô đang tìm kiếm điều gì mà ánh mắt xa xăm hướng vào cõi không gian vô định. Cô chọn góc khuất quen thuộc ở quán café nhỏ, chỗ ngồi từng dành riêng cho cô và anh.
Như một phản xạ tự nhiên, cô kéo về bàn mình thêm một chiếc ghế. Chỉ để ngắm nhìn nó, chứ cô biết sẽ không ai ngồi đối diện cô lúc này. Nhưng ít nhất, cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh, để cô biết trái tim mình vẫn không thôi thổn thức, và hình bóng anh luôn hiện hữu đâu đó quanh đây.
Bất giác cô sờ tay lên bông hoa hồng đặt trên bàn, chưa bao giờ cô thấy nó lẻ loi, cô đơn đến thế. Cô quá nhạy cảm chăng? Hay chính những cảm xúc trong cô bấy giờ khiến cô cảm nhận mọi thứ đều đơn điệu và tẻ nhạt? Đặt tay lên cằm, cô nhìn ra đường như kiếm tìm chút hơi thở của cuộc sống, để cô biết mình vẫn đang tồn tại. Có lẽ cô nghĩ mình cũng đã ” chết đi” từ ngày anh ra đi, từ ngày cô lảo đảo bước đến bệnh viện để nhìn anh lần cuối. Cảm giác tuyệt vọng, khổ đau khi nhìn tấm khăn trắng tinh phủ gương mặt anh, cảm giác nhìn người mình thương yêu khuất dần sau mà mưa đưa tiễn, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ.
Cô ngồi im nhìn chiếc ghế trống không. Bao lâu rồi khi cô không còn thấy chủ nhân của nó. Đã bao lâu từ khi cô không còn thấy nụ cười trêu ghẹo của anh khi nhìn cô? Cô không nhớ nữa, có lẽ với cô khái niệm thời gian chỉ tồn tại trong quá khứ, trước cái ngày anh chuẩn bị đưa cô về ra mắt gia đình. Cô đã sống trong niềm vui của một cô dâu sắp về nhà chồng, bao nhiêu lo toan, hồi hộp, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa khi anh đeo nhẫn vào tay cô. Chiếc nhẫn khiến cô cười thật rạng rỡ, hạnh phúc, chiếc nhẫn luôn nhắc nhở cô hứa với lòng sẽ đeo trọn đời cùng người đàn ông ấy. Ngày anh đi, giọt nước mắt rơi ướt đẫm chiếc nhẫn người ở lại.
“Em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất…”, cô nhớ hoài câu nói đó. Tại sao anh lại thất hứa? Tại sao anh lại trốn chạy đến một nơi xa xôi đến vậy? Khoảng cách trái tim, khoảng cách địa lí, sao anh không chọn, lại tìm đến một thế giới mà cô không thể đến.
Quán café quen thuộc, nơi lần đầu anh vụng về ngỏ lời yêu, nơi anh cho cô niềm hạnh phúc của một tương lai đầy hứa hẹn, nơi anh đỏ mặt trao cô chiếc nhẫn cầu hôn… Tất cả điều đó không đủ níu kéo anh ở lại? Cả cô nữa? Bản thân cô cũng không thể ư? Cô đã từng hét lên như vậy, cô đã từng oán hận anh, oán hận ông trời mang đến cho cô những cảm xúc quá chóng vánh.
Tim cô như ngừng đập khi nghe anh lắp bắp nói lời cầu hôn, cô cũng đã xốn xang bao nhiêu khi chuẩn bị ra mắt gia đình anh, để rồi cô tưởng mình đã chết khi nghe tin anh mất do tai nạn lúc đến đón cô. Cô giận anh, cô luôn ở đây, sao anh phải chạy nhanh đến vậy? Cô vẫn luôn chờ ở quán quen, sao anh cứ phải vội vàng đến như để gặp điều gì đó mới lạ… Và cô giận, vì anh đến một nơi không có cô.
Video đang HOT
Đã bao lần cô tự nhủ phải bước qua nhưng đôi chân cứ dừng lại trước quán cũ. Như một bản năng, trái tim cô luôn tìm đến kỉ niệm, phải chăng những gì còn sót lại của anh luôn vương vấn nơi đây. Cô đẩy của bước vào và nhớ bàn tay ai đó từng đẩy cánh cửa mời cô. Cô kéo thêm chiếc ghế về phía mình mà cảm giác như anh luôn hiển hiện ở đó với nụ cười thật tươi. Người ta nói cô bị ám ảnh quá nhiều nhưng ai hiểu cho cô, ai hiểu cho cảm giác mất đi người mình yêu thương khi tưởng như sắp có được hạnh phúc trọn vẹn? Thực sự, cô không muốn quên.
Cô đứng dậy và bước ra. Ánh mắt cô không còn xa xăm, vô định nữa. Dường như cô đã tìm được đích đến tiếp theo cho mình. Cô đến quán quen để tìm chút hơi ấm của quá khứ, và giờ đây, cô sẽ tìm đến chủ nhân của những kỉ niệm đó. Gió vẫn nhẹ nhàng thổi như thế, nhưng ánh mắt người con gái kia đã khác, có gì đó mong ngóng và chờ đợi. Cô mua một đóa hoa cúc trắng và cất bước, nụ cười hiếm hoi hiện ra trên khuôn mặt cô, như niềm hạnh phúc còn sót lại mỗi khi cô đến mảnh đất nhỏ có ngôi mộ khắc tên anh.
Theo STT
Mối tình "sinh viên - đại gia" và đoạn kết buồn
Nhiều người nghĩ yêu đại gia là sướng, là có "bốn bánh" đưa đón, được đi ăn ở nhà hàng sang trọng, xài toàn đồ hiệu, tiền tiêu không hết...Thế nhưng đoạn kết của những mối tình này lại không hề đẹp chút nào.
"Em xài tiền của tôi rồi thích đi là đi chắc!"
Người ta vẫn có câu ở đời không ai cho không ai cái gì. Quả cũng đúng như vậy. Nhận rất nhiều thì phải trả lại. Các đại gia "đầu tư" vật chất cho nữ sinh thì nữ sinh cũng phải đáp ứng những "yêu cầu" của họ.
Phương - một chân dài đang theo học trường nhạc năm thứ 2 nhưng đã có số tiền gửi ngân hàng lên đến hàng triệu đồng. Số tiền đó theo như lời của Phương là công sức của những lần cô đi diễn, nhưng không cần hỏi, người ta cũng biết nguồn thu nhập đó đến từ đâu bởi Phương nổi tiếng xinh đẹp, ăn nói khéo léo và thành tích "sát" đại gia cũng thuộc vào loại "siêu".
Tất nhiên cái gì cũng có giá của nó. Cô bạn Phương kia sướng cũng lắm mà khổ cũng nhiều. Tiền thì đủng đỉnh thật đấy, nhưng mua gì cũng phải xin anh bồ già, hợp lí thì mới được mua, không thì sẽ bị "tổng xỉ vả" cho một trận, mà nặng hơn là cắt viện trợ luôn. Đợi đến khi nào lại làm anh vui thì may ra mới được cấp tiền lại.
Nhiều lần như thế, Phương cũng cảm thấy mệt mỏi và mất tự do, thế là cô chủ động chia tay với người tình già. Nào ngờ cô gái trẻ này lại được đại gia ném vào mặt tờ chi tiêu của nàng từ khi đến với người ta với lời nhắn "Em xài tiền của tôi rồi thích đi là đi chắc". Vậy là Phương đành ngậm ngùi tiếp tục làm bồ nhí của đại gia. Không biết rằng cuộc tình vụng trộm này sẽ đi về đâu?
Đang là sinh viên của một trường đại học có tiếng ở Thủ đô, Thanh lại quyết định bỏ học giữa chừng để chạy theo mối tình với một thiếu gia. Nghe người yêu hứa hẹn sẽ cưới mình về làm vợ, rồi: "Lấy anh em chẳng phải làm gì hết, chỉ việc ăn chơi tiêu xài thôi..." Thanh đã mềm lòng hiến dâng tất cả cho người yêu vì đằng nào chẳng là vợ chồng. Một thời gian sau, cái bụng của Thanh cứ to dần lên, bạn phải nghỉ học để tránh bị bạn bè, thầy cô phát hiện. Khi biết tin Thanh có thai, người yêu cô liền lạnh lùng tuyên bố: "Em đi phá cái thai ấy đi, còn nếu em muốn giữ lại thì chúng ta sẽ chia tay.
Chuyện sinh viên đi cặp bồ đã không còn là chuyện lạ với giới trẻ hiện nay. Đa phần trong những mối quan hệ giữa sinh viên và đại gia ấy không có thứ gọi là tình yêu. Mục đích của những mối quan hệ vụng trộm ấy là vì tiền. Đồng tiền và ma lực của nó đã khiến cho nhiều bạn trẻ không vượt qua được sức cám dỗ, cạm bẫy của cuộc sống.
Thực tế hiện nay, số nữ sinh viên "cặp" với các đại gia không phải là con số ít. Đến đâu, người ta cũng có thể nghe được những câu chuyện về nữ sinh chân dài được đại gia bao ăn, bao ở, học hành. Đi đâu người ta cũng có thể bắt gặp cảnh một người đàn ông tóc đã bạc đang ôm ấp, ve vãn một cô gái tuổi chỉ chừng như con mình.
Ảnh minh họa
Sống với những hạnh phúc "có hạn sử dụng"
Ngày nay có quá nhiều nữ sinh đang có xu hướng muốn yêu đại gia để được có cuộc sống sung túc, không phải lo nghĩ nhiều và bất chấp mọi sự trả giá. Đôi khi những sự sung sướng, những cái "được" đấy lại chính là cái mồ chôn sống các nữ sinh. Hướng tới một cuộc sống giàu có, an nhàn là mơ ước của tất cả mọi người và ai ai cũng phải nỗ lực để đạt được điều đó, chỉ có một điều là một số bạn trẻ hiện nay đã nỗ lực đúng cách hay chưa?
Trong trăm ngàn cuộc tình vụng trộm kiểu "Già nhân ngãi non vợ chồng" ấy có khá nhiều sinh viên đã tốt nghiệp nhờ tiền kiếm được từ hợp đồng "vợ hờ". Tuy nhiên, lối sống thực dụng đó lành ít dữ nhiều, đa số "đối tác" đều đã có gia đình nên cuộc tình có thể bị "vỡ" bất cứ lúc nào. "Đối tác" có thể là giám đốc, thương nhân, trí thức, kỹ sư, buôn bán, xe ôm... là bất cứ ai nếu có tiền, mục đích cũng nhiều: Ham chơi, thích của lạ, khẳng định mình vẫn "có giá"...
Rõ ràng, thứ mà các SV tự nguyện biến mình thành "tầm gửi" có được chẳng đáng là bao so với những mất mát mà họ gánh chịu. Đơn giản, kiến thức ở giảng đường ĐH nhỏ dần sau những cuộc ăn chơi cùng "đại gia", để rồi khi kết thúc cuộc tình, họ chẳng còn gì ngoài ánh mắt khinh miệt của mọi người...
Yêu nhau chưa được một tháng, Thủy gần như phát điên khi phát hiện chàng đại gia của mình có sở thích "để tình trang trải khắp muôn nơi". Thôi thì rải rác từ Nam ra Bắc, không đâu thiếu những kỉ niệm mặn nồng của chàng. Quyết không để mất người yêu vào tay (nhiều) người khác, Thủy ra sức tân trang bản thân. Đi spa không đủ, nàng quyết tâm sang tận Thái Lan làm một cuộc đổi mới toàn diện. Chẳng hiểu những nỗ lực để "thế giới này là của chúng mình" của Thủy có kết quả gì không, chỉ biết trong thời gian Thủy sang Thái, đại gia của nàng ở nhà đã vi vu vào tận Nha Trang "đổi gió". Cô hụt hẫng khi nhận ra mình chỉ là món đồ chơi của "chàng hoàng tử" thế kỷ 21, giống như chai rượu, chai bia uống hết thì vứt bỏ.
Còn cô nàng Chi ở Thanh Xuân, Hà Nội cũng tự hào khi thành bồ nhí của một vị tổng giám đốc, hằng ngày được lái xe của anh ta chở đến trường rồi đón về. Tuy bị đại gia kiểm soát chặt giờ giấc và các mối quan hệ nhưng Chi vẫn thấy mình có thân phận sang hơn hẳn các bạn gái nhan sắc khác. Vị tổng giám đốc chưa có vợ nên Chi vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó anh ta sẽ cưới mình.
Thế nhưng, khi biết vị tổng giám đốc đính hôn với người khác, cô đau khổ hỏi tình nhân khi nào phải dọn khỏi nhà anh ta. Đại gia tròn mắt: "Việc gì phải thế. Em cứ ở đây. Vợ là vợ, mà em là em. Đừng lo, chừng nào em còn tử tế với anh, anh vẫn cứ lo cho em không thiếu thứ gì cả".
Có trường hợp, sau khi cô bồ trẻ trung kể với đại gia về việc "chúng mình đã trót dính", ngay hôm sau, đại gia này đã biến mất không lời từ biệt.
Vì vô tình hay chủ định tìm đến các đại gia để nương nhờ trong những ngày khó khăn, câu chuyện nữ sinh-đại gia vẫn ngày ngày diễn ra với bao câu chuyện mà kịch bản vẫn thường là vui ít, buồn nhiều.
Theo STT
Điều quý giá nhất trong tình yêu Ai cũng bảo Quang lấy được Hạnh chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo bởi gia đình Hạnh thuộc loại giàu có. Nhưng với Quang và Hạnh, cái mà họ có được là tình yêu chứ không phải bạc tiền. Quang sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố Quang là thương binh, làm nghề sửa xe ở đầu phố. Mẹ Quang bán...