Nỗi đắng cay của người con xa quê ngày cận Tết
Vi nóng lòng muốn có một tấm vé tau nhanh chong để kịp về quê ăn Tết, tôi đã nhẹ dạ cả tin mua ve qua mạng và hậu quả là tiề.n mất tật mang.
Tôi la đưa con của mảnh đất miền trung bao khó nhọc. Gia đinh ngheo lại khó khăn nên tôi theo ngươi họ hàng vao Sai Gon buôn ban. Ươc mơ đổi đời, kiêm nhiêu tiên thôi thuc tôi, cộng thêm việc buôn ban gặp khó khăn tôi xin ra lam bảo vệ của một công ty may mặc.
Chỉ một phút sai lâm cả tin ma tôi đanh mât nhưng thư quan trọng ngay Têt (Ảnh minh họa)
Thâm thoat 5 năm trôi qua, tôi cung danh dụm được một số tiên kha kha, nguyện ước của một người tha phương như tôi la mong đươc vê quê đon têt bên gia đinh.
Tết cận kề, tôi lại chẳng có thời gian để ra mua ve xe vi công việc không cho phep. Vả lại tôi nghe noi thơi gian để một hành khách đến gặp được nhân viên quầy vé của hãng xe này quá dài, có khi kéo dài hơn 10 giờ đồng hồ. Cũng có trường hợp xếp hàng rất lâu nhưng đến lượt thì vẫn không mua được vé.
Video đang HOT
Long tôi lo lăng lăm, tôi đưng ngôi không yên, không biêt lam sao để mình co đươc một tấm ve kịp về trong nhưng ngay cuôi năm nay. Vi dong ngươi vê quê ăn têt rât nhiêu va năm nao cung thiêu ve.
Đươc một anh bạn nói rằng có dịch vụ mua vé qua mạng, tôi mừng lắm . Qua trao đổi tôi quyêt định mua ve tau vơi gia cao hơn một chut va chẳng may suy nghi gi thêm. Sau khi nhận vé tôi trả số tiên 750.000 ngan qua tai khoản. Câm tâm ve trên tay long mưng vui khôn xiêt, thiêt nghi minh tiêt kiệm, chăt chiu bao năm chỉ mong hương một cái tết trọn vẹn, yên âm bên gia đinh la đung.
Tôi vội vàng gọi điện báo ngươi thân ngay, tâm trạng vui sương đên nỗi quên ăn quên ngủ nhưng nao ngơ. 29 têt tôi xach hanh ly ra ga sai gon vơi bộn bề qua cap va nhưng đặc sản phương nam, long chỉ mong sơm đươc vê nha. Nhưng khi vưa đưa ve kiểm soat nhân viên noi răng đây la ve giả và không cho tôi lên tau, tôi bât ngơ va bang hoang lăm.
Tôi không nghi minh bị lừa một cách ngoạn mục vậy. Tôi nhanh chong liên lạc vơi ngươi ban nhưng điện thoại khóa máy. Hỏi người kiểm soát thì họ nói tôi mua lại một vé khác. Nhưng hôm nay la 29 têt, ngươi ngươi chẳng co ve ma vê lây đâu ra để mua ve khac, tôi cô chơ nhưng chẳng con ve va tiên lương it ởi của mình cung chẳng đủ mua vé ve chơ đen.
Đang ly ra tôi phải xem xet kỹ trước khi mua ve tau, tim hiểu thông tin kỹ lưỡng vậy mà lại quá tin tin tương nhưng gi trên mạng. Xach đông hanh ly ra vê trong sư bưc bôi, bưc bội xen lẫn ấm ức, long chua xot nghẹn ngào. Tay chân tôi chẳn thể nhích nổi. Nhin dong ngươi vội vã lên tau tôi lại thương xot cho chinh thân phận của mình, giọt nước mắt lăn dai cay cay.
Lại thêm một năm nữa tôi lại phải ăn tết một mình trên đât Sai Gon nay. Suốt một năm lăn lộn với bụi bặm cuộc đời vì kế sinh nhai; bước chân no len lỏi, khắp nơi giữa phố phường Sai Gon đang tràn ngập không khí hội hè của ngày Tết, tôi lại nhớ vê ngươi mẹ già. Chỉ một phút sai lâm cả tin ma tôi đanh mât nhưng thư quan trọng ngay Têt, giờ đây tôi chỉ ước co một tấm vé tau đung nghia…
Theo VNE
Thu nhập trên 15 triệu, chồng tôi vẫn chưa hài lòng
Thu nhập trên 15 triệu/ tháng nhưng chồng tôi chưa bao giờ hài lòng, anh vẫn tự học ngoại ngữ để tìm kiếm công việc tốt hơn .
Thu nhập trên 15 triệu/ tháng nhưng chồng tôi chưa bao giờ hài lòng, anh vẫn tự học ngoại ngữ để tìm kiếm công việc tốt hơn
Tôi không bênh vực gì chị Hà Liên hay Phạm Yến, nhưng so với mặt bằng chung của xã hội bây giờ thì thu nhập 4 triệu đồng/1 tháng đối với một người đàn ông có trình độ, có học vấn là quá bèo bọt. Thu nhập này kém xa so với mức thu nhập của những người thợ phụ hồ, sơn bả, xe ôm, thậm chí cả chị bán trà đá vỉa hè. Tôi nói như vậy là xuất phát từ thực tế.
Cách đây 2 năm nhà tôi xây nhà và đúng là thu nhập của một thợ hồ không dưới 200 ngàn đồng/ ngày, thợ sơn bả cũng không dưới 250 ngàn đồng một ngày. Tính ra cách đây 2 năm, thu nhập của một tháng của một người thợ phụ hồ, sơn bả không dưới 6 triệu đồng, bây giờ có thể còn cao hơn. Còn chị bán trà đá gần cơ quan tôi, theo chia sẻ của chị, thu nhập một tháng của chị không dưới 7 triệu đồng.
Tôi nói như vậy không nhằm dè bửu hay kích động ai cả, nhưng đúng là một người đàn ông có trình độ, kiến thức mà chấp nhận an phận với mức thu nhập 4 triệu đồng, ngoài ra không có khoản nào khác thì thật khó chấp nhận.
Tôi kể ra đây không phải để khoe chồng mình, nhưng chồng tôi tốt nghiệp đại học, làm việc cho một công ty tư nhân chuyên sản xuất thiết bị điện của Việt Nam, thu nhập mỗi tháng của anh không dưới 15 triệu đồng, nhưng chưa bao giờ anh hài lòng với mức thu nhập đó.
Chồng tôi nói, với mức thu nhập này thì chỉ đủ để lo các con khi chúng khỏe mạnh và còn nhỏ, còn sau này chúng lớn lên, học hành tốn kém hay chẳng may ốm đau chắc sẽ không đủ. Hơn nữa, ông bà nội ngoại cũng đã già cả, nên có thể ốm đau bất cứ lúc nào, bố mẹ ốm đau mà không có tiề.n thuốc thang thì ân hận cả đời. Anh em ở quê lúc khó khăn mà không giúp đỡ được cũng cảm thấy áy náy.
Với suy nghĩ vậy, nên bây giờ dù đã là trưởng phòng, với mức thu nhập hàng tháng không phải là thấp, nhưng chồng tôi không bao giờ an phận, anh vẫn tự học ngoại ngữ và tìm việc trên mạng, lên lịch đi phỏng vấn khi có thể để có thể kiếm được công việc phù hợp, có thu nhập tốt hơn.
Hành động của chồng và suy nghĩ của anh cho tôi thấy được ý chí và thái độ sống rất nghiêm túc của chồng mình, anh giúp tôi nhận ra trách nhiệm của mình trong gia đình.
Theo VNE
Tôi âm thầm lập kế hoạch để chồng không còn khả năng làm bố Tôi được mọi người đưa đi cấp cứu gấp. Tôi không sao nhưng còn con tôi chỉ mới hình thành đã không giữ được. Tỉnh dậy, biết là đã mất con, tôi uất ức và căm hận chồng bội bạc đến muốn hóa điên. Tôi đang âm thầm lên kế hoạch sẽ hàng ngày âm thầm cho chồng uống thuố.c để anh liệt...