Nỗi ân hận khôn nguôi ám ảnh tôi sau một chuyến xe kinh hoàng ấy
Nhìn thấy vệt m.áu dính trên ga giường, tôi thấy thương em vô hạn. Tôi đã không giữ đúng lời hứa, còn dối gạt em, còn em thì vẫn thủy chung chờ đợi và chẳng nghi ngờ gì tôi cả.
Những cuộc ân ái đổi lại cho tôi rất nhiều t.iền. Tôi chìm đắm trong những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng. (ảnh minh họa)
Tôi và Bình yêu nhau được hơn 1 năm trước khi tôi quyết định rời quê lên thành phố tìm việc. Dù biết ích kỷ, tôi vẫn xin em hãy kiên nhẫn chờ tôi trở về đón em lên. Chúng tôi còn mua nhẫn đính ước với nhau và hẹn thề chung thủy. Em khi ấy 22 t.uổi, cái t.uổi đẹp nhất của người con gái.
Sống ở thành phố phức tạp hơn tôi tưởng rất nhiều, thân con trai như tôi cũng thấy mình quá đỗi nhỏ bé và bất lực trước dòng đời. Bao nhiêu mộng tưởng vỡ tan tành chỉ sau nửa năm, tôi bị người ta lừa gạt, bóc lột và đối xử tệ bạc. Tôi thấy cô đơn, mệt mỏi và chẳng còn chút động lực nào để bước tiếp.
Tôi trở thành trai bao cho Dĩnh – vợ của một đại gia đã bước tới t.uổi xế chiều. Dĩnh đem đến cho tôi cuộc sống như mơ, nhà đẹp, xe đẹp và những bộ cánh đắt t.iền. Tôi như lột xác chỉ sau 2 tháng ở bên Dĩnh, chẳng còn cái vẻ nghèo hèn đáng thương nữa. Những cuộc ân ái đổi lại cho tôi rất nhiều t.iền. Tôi chìm đắm trong những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng.
Lần đầu về quê sau cú lột xác ấy, ai cũng không thể tin vào mắt mình khi thấy tôi. Tôi nói dối với mọi người là tôi đang làm cho một công ty nước ngoài, đãi ngộ rất tốt. Bố mẹ ôm lấy tôi tự hào.
Rồi tôi gặp Bình, em vẫn xinh đẹp và thuần khiết như thế. Bình bối rối nhìn vẻ ngoài bảnh bao, sáng bóng của tôi, không nói nên lời. Tôi tặng em bộ trang sức đắt t.iền, em giật mình từ chối. Em dè dặt hỏi tôi đi làm kiếm được nhiều t.iền đến vậy ư. Tôi cười gật đầu lấy làm thỏa mãn lắm. Chúng tôi ngồi bên nhau, tay nắm tay, khung cảnh vẫn vậy, Bình vẫn vậy còn tôi thì khác xưa rồi.
Cũng trong lần trở về này, Bình đã trao thân cho tôi. Nhìn thấy vệt m.áu dính trên ga giường, tôi thấy thương em vô hạn. Tôi đã không giữ đúng lời hứa, còn dối gạt em, còn em thì vẫn thủy chung chờ đợi và chẳng nghi ngờ gì tôi cả.
Quay lại thành phố, tôi thấy chán ghét bản thân mình. Điện thoại rung lên tin nhắn của Dĩnh, tôi thở dài, công việc vẫn là công việc. Dĩnh giới thiệu tôi cho một vài người bạn khác của cô ta, tôi càng kiếm được nhiều t.iền hơn nữa. Tôi dọn khỏi căn nhà Dĩnh mua cho mình và tự mua lấy một căn nhà khác ở ngoại thành. Giờ một tuần của tôi rất bận rộn, những vị khách ngày càng khó tính và đòi hỏi cao.
Mỗi lần uống say tôi lại gọi điện cho Bình chỉ được nghe thấy giọng em. Tôi nhớ em nhưng tôi sợ hãi phải đối mặt với em. Tôi muốn buông tha cho em để em tìm hạnh phúc mới nhưng lời chia tay chưa đi đến đầu môi đã bị chặn lại.
Thế rồi cái ngày định mệnh ấy cũng tới.
Video đang HOT
Hôm đó Dĩnh và bạn qua nhà đón tôi đi du lịch. Một tuần không gặp nên Dĩnh nói nhớ tôi vô cùng, tôi vừa bước ra khỏi nhà đã đẩy tôi lên mui xe hôn ghì lấy. Tôi cũng đáp lại nhiệt tình. Chúng tôi quấn lấy nhau một lúc, đến khi bạn Dĩnh không chịu nổi nữa, bấm coi inh ỏi thì mới thôi. Tôi ôm eo Dĩnh vui vẻ chuẩn bị bước vào xe thì khựng lại khi ở bên đường là gương mặt tái nhợt của Bình đang nhìn mình.
Em đứng trong làn gió lạnh, mái tóc xổ tung, nhìn trân trân về phía tôi không chớp mắt. Tim tôi như ngừng đ.ập, Dĩnh choàng tay ôm lấy cổ tôi kéo vào xe. Chiếc xe rời bánh, tôi ngoái ra sau nhìn, Bình vẫn đứng đó, ánh mắt đau đớn vô hạn dõi theo. Cả chuyến xe tôi như người mất hồn, để mặc Dĩnh muốn làm gì thì làm. Ánh mắt của Bình ám ảnh tôi, cả gương mặt tái nhợt của em cũng khiến tim tôi đau nhói.
Sau 3 ngày ở khu nghỉ dưỡng, tôi trở về nhà, việc đầu tiên là gọi điện ngay cho Bình. Đầu dây bên kia không ai trả lời, tôi vội lái xe đi thẳng về quê ngay trong đêm.
Người có tội là tôi, vì sao em lại phải gánh chịu? Ánh mắt đau đớn ngày đó của em lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khóc nức nở, tôi nợ em quá nhiều. (ảnh minh họa)
Bố mẹ đón tôi bằng tin sét đ.ánh, Bình gặp tai nạn, giờ đang nằm viện. Tôi lao như điên vào viện tìm em. Anh trai Bình vừa thấy tôi đã toan đ.ánh nhưng mẹ em ngăn lại.
- Tôi biết hết mọi chuyện rồi, cậu đừng đến đây gặp nó nữa! – Bà lạnh lùng nói với tôi.
- Cháu xin bác, bác để cháu nói chuyện với Bình một lúc thôi!
- Cậu hại đời con gái tôi chưa đủ hay sao? Cậu có biết vì cậu mà nó gặp tai nạn, mất con và giờ thì không còn khả năng làm mẹ nữa không? – Bà òa khóc, vung tay đ.ánh mạnh vào người tôi.
Tôi c.hết điếng, ngã gục xuống, chuyện gì đang xảy ra thế này? Người có tội là tôi, vì sao em lại phải gánh chịu? Ánh mắt đau đớn ngày đó của em lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khóc nức nở, tôi nợ em quá nhiều.
Bất chấp sự cầu xin của tôi, nhà Bình vẫn kiên quyết không cho tôi gặp em. Em xuất viện là được đưa vào miền Nam ngay, một cơ hội tôi cũng không có. Nỗi ân hận khôn nguôi ám ảnh và giày vò tôi hàng ngày. Tôi cứ như một cái bóng lủi thủi trong nhà mình không muốn đi đâu. Giờ tôi phải làm sao để chuộc lại tội lỗi to lớn này?
Theo blogtamsu
Nỗi ân hận khôn nguôi ám ảnh tôi sau chuyến xe kinh hoàng ấy
Nhìn thấy vệt m.áu dính trên ga giường, tôi thấy thương em vô hạn. Tôi đã không giữ đúng lời hứa, còn dối gạt em, còn em thì vẫn thủy chung chờ đợi và chẳng nghi ngờ gì tôi cả.
Tôi và Bình yêu nhau được hơn 1 năm trước khi tôi quyết định rời quê lên thành phố tìm việc. Dù biết ích kỷ, tôi vẫn xin em hãy kiên nhẫn chờ tôi trở về đón em lên. Chúng tôi còn mua nhẫn đính ước với nhau và hẹn thề chung thủy. Em khi ấy 22 t.uổi, cái t.uổi đẹp nhất của người con gái.
Sống ở thành phố phức tạp hơn tôi tưởng rất nhiều, thân con trai như tôi cũng thấy mình quá đỗi nhỏ bé và bất lực trước dòng đời. Bao nhiêu mộng tưởng vỡ tan tành chỉ sau nửa năm, tôi bị người ta lừa gạt, bóc lột và đối xử tệ bạc. Tôi thấy cô đơn, mệt mỏi và chẳng còn chút động lực nào để bước tiếp.
Tôi trở thành trai bao cho Dĩnh - vợ của một đại gia đã bước tới t.uổi xế chiều. Dĩnh đem đến cho tôi cuộc sống như mơ, nhà đẹp, xe đẹp và những bộ cánh đắt t.iền. Tôi như lột xác chỉ sau 2 tháng ở bên Dĩnh, chẳng còn cái vẻ nghèo hèn đáng thương nữa. Những cuộc ân ái đổi lại cho tôi rất nhiều t.iền. Tôi chìm đắm trong những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng.
Những cuộc ân ái đổi lại cho tôi rất nhiều t.iền. Tôi chìm đắm trong những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng. (ảnh minh họa)
Lần đầu về quê sau cú lột xác ấy, ai cũng không thể tin vào mắt mình khi thấy tôi. Tôi nói dối với mọi người là tôi đang làm cho một công ty nước ngoài, đãi ngộ rất tốt. Bố mẹ ôm lấy tôi tự hào.
Rồi tôi gặp Bình, em vẫn xinh đẹp và thuần khiết như thế. Bình bối rối nhìn vẻ ngoài bảnh bao, sáng bóng của tôi, không nói nên lời. Tôi tặng em bộ trang sức đắt t.iền, em giật mình từ chối. Em dè dặt hỏi tôi đi làm kiếm được nhiều t.iền đến vậy ư. Tôi cười gật đầu lấy làm thỏa mãn lắm. Chúng tôi ngồi bên nhau, tay nắm tay, khung cảnh vẫn vậy, Bình vẫn vậy còn tôi thì khác xưa rồi.
Cũng trong lần trở về này, Bình đã trao thân cho tôi. Nhìn thấy vệt m.áu dính trên ga giường, tôi thấy thương em vô hạn. Tôi đã không giữ đúng lời hứa, còn dối gạt em, còn em thì vẫn thủy chung chờ đợi và chẳng nghi ngờ gì tôi cả.
Quay lại thành phố, tôi thấy chán ghét bản thân mình. Điện thoại rung lên tin nhắn của Dĩnh, tôi thở dài, công việc vẫn là công việc. Dĩnh giới thiệu tôi cho một vài người bạn khác của cô ta, tôi càng kiếm được nhiều t.iền hơn nữa. Tôi dọn khỏi căn nhà Dĩnh mua cho mình và tự mua lấy một căn nhà khác ở ngoại thành. Giờ một tuần của tôi rất bận rộn, những vị khách ngày càng khó tính và đòi hỏi cao.
Mỗi lần uống say tôi lại gọi điện cho Bình chỉ được nghe thấy giọng em. Tôi nhớ em nhưng tôi sợ hãi phải đối mặt với em. Tôi muốn buông tha cho em để em tìm hạnh phúc mới nhưng lời chia tay chưa đi đến đầu môi đã bị chặn lại.
Thế rồi cái ngày định mệnh ấy cũng tới.
Hôm đó Dĩnh và bạn qua nhà đón tôi đi du lịch. Một tuần không gặp nên Dĩnh nói nhớ tôi vô cùng, tôi vừa bước ra khỏi nhà đã đẩy tôi lên mui xe hôn ghì lấy. Tôi cũng đáp lại nhiệt tình. Chúng tôi quấn lấy nhau một lúc, đến khi bạn Dĩnh không chịu nổi nữa, bấm coi inh ỏi thì mới thôi. Tôi ôm eo Dĩnh vui vẻ chuẩn bị bước vào xe thì khựng lại khi ở bên đường là gương mặt tái nhợt của Bình đang nhìn mình.
Em đứng trong làn gió lạnh, mái tóc xổ tung, nhìn trân trân về phía tôi không chớp mắt. Tim tôi như ngừng đ.ập, Dĩnh choàng tay ôm lấy cổ tôi kéo vào xe. Chiếc xe rời bánh, tôi ngoái ra sau nhìn, Bình vẫn đứng đó, ánh mắt đau đớn vô hạn dõi theo. Cả chuyến xe tôi như người mất hồn, để mặc Dĩnh muốn làm gì thì làm. Ánh mắt của Bình ám ảnh tôi, cả gương mặt tái nhợt của em cũng khiến tim tôi đau nhói.
Sau 3 ngày ở khu nghỉ dưỡng, tôi trở về nhà, việc đầu tiên là gọi điện ngay cho Bình. Đầu dây bên kia không ai trả lời, tôi vội lái xe đi thẳng về quê ngay trong đêm.
Người có tội là tôi, vì sao em lại phải gánh chịu? Ánh mắt đau đớn ngày đó của em lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khóc nức nở, tôi nợ em quá nhiều. (ảnh minh họa)
Bố mẹ đón tôi bằng tin sét đ.ánh, Bình gặp tai nạn, giờ đang nằm viện. Tôi lao như điên vào viện tìm em. Anh trai Bình vừa thấy tôi đã toan đ.ánh nhưng mẹ em ngăn lại.
- Tôi biết hết mọi chuyện rồi, cậu đừng đến đây gặp nó nữa! - Bà lạnh lùng nói với tôi.
- Cháu xin bác, bác để cháu nói chuyện với Bình một lúc thôi!
- Cậu hại đời con gái tôi chưa đủ hay sao? Cậu có biết vì cậu mà nó gặp tai nạn, mất con và giờ thì không còn khả năng làm mẹ nữa không? - Bà òa khóc, vung tay đ.ánh mạnh vào người tôi.
Tôi c.hết điếng, ngã gục xuống, chuyện gì đang xảy ra thế này? Người có tội là tôi, vì sao em lại phải gánh chịu? Ánh mắt đau đớn ngày đó của em lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khóc nức nở, tôi nợ em quá nhiều.
Bất chấp sự cầu xin của tôi, nhà Bình vẫn kiên quyết không cho tôi gặp em. Em xuất viện là được đưa vào miền Nam ngay, một cơ hội tôi cũng không có. Nỗi ân hận khôn nguôi ám ảnh và giày vò tôi hàng ngày. Tôi cứ như một cái bóng lủi thủi trong nhà mình không muốn đi đâu. Giờ tôi phải làm sao để chuộc lại tội lỗi to lớn này?
Theo Motthegioi
Bức tranh cổ và tâm nguyện cuối cùng của cha Bức tranh cổ không đáng giá của cha đã khiến các con ông hiểu ra tình yêu thương vô bờ bến của ông dành cho các con. ảnh minh họa Năm nay ông 68 t.uổi trên đầu tóc đã bạc trắng, dáng người gầy gò ốm yếu, ai nhìn thấy cũng đều động lòng thương xót. Hơn 30 năm nay ông sống một...