Nợ duyên
Không biết kiếp tr­uớc em có nợ gì anh không sao kiếp này em phải buồn và đau khổ vì anh nhiều nh­­u vậy. Nhiều đêm em đã khóc thầm vì nhớ anh và cả giận anh nữa.
Tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc sống của em, để rồi khi em bắt đầu yêu và nhớ anh thì anh lại đi đến nơi khác. Em biết là anh c­ũng yêu em nhưng vì do việc học mà anh phải chuyển truờng và xa em khi l­ời yêu chưa kịp trao.
Đến hôm nay thì cũng đã hơn một năm rồi mà em vẫn không quên đuợc anh. Những lúc anh ốm hay đi nhậu với bạn bè về say anh lại gọi điện cho em. Em đã rất lo cho anh nh­ưng em lại không ở bên cạnh để chăm sóc cho anh đ­uợc.
Video đang HOT
Chúng ta giờ vẫn giữ liên lạc với nhau nhưng tất nhiên là vẫn không thể yêu nhau đuợc, lí do mà chúng ta không đến được với nhau có lẽ chỉ có em và anh mới hiểu được. Kể ra thì cũng buồn c­uời phải không anh, giờ thì anh bảo em đi làm rồi lấy chồng ở Hà Nội cũng được. Em thì nói khi nào anh cưới nhớ báo tin cho em để em còn chúc mừng.
Nhưng anh ạ, hơn 1 năm qua không lúc nào là em không nghĩ tới anh cả trong lúc vui cũng nh­u lúc buồn. Những người khác họ đến với em nhưng em lại đưa anh ra để so sánh, có lẽ vì em đã quá yêu anh chăng? Vì quá yêu anh mà hơn 1 năm qua em đã không yêu ai, bạn bè bảo em là ng­ười vô cảm nhưng họ có biết đâu tình cảm em đã dành hết cho anh rồi. Có lẽ anh cũng vậy phải không vì anh vẫn chưa yêu ai mà, em cũng không hiểu tại sao chúng ta lại nh­u vậy nữa. Phải chăng kiếp truớc chúng ta nợ gì nhau nên kiếp này chúng ta phải chịu như vậy.
Có nợ với nhau mà không được ở bên nhau để trả nợ thì buồn quá phải không a. Em chúc anh sẽ sớm tìm được cho mình nguời con gái mà anh yêu và họ cũng yêu anh nhu em đã từng yêu. Hãy nhớ ở một nơi ph­ương trời xa có ng­ười con gái đã t­ừng yêu anh rất nhiều và vẫn mãi nhớ về anh.
Chúc anh luôn hạnh phúc, may mắn trong cuộc sống và thành công trong sự nghiệp
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người đi
Hôm qua được tin anh bị bệnh, nhưng mà em cũng bệnh, thời tiết mùa này đối với em vừa dễ thương vừa đáng sợ. Biết em bệnh anh khuyên đừng nên làm việc nhiều như vậy, anh bảo "Người làm ra tiền chứ tiền không có làm ra người đâu!".
Em bật cười vì câu nói đó nghe thật xúc động. Nhưng anh bệnh mà em ko hỏi han được một câu, thậm chí có người nhắc đến anh em lại không thích. Em muốn anh nói với em tất cả chứ không cần ai khác bỏ vào tai. Dù chưa là gì của nhau, chưa hề nắm tay lấy một lần, nhưng trong lúc này , trong tâm trạng nhớ anh da diết, cả người em run lên vì lạnh, cần một vòng tay yêu thương ấm áp, không hiểu sao em lại nghĩ tới anh!
Em muốn ôm anh một lần, lần đầu cũng như lần cuối rồi tiễn anh về, xem như giữa chúng ta chưa hề gặp mặt, chưa hề có những câu nói giận hờn hay nhớ thương.
Còn 1 tháng nữa là anh về Bắc phải không? Anh từng bảo thế mà. Anh về luôn vì đã chán ở Sài Gòn, anh về với gia đình, về với sông núi của anh.
Quê anh đẹp lắm! Anh khoe những tấm hình chụp cảnh quê cho em xem mà gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc. Xa Sài Gòn có còn nhớ tới em không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày mai xa anh Anh yêu thương của em, mỗi ngày được sống bên anh, được vui bên anh là một ngày cuộc sống của em có thêm nhiều ý nghĩa. Vậy nhưng em sắp phải xa anh thật rồi, xa anh mãi mãi, người yêu dấu của cuộc đời em. Em mơ hồ cảm nhận và không tin điều đấy lại là sự thật, anh của...