Những trò ma mãnh lách luật của quán “nhậu mát”
Hiện nay, các nhà hàng quán nhậu theo kiểu “nửa nạc, nửa mỡ” đang phát triển rầm rộ tại TP.HCM. Sở dĩ loại hình kinh doanh này vẫn tồn tại nhan nhản là do khó tìm ra được sai phạm rõ ràng để xử lý.
Thậm chí các chủ nhà hàng, quán nhậu còn bảo nhau “thuộc lòng” cả những quy định của pháp luật, từ đó lợi dụng những kẽ hở để “lách”.
Điểm danh “ma trận” để lách luật của nhà hàng
Nhậu “mát” là từ lóng mà dân chơi vẫn thường dùng để nói về các quán nhậu vùng ven ở TP.HCM. Các quán nhậu ở đây không những rộng rãi, thoải mái mà khách đến chơi còn được “mở rộng tầm mắt” ngắm các những “khoảng không gian” mênh mông trên cơ thể của các tiếp viên. Không những thế, ở những điểm nhậu như thế này ngoài giá cả rất bình dân, khách còn được các em chiều chuộng hết mình. Với lượng khách luôn ra vào nườm nượp nên các quán nhậu “mát” thi nhau mọc lên như nấm. Hệ lụy của nó chính là việc rất nhiều tụ điểm kinh doanh cũng “theo lũ” để tổ chức các hoạt động mại dâm hay khiêu dâm, kích dục trá hình.
Thực trạng là thế, nhưng thật sự rất khó phát hiện ra sai phạm để xử lý. Vì các chủ cơ sở của loại hình kinh doanh này ngày càng “tinh ranh” hơn rất nhiều. Khi còn tại quán, cả tiếp viên và khách có thể vô tư ôm ấp, sờ mó nhau tại các “góc khuất”. Nhưng đến lúc muốn “phê tới bến” thì tuyệt nhiên không được “hành sự” tại chỗ mà bắt buộc “bay” đến nơi khác.
Sau một thời gian dò la về chuyện này từ những “người trong nghề”, tôi mới vỡ lẽ. Để đối phó với lực lượng công an và các cơ quan phòng chống tệ nạn, mỗi nhà hàng có cả hàng tá những phương án để đối phó. Một trong những phương án “lách luật” hữu hiệu nhất có thể kể đến đó là: Tại một số nhà hàng, các chủ quán luôn tính tiền khách đi “tăng ca” vào luôn hóa đơn của bữa nhậu. Sau đó với những nhân viên muốn “tăng ca” sẽ phải làm sẵn một lá đơn xin nghỉ việc (tùy theo thời gian khách “thuê”).
Nếu chẳng may công an có bắt được “tại trận” thì khi đó chủ nhà hàng cũng nghiễm nhiên vô can. Họ sẽ viện lý do chỉ có thể quản lý các nhân viên trong giờ làm việc, còn giờ nghỉ việc thì nhân viên đó tự làm tự chịu. Bên cạnh đó, nếu lượng tiếp viên của nhà hàng đông thì chủ sẽ tiến hành phân chia thành nhiều nhà hàng nhỏ vừa tránh được sự ồn ào lại vừa dễ kiểm soát khách. Hiện nay, hầu hết những tay chủ “lão luyện” đều áp dụng chiêu thức này, khiến các cơ quan chức năng lâm vào “thế bí” mỗi khi muốn xử lý.
Một chiêu nữa mà các “PR ngoài luồng” chuyên nghiệp thường áp dụng để “tương trợ” cho nhau, đó là việc hoạt động theo nhóm. Mỗi nhóm khoảng 5 -6 người. Các nhóm này hoạt động một cách độc lập và giới thiệu khách cho nhau nhưng tuyệt nhiên không nhận tiền “cò”. Về cơ bản đây là một hành vi có tổ chức và môi giới thế nhưng nếu có bắt được thì cũng không thể ghép tội đó được vì thiếu chứng cứ để chứng minh hành vi phạm tội.
Một điều nữa, đó là đối với một số nhà hàng hoạt động theo kiểu “chân trong chân ngoài”, nhân viên không “tới bến” với khách mà chỉ dừng lại ở việc “kích dục”. Khi đó các nhân viên sẽ “hết mình vì công việc”, sẵn sàng làm mọi cách thỏa mãn nhưng không cần đi tới Z. Đây là một hình thức “lách luật” rất tinh vi. Do hiện nay, Pháp lệnh phòng chống mại dâm không quy định những hành vi này là hành vi mại dâm, nên các cơ quan chức năng cũng không biết bám vào chế tài nào để mà xử lý.
Ngoài một số biện pháp trên, hiện nay mỗi nhà hàng đều có hệ thống chân rết, ăng ten hoạt động rất “hiệu quả”. Những “ăng ten” này được rải khắp nơi. Mỗi khi “đánh hơi” thấy “động” thì ngay lập tức thông tin sẽ được báo về “tổng hành dinh”. Khi đó mọi chuyện “hoa lá” sẽ được nhanh chóng “dọn dẹp” tức thời. Để đến khi cơ quan chức năng có đột ngột ập vào kiểm tra cũng sẽ rất khó phát hiện ra sai phạm mà xử lý.
Cơ quan chức năng bị dồn vào… “thế bí”
Video đang HOT
Ông Nguyễn Ngọc Thạch, chi cục trưởng Chi cục phòng chống tệ nạn xã hội TP.HCM, cho biết: Cái khó đầu tiên của công tác quản lý đó là việc mỗi lần di chuyển quân đi kiểm tra là thế nào cũng bị lộ. Điều đó chứng tỏ các nhà hàng, quán nhậu kiểu biến tướng, trá hình đã tạo được một “hệ thống ăng ten bắt sóng” vô cùng hiệu quả. Chúng tôi đã tìm đủ mọi cách để hạn chế tình trạng này, tuy nhiên vẫn gặp phải rất nhiều khó khăn vì đội ngũ “ăng ten” này hoạt động vô cùng tinh vi và khó nắm bắt.
Ông Nguyễn Ngọc Thạch, chi cục trưởng Chi cục phòng chống tệ nạn xã hội TP.HCM
Đáng nói hơn, là cho dù đã kiểm tra, xử lý nhưng vẫn không thể nào hạn chế được sự bùng phát mạnh mẽ của loại hình kinh doanh nhạy cảm này. Vì các cơ sở kinh doanh dịch vụ nhà hàng, quán nhậu lại giở các chiêu bài rất ma mãnh để “lách luật”. Với quy định xử phạt hiện hành, thì khi các cơ sở kinh doanh dịch vụ nhà hàng, quán nhậu trá hình để nhân viên có hành vi khiêu dâm, kích dục cho khách… sẽ bị xử phạt hành chính. Nếu vẫn tiếp tục sai phạm, thì sau khi xử phạt hành chính 3 lần sẽ chuyển sang hình thức xử lý hình sự.
Nhưng để tránh bị xử lý hình sự, các chủ nhà hàng sẽ chuyển đổi tên người đại diện trước pháp luật, sang nhượng lại hoặc thay cả tên nhà hàng, đăng kí mới giấy phép kinh doanh.v.v. và vẫn hoạt động kiểu “nửa nạc, nửa mỡ” như thường.
Theo Báo cáo kết quả phòng chống tệ nạn 9 tháng đầu năm của Sở LĐTB&XH thì trong 9 tháng đầu năm, các Đoàn kiểm tra liên ngành văn hóa, xã hội từ thành phố, quận, huyện, đến các phường xã, thị trấn kiểm tra 6.355 lượt cơ sở kinh doanh dịch vụ. Phát hiện 4.252 lượt cơ sở vi phạm chiếm tỉ lệ 66,90% với tổng số tiền phạt trên 7 tỷ đồng. Trong đó, Đoàn 2 kiểm tra liên ngành văn hóa xã hội tiến hành kiểm tra 105 lượt cơ sở. Lập biên bản vi phạm hành chính và đề xuất xử lý 103 lượt cơ sở kinh doanh dịch vụ nhạy cảm gồm: Nhà hàng, nhà trọ, hớt tóc, bar – cà phê, karaoke, massage…
Kết quả xử lý: Thành phố đã ra quyết định phạt hành chính 57 vụ với tổng số tiền phạt là: 1.857.000.000 đồng. Trong đó 19 cơ sở vi phạm có liên quan đến hành vi khiêu dâm, kích dục và thiếu tinh thần trách nhiệm để hoạt động mại dâm xảy ra tại cơ sở kinh doanh dịch vụ do mình quản lý. Con số trên thể hiện một sự cố gắng rất lớn của các cơ quan quản lý. Tuy nhiên so với mật độ dày đặc các quán nhậu “mát” cùng rất nhiều hình thức kinh doanh trá hình khác thì đây vẫn là một vấn đề khiến cơ quan chức năng phải “đau đầu dài dài”.
Ông Nguyễn Ngọc Thạch cho biết thêm: “Trước mắt, chỉ còn cách tăng cường kiểm tra, rà soát tại các vùng tập trung nhiều tụ điểm nhạy cảm. Với những đợt đột kích bất ngờ vào các cơ sở kinh doanh dịch vụ có dấu hiệu khả nghi phải hoàn toàn bí mật. Điều tra và xử lý nghiêm những ai sơ suất làm rò rỉ thông tin, khiến việc kiểm tra gặp nhiều khó khăn. Bên cạnh đó cũng tăng cường vận động người dân báo tin cho cơ quan chức năng khi phát hiện sai phạm”.
Ông Nguyễn Ngọc Thạch còn nhấn mạnh vai trò của những chủ hộ cho thuê mặt bằng kinh doanh. Theo ông Thạch: Cần thiết phải tuyên truyền, vận động các cá nhân cho thuê mặt bằng. Khi biết mục đích thuê nhà, mặt bằng để kinh doanh các dịch vụ “nhạy cảm” thì kiên quyết không cho. Tới đây, chúng ta cũng sẽ có những sự thay đổi mang tính đột phá để sớm đưa ra những sửa đổi, bổ sung một số quy định của pháp luật. Trong đó cần thiết nhất là chế tài xử lý vi phạm hành chính đối với người bán dâm, người mua dâm và người quản lý bán dâm mới có thể hạn chế sự phát triển mạnh mẽ của loại hình kinh doanh dịch vụ này.
Theo Nguoiduatin
Bài 6: Luật ngầm khắc nghiệt mà lối về thăm thẳm
Trong thế giới "đặc sản chân dài bàn nhậu" đôi khi chỉ vì hơn kém nhau một hai đồng tiền boa, tranh giành nhau những "ngôi vị" ảo mà các nữ tiếp viên đã không ngần ngại "xử đẹp" kẻ chướng tai gai mắt như kiểu giang hồ thứ thiệt.
Và khi rời khỏi thế giới đầy hỗn tạp đó, trút bỏ đi lớp phấn son, họ chỉ còn là những xác thân rệu rã, những mảnh đời nhàn nhạt không còn muốn nghĩ đến tương lai sẽ về đâu.
Những trận quyết chiến vì tiền boa
Ít ai biết đằng sau những đồng tiền kiếm dễ như chơi, cuộc sống hào nhoáng, rộn ràng kẻ đón người đưa của các "chân dài bàn nhậu" là một thế giới cạnh tranh khốc liệt. Trong suốt khoảng thời gian trải nghiệm cuộc sống của "chân dài bàn nhậu", tôi chứng kiến không biết bao nhiêu lần cảnh nữ tiếp viên túm tóc, dằn mặt nhau tại nhà hàng, thậm chí "động tay động chân" ngay trong phòng VIP. Lý do đôi khi chỉ là những chuyện vặt vãnh như trực xong không chịu dọn bàn, lỡ "nhìn đểu" "đàn chị" hay còn có kiểu thấy... ghét thì đánh. Nhưng đa phần đều vì boa ít, boa nhiều mà xảy ra cớ sự.
Nên cẩn trọng với những cái nhìn hằn học của các "đàn chị". Ảnh minh họa.
Trong giới nữ tiếp viên vốn dĩ cũng có những "luật ngầm", dám chơi trội, hay cố tình không biết "luật" thì rất dễ rước họa vào thân. Nhẹ thì đôi ba cái tát tai dằn mặt, còn nặng thì đánh nhau ngay trong nhà hàng hay hẹn hò, chặn đường ở đâu đó và... "xử đẹp". Điển hình như vụ ẩu đả diễn ra sau khi tôi vào xin việc tại nhà hàng chừng 10 ngày. Một nhóm tiếp viên "đàn chị" và 3 cô PR mới được tuyển vào làm đã gây náo loạn từ trong phòng ra tận ngoài đường.
Ba cô PR kể trên dựa vào nhan sắc và vóc dáng khá nổi trội, nên thường xuyên tự do ra vào tất cả các phòng VIP (đã có tiếp viên) mà không cần khách yêu cầu hay quản lý điều đến. Mỗi lần, các cô chỉ ngồi tầm mười mấy, hai chục phút. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy là vô số chiêu trò khiến khách thích thú và "thỏa mãn".
Sau đó, các cô nũng nịu vòi tiền rồi lại đi đến các phòng khác, tự nhiên sà vào lòng những vị khách VIP khác. Kiểu "làm ăn" chớp nhoáng như vậy khiến hằng đêm thu nhập của ba cô PR này luôn thuộc hàng "khủng". Nhưng đây lại là kiểu "chơi không đẹp" đối với các nữ tiếp viên trực cố định.
Bị "san sẻ" tiền boa trắng trợn, không ít tiếp viên cũ tỏ ra tức giận, kéo nhau khiếu nại với gã quản lý. Nhưng gã không nói gì, họ ấm ức tự hiểu, gã đã được ba cô này chi đẹp. Đang bàn tán rôm rả thì Thanh, cô tiếp viên thuộc dạng "số má" nhất trong quán dằn ly nước xuống bàn, hất hàm nhìn Huệ và gằn giọng: "Nhà hàng không xử thì tao với mày xử đẹp tụi nó!".
Hôm đó, như thường lệ, cứ đến giờ đầy khách là ba cô PR lại tách nhóm và đẩy cửa bước vào bất kì phòng VIP nào mà các cô thích. Một cô vào phòng VIP 4, được một lúc thì cô ta tông cửa chạy ra. Ngay sau đó, Thanh cũng từ VIP 4 đuổi theo. Thanh quăng giày cao gót, rượt kịp và túm tóc cô này, hai cô gái kia thấy vậy ra "tương trợ", Huệ cũng nhảy vào. Nhưng cảnh nhốn nháo không kéo dài được bao lâu thì bảo vệ và chủ nhà hàng đã kịp "dẹp loạn". Thanh không quên ném cho ba cô gái ánh nhìn nảy lửa và lời hẹn: "Xuống ca gặp tao ngoài ngã tư!"
Không biết hẹn hò "thanh toán" thế nào, đến trưa mai lại thấy Thanh và Huệ hậm hực vào nhà hàng. Ngồi phịch xuống bàn nhân viên, Thanh móc từ túi quần ra 3, 4 cái lưỡi lam còn nguyên vỏ, thả xuống bàn, rồi tức tối chửi: "M...! Tụi nó trốn hết rồi! Khôn hồn!". Đám tiếp viên nữ bu quanh lẳng lặng nhìn nhau ... lè lưỡi.
Mới đây, dư luận còn chưa hết bàng hoàng vì vụ dằn mặt không ghê tay bằng lưỡi lam, hậu quả để lại là 72 mũi chỉ ngang dọc hằn lên mặt nạn nhân. Tất cả cũng chỉ vì những hiềm khích liên quan đến chuyện hơn kém tiền boa. Những nhát cắt oan nghiệt đó không chỉ để lại nỗi đau về thể xác, mà sau đó còn là tiếng kêu xé lòng về số phận khi cô bật khóc thốt lên với PV: "Không bằng cấp, khuôn mặt lại dị dạng, ghê người, giờ em biết phải làm gì để nuôi cha và đàn em nheo nhóc...".
Đường quay về thăm thẳm
Đã dấn thân vào nghề tiếp viên quán nhậu là phải đối mặt với những hiểm nguy rình rập và rất nhiều điều tiếng không hay. Thế mà, vòng xoáy của đồng tiền cứ cuốn lấy các cô gái, vùng vẫy mãi cũng khó thể thoát ra.
Như trường hợp của Huệ, cô tiếp viên lớn tuổi nhất trong quán mà tôi vẫn thường nhắc đến trong những câu chuyện nhặt nhạnh của mình. Có lần, Huệ uống nhiều quá, lại có tiền sử tụt canxi nên cô lịm luôn tại bàn. Sau một hồi chườm nước cô thều thào chỉ đường về nhà mà tiếng được tiếng mất.
N thất thần sau vụ dằn mặt để lại sẹo chằng chịt trên mặt.
Tôi chẳng biết làm sao nên đèo Huệ về luôn phòng trọ của mình. Giữa khuya cô ngủ mơ, la hét hoảng loạn. Tôi trở dậy rót cho Huệ ít nước nóng, sau đó cô dần tỉnh lại, cả hai nằm trằn trọc mãi mà chả ngủ được, Huệ ngồi dậy tựa lưng vào tường rồi bắt đầu kể về cuộc đời mình.
Huệ năm nay 28 tuổi, ngày còn trẻ trung xinh đẹp, Huệ làm tiếp viên cho một quán nhậu hạng sang tại quận Tân Bình. Huệ tóc dài, nước da bánh mật nhưng đôi môi cong cong đầy đặn đúng kiểu "dỗi hờn", cộng thêm đôi vai gầy, vòng eo thanh mảnh nên khiến không biết bao nhiêu "đại gia" mê mệt muốn được che chở. Huệ từ chối hết, vì cô vẫn mong một ngày nào đó đường đường chính chính được mặc áo cưới, bước qua cổng kết hoa. Đợi mãi rồi cũng có người lọt vào mắt xanh của Huệ. Anh ta là kỹ sư xây dựng, cùng quê Đà Nẵng.
Sau bao nhiêu đưa đón, những lo lắng, những lời khuyên và viễn cảnh tương lai tốt đẹp người đàn ông đó vẽ ra cho cô, Huệ gật đầu đồng ý bỏ nghề. Một đám cưới rình rang diễn ra ngay sau đó, chẳng hiểu sao lại vắng mặt cha mẹ chồng.
Cưới nhau về, Huệ dùng số tiền dành dụm được đi học nghề nail (làm móng chân, móng tay), cắt tóc. Họ vẫn sống nhà thuê, chồng Huệ thường xuyên đi công trình đến dăm bữa nửa tháng mới trở về. Về nhà được hôm nào là say khướt hôm đó. Thời gian mới cưới còn đỡ, càng về sau anh ta càng tỏ ra "chán vợ". Mỗi lần say anh ta lại lôi quá khứ của Huệ ra chì chiết, đay nghiến. Rằng, Huệ là hạng gái bia ôm, để cho biết bao thằng đàn ông sờ soạng; rằng, Huệ chỉ yêu tiền của gã, chứ thương yêu gì. Những khi cơn ghen hờn lên đến đỉnh điểm, gã còn đập phá, gán cho Huệ cái tội chung chạ cùng những người đàn ông khác khi gã đi công tác tỉnh xa.
Hết chịu đựng nổi, Huệ cuốn gói ra đi, nhưng chỉ được vài hôm cô lại lần về nhà vì biết mình đã mang thai. Nhưng chồng Huệ không tin, còn phao tin về gia đình là Huệ bỏ theo trai, rồi mang thai hoang vác mặt về. Quá tủi nhục, Huệ đành cắn răng sinh con một mình. Nước mắt giọt ngắn, giọt dài lã chã, Huệ mím môi: "Làm gì có tình yêu giữa khách và gái tiếp viên hả em, hắn cưới chị cũng không chịu làm hôn thú, gia đình bạn bè cũng chẳng mời ai. Chị chỉ nghĩ tính tình hắn đơn giản, nào ngờ, mình bị lừa...".
Số tiền dành dụm trong những năm tháng làm tiếp viên, rồi cũng chi trả hết cho việc sinh con, ổn định cuộc sống. Nghề ngỗng chưa học tới nơi tới chốn, chẳng biết làm gì, Huệ lại tiếp tục quay về với kiếp "chân dài bàn nhậu". Không còn trẻ trung để cạnh tranh với các em PR bốc lửa, Huệ lúc nào cũng chiều chuộng khách hết mực để giành giật từng đồng tiền boa...
Trong thời gian làm tại quán, cũng có nhiều cô chịu không xiết cảnh khách sàm sỡ quá đáng mà bỏ đi. Nhưng chỉ được vài ngày lại có một số cô quay lại, vì: "Làm ở đây tiền boa nhiều hơn hẳn các quán khác, em cố cẩn thận hơn là được...". Và cái vòng luẩn quẩn không lối thoát của thân phận nữ tiếp viên lại bắt đầu.
Quay trở lại chuyện của N, cô tiếp viên trong vụ án rạch mặt với 72 mũi khâu kinh hoàng, Khi tôi tìm đến, N hầu như chỉ biết khóc: "Em chờ đến ngày cơ quan chức năng xử tội họ, để bọn họ bồi thường cho em đi thẩm mỹ lại gương mặt!". Tôi hỏi tiếp: "Thẩm mỹ xong sẽ làm gì để tiếp tục kiếm tiền nuôi cha, nuôi em?". N. ngập ngừng, định nói điều gì nhưng rồi cô lại im lặng quay mặt đi, đôi mắt trông xa thăm thẳm...
Theo Nguoiduatin
Bài 5: "Tuyệt kỹ" moi tiền của chân dài Đôi mắt ươn ướt, vẻ mặt xa xăm, và giọng thì nũng nịu tủi thân cho số phận mình... là chiêu phổ biến và cũ xưa nhất mà tiếp viên quán nhậu thường dùng để đánh vào lòng trắc ẩn của các vị "đại gia" đang ngất ngây trong men rượu, men tình ... hòng moi móc tiền boa. Không dừng lại ở...