Những hành động này của vợ, vô tình khiến chồng ngày càng lười
Ôi rửa cái bát, nấu bữa cơm thôi mà, rõ là mình phải làm mấy việc ấy rồi, mấy chị em khác cũng làm thế, chẳng ai kêu, nên cứ thế làm năm nay qua năm khác… Hỏi chồng lười, lỗi tại ai?
Hôm qua đọc Facebook, mà không, đây là câu chuyện từ rất nhiều ngày đọc Facebook và có rất nhiều câu chuyện tương tự như vậy. Một chị khoe chồng, chị ấy đi làm về thấy chồng đã nấu cơm sẵn, mua đúng loại hoa quả yêu thích của mình và đặt trên bàn, tối hôm trước chị kêu nhà bẩn mà nay có người lau ngay. Tôi đọc mà cảm giác cũng thấy vui lây, nhưng vui được 5 giây thì tôi thấy không ổn lắm.
Hoàn toàn không phải là xấu tính ghen tỵ rồi bảo cứ đợi đấy mà xem, xem anh ta làm được bao lâu? Mặc dù niềm tin về một người đàn ông chăm chỉ, biết việc, biết phụ vợ hàng ngày đã dần ít đi theo những gì mình được chứng kiến xung quanh. Nhưng tôi vẫn nghĩ, vẫn biết rằng có rất nhiều đàn ông làm được như thế trong thời gian dài. Họ vẫn ở đâu đó!
Khi nào phụ nữ cảm thấy bất thường và những việc “tưởng” bình thường?
Chuyện đáng bàn là thái độ của phụ nữ trước những việc đó thôi. Thế này nhé, chúng ta đi làm quần quật cả ngày, “bọn hắn” cũng đi làm cả ngày, nhưng phần lớn các bà vợ về nhà là lao đầu vào bếp, có khi chẳng kịp thay quần áo, nấu cơm xong rồi cho con ăn, con ăn xong lại tắm cho con, rồi rửa bát, rồi dọn nhà. Chúng ta làm ngày này qua ngày khác.
Và phần lớn các ông phản ứng rất bình thường với chuyện “vợ làm việc nhà”. Ờ thế đang rửa bát hả em? Cứ rửa nốt đi nhé. (Cô ấy rửa bát quét nhà thì cũng như mặt trời mọc đằng đông thôi mà). Và vì “bọn hắn” phản ứng quá đỗi bình thường như thế, nên chị em ta nghĩ mấy việc đó cũng bình thường thật, ôi rửa cái bát, nấu bữa cơm thôi mà, rõ là mình phải làm mấy việc ấy rồi, mấy chị em khác cũng làm thế, chẳng ai kêu, nên cứ thế làm năm nay qua năm khác.
Video đang HOT
Hãy để chồng chứng tỏ bản lĩnh đàn ông hàng ngày bằng viêc giúp đỡ và chia sẻ công việc với vợ
Rồi đến một hôm ông chồng đi làm về sớm, lau được cái nhà, cắm được nồi cơm, rồi có khi tiện tay tắm gội cả cho thằng con. Các chị đi làm về, đứng chết lặng giữa cái nền nhà hơi sạch, mùi cơm hơi thơm và đứa con (có vẻ) hơi sạch sạch. Thế là mắt ngấn lệ, thế là quay sang nhìn chồng tha thiết đến mức sắp buột mồm nói cả mật mã tủ bảo hiểm.
Rồi ngậm ngùi, đi vào phòng, mở cái túi xách ra, lục cái điện thoại rồi post ngay một tấm ảnh yêu chồng tha thiết, “cảm ơn anh yêu, ông xã em tuyệt vời, nhà em sạch quá, con em sạch quá, cơm nhà em cũng thơm hơn mọi ngày”. Đấy, các chị cứ phản ứng như thế, bảo sao các ông ấy chả được đà. Nấu được nồi cơm mà như đưa được vợ đưa lên thiên đường. Vợ lại còn khoe với bạn bè nào là “hạnh phúc giản dị, tình yêu của chồng có thế thôi, chẳng nhà lầu xe hơi nhưng em vẫn sướng mê tơi”.
Tôi thấy nó chẳng giản dị gì cả. Giản dị phải là thứ hạnh phúc nhỏ bé mỗi ngày, anh ta cần mẫn chăm chỉ thành thói quen, đỡ đần vợ mỗi ngày một chút, không việc nọ thì việc kia. Chứ như này khác nào trúng độc đắc được một hôm rồi ngày mai lại đoán mò đi đánh lô. Các chị cứ cuống hết cả lên, nên các ông ấy mới hả hê, nghĩ rằng to tát lắm. Đấy, rửa có cái bát, lau có cái nhà thôi đã làm vợ sướng thế kia rồi, mình thật siêu phàm. Chắc cô ấy sẽ quên một đống chuyện bực mình trước đó, thế này có khi ngày mai đi chơi qua đêm cũng được, hoặc đi đánh tennis 9h tối mò về cũng vẫn vui như thế thôi nhỉ?
“Nhà sạch cơm ngon là nhờ một tay anh cả đấy!”
Vẫn biết lý thuyết là phải cổ vũ, động viên, tung hô, vuốt ve sĩ diện của đàn ông, để “bọn hắn” thấy được sự tôn trọng, ngưỡng mộ, khâm phục của vợ giành cho mình, để thấy tự tin vì mình đã làm chỗ dựa tốt cho gia đình và được đánh giá cao. Nhưng chuyện gì nó vào chuyện đấy. Cắm nồi cơm, lau cái nhà chứ không phải tìm được thuốc chữa ung thư đâu mà.
Suy cho cùng vẫn là thái độ của mình làm khổ mình. Nếu thấy chồng thi thoảng nấu được bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa thì chỉ cần cười thật tươi một cái, nói câu cảm ơn chân thành “Ôi nay chồng lau nhà có khác, tay khỏe nên sạch hơn hẳn vợ lau. Ngày mai anh tháo cái rèm xuống giặt hộ em nhé, mấy cái đó không có anh thì em chịu chẳng biết làm thế nào”.
Phụ nữ hãy nhớ, việc nhà là việc chung chứ không phải của riêng mình bạn. Đừng dại ôm đồm để khổ thân!
Theo Chúy/Phununews
Đi tăng 2 với sếp, lúc gọi gái ai ngờ thấy người yêu ngoan hiền của mình lù lù uốn éo đi ra
Chuyến đi định mệnh đó đã hé lộ sự thật 'động trời' về bạn gái mà cho đến giờ này đây, tôi còn không dám tin.
Tôi và nàng yêu nhau nghiêm túc và đã có dự định tiến tới hôn nhân. Tôi ra trường trước nàng một năm, nhanh chóng có một công việc ngon lành nhờ mối quan hệ của bố mẹ.
Giám đốc của tôi là người thành đạt, mọi thứ ông có khiến người xung quanh phải ghen tỵ. Có một bà vợ cố chấp nên thỉnh thoảng ông hay tìm niềm vui bên ngoài, như để giải quyết căng thẳng và mệt mỏi trong cuộc sống.
Tôi yêu em và đã có dự định làm đám cưới (Ảnh minh họa)
Tôi biết điều đó và coi như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng trong vài cuộc đàn đúm, vợ ông hỏi tôi còn bao che cho. Chính vì điều đó, ông coi tôi như chí cốt chia sẻ ngọt bùi. Trai trẻ mới bước vào xã hội nhưng tôi nhận thức được làm một người đàn ông sắp có vợ không thể sa ngã, nên mọi cuộc vui đều tham gia có mức độ.
Một lần, ông tâm sự về thú vui mới, không còn với mấy cô bia ôm mắt xanh mỏ đỏ, ông nói về những cô sinh viên ngây thơ trong sáng. Ông nói về cái giá có cao nhưng chất lượng đảm bảo, một chuyến đi nghỉ ở biển với vài cô giá tiền đô nhất định phải có tôi mới vui, vui một phần và bao che lại một phần khác. Tôi lưỡng lự và gọi hỏi ý kiến em về một chuyến đi công tác hai ngày ở thành phố, chỗ tôi làm cách chỗ em cũng không gần lắm, cuối tuần mới gặp nhau một lần. Em đồng ý một cách dĩ nhiên như công việc là phải làm vậy. Tôi vui vẻ nhận lời giám đốc. Chuyến đi định mệnh đó đã hé lộ sự thật động trời mà cho đến giờ này đây, tôi còn không dám tin mà run rẩy chấp nhận sự thật.
Sau cuộc nhậu ở một club nhỏ, tôi như sắp đổ gục vì quá chén, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nghe loáng thoáng cuộc chơi mới bắt đầu. Giám đốc cho gọi mấy em đã chuẩn bị từ trước, từ ánh đèn mờ tôi thấy em - người yêu mình đi ra, uốn éo và cười đùa với mấy gã. Có rất nhiều cô gái cũng như vậy và tôi như không tin vào mắt mình, em không thấy tôi.
Em đẹp, chất lượng. Em sà vào vòng tay giám đốc, người chốc lát sẽ vui đùa với cơ thể của em, cho em vài trăm, thậm chí cả ngàn đô cũng không biết chừng. Tôi như hoang mang tột độ, tỉnh hẳn rượu bia nhưng miệng không thể phát ra lời. Tôi đứng ngây dại nhìn em đến lúc em thấy tôi. Tôi cắm đầu chạy thoát khỏi nỗi đau đang chực trào lên trong lồng ngực, nếu có thể đứng lại lúc đó tôi sẽ giết em mất.
Tôi về, dọn dẹp mọi thứ nơi căn hộ thuê cho hai đứa, những kỷ niệm còn sót lại, tôi xé bỏ tất cả, cứ nhìn cái khoảnh khắc lúc đó tôi không thể nào kìm nén được. Tôi đã cho nàng tất cả, tạo điều kiện cho nàng thật thoải mái, không nghĩ mình yếu đến mức nàng phải tìm niềm vui mới. Vậy tại sao? Bao nhiêu suy nghĩ đổ dồn về đúng lúc tôi gặp em mở cửa bước vào. Dù hơi giật mình, em quay lại với vẻ lạnh lùng vốn có, cái vẻ không hề cảm thấy ăn năn của em càng khiến máu điên tôi nổi lên. Kìm nén hết sức, tôi hỏi: "Tại sao? Sao phải làm như vậy, lẽ nào thiếu thốn đến mức làm vậy? Tôi đã khiến cô thiếu thốn đến mức phải làm gái?".
Đau đớn khi phát hiện người yêu là gái bao cao cấp (Ảnh minh họa)
Nghe từ đó thốt lên, nàng bật khóc và nói trước khi yêu tôi em đã là gái rồi. Hôm ngủ với tôi chỉ là những ngày cuối của kỳ kinh mà thôi. Câu nói khiến tôi bàng hoàng đến nghẹt thở, nghĩa là tôi đã bị chính em đưa vào tròng trong một câu chuyện mà nếu thật thì vẫn muốn tin chuyện cổ tích còn hơn. Em kể trong đau đớn rằng đã có một đứa con sau lần lầm lỡ, mọi chuyện em giấu nhẹm kể cả mấy đứa học cùng đại học. Em xin phép nghỉ một năm sinh con, rồi để cho mẹ ở quê một mình chăm sóc, ba em mất sớm. Với một người mẹ và đứa con, em không còn cách nào khác là phải làm việc đó để kiếm tiền nuôi con.
Em đẹp, mác gái cao cấp nên được nhiều đại gia săn đón, em có quyền lựa chọn và đặt điều kiện với họ. Mọi chuyện xảy ra hơn hai năm nay nhưng tôi không hề hay biết. Em bảo giấu tôi vì nếu biết mọi chuyện sẽ chẳng có kết cục đẹp. Giờ đây, tôi hoang mang vì không biết sẽ đối xử với em thế nào?
Theo Ngoisao
Đau khổ khi thấy vợ vẫn còn mơn mởn sức xuân Tôi luôn sống trong sự sợ hãi đến một ngày nào đó, sẽ bị vợ mình "cắm sừng". Tôi năm nay 50 tuổi, cũng có thể nói là người đàn ông thành đạt khi đã gây dựng cho mình một sự nghiệp vững chắc. Năm 2009, tôi quen người vợ hiện tại của mình, lúc đó, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học...