Nhục vì vợ ngoại tình với gã thất nghiệp
Không có gì nhục bằng đàn ông bị vợ cắm sừng, nhất là khi đó lại là một thằng thấp kém.Tôi đã chinh qua nhiều oái oăm trái ngang: vui có, buồn có, tự hào cũng có, ê chề nhục nhã cũng có, thì đến hôm nay, khi đã bước sang dốc bên kia của cuộc đời, tôi biết rằng: đời thằng đàn ông, cay đắng nhất, đau nhất, phải nhớ lâu nhất và thực sự nhục nhã nhất chính là khi bị cắm sừng!
Nỗi nhục lớn nhất của đàn ông là bị vợ cắm sừng. Trưa nay ở văn phòng tôi, mọi người tranh luận, đâu là “nỗi nhục đàn ông?”. Ông nhí nhố thì bảo, đàn ông biết nhục sớm hơn đàn bà, vì rằng tự ái đàn ông cao hơn, vì đàn ông được Chúa tạo ra đã là người sở hữu, người trụ cột, nghĩa là toàn cái to tát, thế mà tự dưng lại phải sống oằn mình bé xíu thì sẽ nhục ngay chứ gì… Từ thằng bé con 3 tuổi biết “ê chề” khi tè dầm, ị đùn ở lớp mẫu giáo cậu trai đang dậy thì “xấu hổ” khi cậu bé “lớn” lung tung chàng sinh viên cay cú khi bị bạn gái từ chối… đều có thể tóm trong chữ “nhục”.
Chuyện trẻ con, cứ lan man rồi sang chuyện người lớn, những người đàn ông trong phòng tôi đua nhau đưa ra ý kiến: “nhục” khi không lo được cho vợ con, khi vợ láo, con hư, khi phải ăn bám… chỉ có tôi ngồi im một chỗ, cũng chỉ có tôi là không ai dám hỏi gì, vì tôi biết, đồng nghiệp của tôi biết, nhiều người khác nữa biết, tôi có một nỗi đau khổ, một nỗi nhục không bao giờ nguôi ngoai: bị vợ cắm sừng!
Sau dấu chấm cảm này của tôi, hẳn phải có đến 90% các ông vỗ đùi đánh tét một cái: chí lý ấy chứ. Tôi tin thế! Những người đàn ông đường hoàng ngạo nghễ là thế, bỗng chốc mọc hai cái sừng trên đầu như chú linh dương, ai ai cũng thấy từ trong nhà ra ngoài ngõ, không nhục nhất thì là sao?
Nỗi nhục lớn nhất của người đfn ông là bị vợ căm sừng (Ảnh minh họa)
Ấy thế nhưng, tôi cũng đoán ra mười mươi, phải có tỉ lệ gần như thế các bà vợ bảo: vớ vẩn. Đàn ông bồ bịch nhiều hơn, nghĩa là đàn bà bị cắm sừng nhiều, có bà nào than đấy là nỗi nhục lớn nhất của đàn bà đâu, thế mà đàn ông lại kêu nhục.
Tôi nói hài hước một tí để nguôi ngoai cái vết bỏng rát trong lòng thôi chứ chuyện này tôi chỉ muốn mãi mãi đào sâu chôn chặt. Quá khứ đã ngủ yên rồi, tôi lại lôi đại bác ra bắn bùm bùm vào, tự làm đau mình. Nhưng vì câu chuyện “Nỗi nhục đàn ông” sôi nổi quá, nên tôi không thể không mở lời.
Từ “nhục” – tôi chưa tra từ điển để biết nghĩa chuẩn như thế nào. Trước kia, thi thoảng bị vợ “nói đểu” một câu, bị con cãi lại vài điều, là mũi tôi cay cay, mặt tôi đỏ phừng phừng, cảm giác cứ như có đứa đốt lửa trong bụng xông lên tận óc, hồi ấy tôi nghĩ thế là nhục. Nhưng giờ tôi hiểu, khi đã vỗ ngực là một người đàn ông, thì chỉ một chữ ấy thôi cũng sâu xa hơn nhiều!
Video đang HOT
Tôi, 47 tuổi, nói như các bạn trẻ bây giờ: có đủ một vợ, hai con, ba lầu, bốn bánh. Tôi thậm chí còn có một vị trí ngồi vững chắc mà ối người mơ ước, hàng trăm nhân viên dưới quyền, vài ba tài khoản tiết kiệm… và nhiều nhiều thứ khác. Chỉ hơn một năm trước thôi, trong những cuộc nhậu nhẹt với bạn bè chiến sĩ thân hữu nhất, tôi luôn vỗ ngực tự hào vì bản thân “đường đường một đấng anh hào, 40 tuổi đã làm xong hết việc đời của một gã đàn ông thành đạt”.
Để có những điều ấy, tôi cũng có một thời lăn lộn, cứ đâu cần là tôi xung phong đi. Đồng lương ngày xưa chẳng bao giờ đủ ăn chứ nói gì nuôi vợ con, tôi cùng vợ nhận làm thêm đủ thứ việc: cuốn pháo, may gia công, bóc lạc, nấu rượu lậu…
Những năm mới đổi mới, nhà nhà đều khó khăn nhưng vợ con tôi chưa bao giờ phải thiếu thốn gì so với đời sống chung. Ở cơ quan, tôi cũng luôn là cán bộ tiêu biểu, ưu tú. Những người đàn ông khác một ngày lao động 8 tiếng thì với tôi luôn là 10, 12, 14. Tôi nghĩ rằng gieo nhân nào gặt quả ấy, nên khi tôi bước qua tuổi thanh niên, vào tuổi tứ tuần, thì như tôi nói đấy, những gì người ta mơ ước, tôi đều có!
Công việc ổn định, điều kiện kinh tế cho phép, con cái đã lớn, tôi tự cho mình quyền được xả hơi, hưởng thụ. Đương nhiên là phải thế chứ! Mà nào tôi có làm gì quá đáng, chỉ là sau giờ làm việc đi chơi tennis với anh em, chơi xong thì uống mấy cốc bia. Thi thoảng cũng cà phê mát xa tí, nhưng có trời biết, tôi chưa bao giờ đi đến tăng 3.
Nỗi đau bị phản bội càng lớn hơn khi vợ ngoại tình với kẻ không ra gì và thua kém về mọi mặt (Ảnh minh họa)
Thế mà vợ tôi không hài lòng! Có lẽ, trước kia tôi mẫu mực quá, yêu chiều vợ con quá nên cô ta không bao giờ nghĩ đến việc một ngày tôi cũng dành chút ít thời gian sống cho riêng mình. Cô ta làu bàu tôi vì buổi tối không về nhà ăn cơm đoàn tụ (tôi chơi muộn nên thường về ăn sau) cô ta kêu ca tôi không để tâm đến vợ khi tôi từ chối đưa đón đi mua sắm, thăm hỏi họ hàng… Rồi cuối cùng, tôi bàng hoàng phát hiện ra cô ta có bồ.
Mà đau đớn làm sao cho cái thằng tôi, cô ta cặp với một thằng không ra gì, nói thẳng băng là tu nhân tích đức mấy đời nữa cũng không được bằng tôi – cái thằng xe ôm cầu bơ cầu bất ở ngay cổng ngõ, nghe đồn đã từng vào tù ra tội, mà lại còn kém cô ta những 3 tuổi. Tôi, tất nhiên bắt cô ta trả giá bằng một tờ đơn ly dị.
Nhưng, tôi chưa từng được một ngày thanh thản. Ngôi nhà thênh thang ba bố con tôi sống với nhau chỉ có sự lạnh giá, im lặng, đôi khi là tiếng nức nở của đứa con gái lớn. Mỗi lần về đến nhà, nhìn vào đâu, tôi cũng thấy bóng dáng cô ta hiện lên, và đi cùng với nó, bao giờ cũng là hình ảnh cô ta quấn lấy gã người tình. Cảm giác tôi không biết miêu tả thế nào cho đủ.
Anh em bạn bè động viên an ủi tôi, có người từng khuyên tôi nên tha thứ cho cô ta, nhưng tôi biết quay đi là họ cười khẩy cái thằng tôi, lúc nào cũng vỗ ngực tự hào về mình, về vợ con của mình. Đồng nghiệp cấp dưới thấy bóng tôi đi qua là xì xầm bàn tán. Con cái tôi ngơ ngác vì sao mẹ lại ngã vào vòng tay người đàn ông đấy, chúng nó sẽ đặt câu hỏi xem bố có gì kém người kia… Tất cả hình ảnh, những suy nghĩ tôi đã kỳ công xây dựng về mình, về gia đình mình, tưởng vững như tượng đồng giờ đổ sụp xuống như một đống bùn. Sự tự tin trong tôi cũng vỡ vụn, chỉ còn cảm giác trống hoác, đau đớn, cay đắng, dằn vặt…. chỉ còn một chữ “nhục” lúc nào cũng văng vẳng trong đầu mà thôi!
Theo Eva
Và tôi luôn muốn hét lên: Nỗi nhục lớn nhất của thằng đàn ông là bị cắm sừng!
Tạm biệt em
Từ giờ anh sẽ cố quên đi tất cả và bắt đầu lại từ đầu và anh biết điều đó chẳng dễ chút nào cả.
Em yêu, vậy là chúng ta đã yêu nhau được gần 3 năm rồi nhỉ? Trong 3 năm qua chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, và cả những lúc giận hờn nữa nhưng rồi chúng ta cũng vượt qua được. 3 năm qua anh thấy mình là người hạnh phúc nhất khi có em chăm sóc bên cạnh. Chúng ta đã từng có những dự định cho tương lai mà anh tin chắc rằng đó là một đám cưới thật hạnh phúc.
Em à, anh rất buồn khi nghe em nói rằng "Từ lúc xa anh em thấy chẳng nhớ anh nữa", câu nói đó làm lòng anh như đứt ra từng khúc. Em nói rằng anh không quan tâm em làm em buồn làm em thấy cô đơn. Ừ thì anh chấp nhận anh không quan tâm em nhưng tình yêu mà anh dành cho em là chân thành, không có một chút dối trá.
Em à, anh hiểu lắm chứ, anh hiểu tất cả những thiệt thòi mà em phải chịu khi yêu anh lắm chứ. Thấy người ta đi bên nhau em cũng tủi thân lắm, đến ngày 8/3 hay valentin... anh chưa có lúc nào tặng hoa cho em cả. Và khi hai đứa xa nhau anh cũng chẳng bao giờ nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm em cả. Tất cả là lỗi do anh, anh không xứng đáng với tình cảm em dành cho anh. Anh xin lỗi vì những gì anh đã gây ra cho em nữa. Nhưng em à, sao em chỉ biết trách anh vậy? Em đâu biết được trong đầu anh đang nghĩ gì muốn gì và cần gì?
Anh nhận hết tất cả lỗi về mình, anh không muốn làm khổ em hay bất cứ một người nào nữa. Em hay đi trên con đường mà em đã chọn và anh cũng sẽ đi trên con đường mà không có em vậy, nhưng trái tim anh sẽ luôn rộng mở để đón em trở lại. Nếu như số phận không cho chúng ta thành đôi thành cặp thì anh chúc em sẽ tìm được người phù hợp với em, yêu em hơn anh... và cho em được một cuộc sống hạnh phúc, không làm cho em phải buồn nữa. Còn anh, anh sẽ cố mở rộng lòng mình để tìm một người mới và chịu đựng được luôn cả con người thực dụng của anh.
Anh sẽ không trách hay oán giận gì em cả vì anh biết anh là người có lỗi, anh không xứng đáng với tình cảm của em. Anh cảm ơn em vì em đã cho anh biết thế nào là yêu một người. Tình yêu không có lỗi phải không em và anh cũng không sai khi chọn em là người yêu mặc dù có biết bao nhiêu người khuyên anh là không nên yêu em. Và giờ đây thì chúng mình đã chia tay rồi phải không em? Điều mà có nằm mơ anh cũng không nghĩ được em à.
Cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, được yêu (Ảnh minh họa)
Ngày trước mới gặp nhau anh chẳng có ấn tượng gì về em cả ngoài cặp kính cận và lúc đầu anh cũng chẳng có tình cảm gì với em cả. Anh chấp nhận tỏ tình với em là anh muốn thay đổi con người anh trước kia mà thôi. Ông bà có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" thật không sai, giờ tình cảm của anh dành cho em thật rồi thì chúng ta đành phải nói lời chia tay.
tTnh tình của em thay đổi nhiều lắm em à! Em không con là cô gái như lúc trước mà anh quen biết nữa. Em thay đổi một cách rõ rệt. Mà thôi dù sao đi nữa chúng ta cũng đã không còn là của nhau nữa, anh sẽ cố để không nhớ em, tất cả những kỷ niệm anh sẽ cho nó vào quá khứ, anh sẽ cố bước đi tiếp mà không có em bên cạnh.
Tất cả chuyện gì điều có nguyên do của nó phải không em? Anh không trách em vì đã rời xa anh, anh chỉ trách em sao đã nhen ngọn lửa tình yêu trong anh rồi lại tắt đi mà thôi. Từ giờ anh sẽ cố quên đi tất cả và bắt đầu lại từ đầu và anh biết điều đó chẳng dễ chút nào cả.
Giờ đây anh viết những dòng này không phải để em thương hại anh và cố níu giữ bước chân em, mà những điều này anh không thể nói với ai, không thể tâm sự với ai và nói hết với em để thấy lòng mình được thanh thản hơn. Em hãy chôn vùi quá khứ về anh và bắt đầu lại từ đầu, anh biết đã quá muộn với anh để mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu nhưng anh sẽ cố gắng để em và anh có thể bắt đầu lại cuộc sống mà không có nhau nữa!
Em hãy chọn con đường mà em cho là đúng nhất đừng băn khoăn hay thương hại gì anh cả, bởi những điều anh nói ở trên là hoàn toàn từ trong đáy lòng của anh. Có thể qua ngày mai anh sẽ lại trở về anh của ngày xưa: không chơi bời chỉ ngồi bên máy tính, nói chuyện tiếu với mấy đứa bạn, không quan tâm đến chuyện yêu đương nữa...
Lời cuối cho anh được cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, được yêu. Tạm biệt nhé mối tình đầu của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bức thư tình đầu tiên Tôi yêu em bằng cả trái tim đang rực cháy trong lồng ngực này. Vậy là đã bốn tháng, tròn bốn tháng kể từ khi tôi gặp em. Những cảm xúc trong tôi đây giờ có rất nhiều, vui có buồn có, nhưng tôi biết rằng tôi đã yêu em. Tôi yêu em bằng cả trái tim đang rực cháy trong lồng ngực...