Nhục nhã mang thân ở rể, tôi bị nhà vợ coi khinh
Tất cả những việc tôi làm đều không khiến bố mẹ vợ hài lòng, những chuyện lớn, quan trọng trong nhà tôi gần như bị gạt ra ngoài lề.
Tôi năm nay 35 t.uổi, đã có vợ và hai con, vì hoàn cảnh gia đình nên gần chục năm cưới nhau, tôi vẫn ở rể nhà vợ. Nhưng thời gian ở rể nhà vợ, tôi đã phải chịu đựng bao sự nhục nhã vì bị nhà vợ khinh thường.
Tôi vốn sinh ra ở quê, lên thành phố học hành tôi cũng kiếm được một công việc, nhưng với đồng lương ít ỏi, việc có thể mua được một ngôi nhà ở thủ đô là điều nhường như không tưởng được. Rồi tôi gặp cô ấy – vợ tôi bây giờ, vợ tôi là gái thành phố, nhà lại chỉ có hai chị em gái. Khi chúng tôi cưới nhau, hai đứa thuê nhà ở ngoài, nhưng vốn cưng chiều con gái từ nhỏ, khi thấy con ra ở trọ, nhà cửa chật chội, thiếu thốn, bố mẹ vợ tôi xót con nên đề nghị chúng tôi về ở chung. Mới đầu tôi từ chối, vì tôi cũng không muốn nhờ cậy hay dựa dẫm mang tiếng ở rể, nhưng không lâu sau đó, vợ tôi mang bầu, cô ấy bị nghén nặng, lúc này bố mẹ vợ ép chúng tôi phải về nhà sống để họ có thể chăm sóc cho hai mẹ con, vì sức khoẻ vợ nên tôi không thể từ chối được.
Từ khi về nhà vợ để sống, tôi như mất mọi quyền lợi cũng như trở thành người thừa trong gia đình, tôi đã cố gắng để thay bố mẹ và vợ lo những việc trong nhà. Nhưng dường như tất cả những việc tôi làm đều không làm bố mẹ vợ hài lòng, những chuyện lớn, quan trọng trong nhà tôi gần như bị gạt ra ngoài lề. Đã thế mẹ vợ tôi thường nói cạnh khoé tôi về chuyện nhà cửa, suốt ngày bà so sánh với những người con gái khác của bạn, khi họ lấy được chồng giàu, nhà cửa đàng hoàng…, những lúc ấy tôi chỉ biết im lặng.
Ảnh minh họa: Sitese.
Video đang HOT
Nhưng gia đình thì đã đành, đây vợ tôi – người mà tôi yêu thương và tôn trọng, cũng đã thay đổi. Cô ấy đi chơi, hoặc làm cái gì đều không hỏi ý kiến hoặc thông báo cho tôi một câu nào. Những lần vợ chồng mâu thuẫn, cãi cọ nhau vì những chuyện trong cuộc sống, vợ tôi cũng đi kể với bố mẹ, rồi ông bà còn ra mặt chỉ bảo lại tôi. Chưa hết, đã không ít lần vợ tỏ thái độ hỗn xược với tôi ngay trước mặt bố mẹ và em gái, không có một chút tôn trọng, khiến tôi mất mặt với gia đình nhưng bố mẹ cô cũng im lặng không nói gì con gái mình.
Đã hơn một lần tôi đề nghị vợ ra ở ngoài nhưng cô ấy nhất quyết không đồng ý, còn lớn tiếng với tôi: “Anh nghĩ lương mình được bao nhiêu mà ra ngoài sống? Anh có kham nổi không? Anh có t.iền mua nhà chưa mà nói!”. Vợ không chịu đi và cũng một phần vì thương con còn nhỏ nên tôi đành chấp nhận tiếp tục ở rể nhà vợ.
Gần 10 năm chung sống tôi đã cố gắng làm tốt mọi thứ, cố gắng hiếu thảo với bố mẹ vợ và coi họ như gia đình thực sự của mình, nhưng dường như mọi sự cố gắng của tôi đều không được ghi nhận. Tôi thấy thật sự buồn và thất vọng về người vợ của mình, sự chịu đựng của tôi sắp vượt qua giới hạn cho phép.
Hiện giờ, tôi muốn thoát ra khỏi căn nhà này. Nhưng chỉ cần tôi đề cập thì vợ nói nếu tôi cương quyết ra ngoài, cô ấy sẽ ly hôn. Tôi phải làm sao đây tiếp tục thân phận ở rể đầy tủi nhục và nhẫn nhịn, hay tôi phải chấm dứt cuộc hôn nhân ở đây? Rồi các con tôi sẽ ra sao đây, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm cuộc sống như thế này nữa. Tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi một lời khuyên trong chuyện này.
Theo VNE
Tôi chia tay em vì thầy bói nói phải ở rể
Em đi xem thầy, họ nói chúng tôi hợp nhau, tướng của em sát chồng nếu có lấy thì phải ở rể mới sống được với nhau.
Tôi là con trai miền Bắc, em ở Sóc Trăng. Ngày ấy cách đây ba năm khi tôi vào Nam lập nghiệp tình cờ quen em trong lần gọi nhầm vào số điện thoại của em. Rồi chúng tôi gọi cho nhau hằng ngày, nhiều khi đến tận khuya cũng không chán, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. Em cũng thú nhận rằng trước đó rất ghét con trai miền Bắc, vậy mà em lại có cảm tình với tôi mặc dù chưa gặp một lần.
Được một thời gian trong Nam thì bố mẹ tôi kêu về lại thủ đô, ông bà xin cho tôi công việc khá tốt. Ngày tôi nói sắp về lại ngoài Bắc em đã khóc rất nhiều, mặc dù lúc đó chúng tôi vẫn chỉ là bạn nói chuyên qua điện thoại, chưa một lần gặp mặt. Lúc đó trong lòng tôi lâng lâng cảm xúc, và rồi tôi mạnh dạn nói với em ba tiếng yêu thương, em nói cũng yêu tôi và nhớ tôi.
Sau ngày hôm đó tôi có gọi điên về cho bố mẹ và nói chưa muốn về Bắc sớm, công việc trong này cũng khá tốt. Vậy là bố mẹ tôi đồng ý, tôi mừng rỡ gọi điện cho em, nghe vậy em vui lắm, em nói khi nào có dịp xuống quê em chơi, tất nhiên tôi đồng ý ngay.
Ngày đầu tiên xuống quê em, tôi đi xe máy hơn 200km vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cũng tới nơi. Tôi tìm mua một bông hồng đỏ thắm đến thẳng nhà em, gặp em tôi ôm lấy em rồi tặng bông hồng. Tôi chính thức tỏ tình với em, rồi chúng tôi trao cho nhau nụ hôn đầu đời trước sự ngỡ ngàng của chị gái em.
Em và tôi là tình đầu của nhau, em kém tôi 2 t.uổi. Sau đó em xin chị dẫn tôi đi chơi, chúng tôi đã có một ngày vui và đầy ắp kỷ niệm. Mối tình đẹp đẽ cứ thế trôi đi, cứ hơn một tháng tôi lại bắt xe đò xuống thăm em một lần. Dần dần chúng tôi cũng hiểu nhau và càng yêu nhau hơn. Em là người rất giản dị, nhút nhát nhưng vẫn biết làm dáng, khác xa với ý nghĩ của tôi trước đó về cô gái miền Tây bạo dạn.
Ảnh minh họa: Ben.
Yêu nhau hơn một năm thì chị em lấy chồng cách nhà 100km, tôi cũng không dám xuống chia vui vì mẹ không thích em yêu người Bắc. Sau đám cưới của chị, hai đứa đã nói chuyện và cãi nhau về câu nói của mẹ em, mẹ muốn em lấy chồng gần nhà vì chị đã lấy chồng xa rồi.
Nhà em chỉ có ba mẹ con, bố mất sớm từ khi em còn nhỏ. Mẹ một mình ở vậy nuôi hai con khôn lớn. Tôi cũng buồn lắm nhưng vẫn muốn thuyết phục mẹ em, còn về phần em có vẻ muốn buông xuôi. Rồi chúng tôi cũng bỏ qua những giận hờn và lại yêu thương nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Qua lần đó tôi linh cảm chúng tôi rất khó đến được với nhau.
Yêu em được hơn hai năm, tôi dự định đầu năm thưa chuyện với mẹ em về tình cảm của hai đứa và em cũng đồng ý. Em là người gốc Hoa, rất mê tín nói đi xem bói để hai đứa có hợp nhau không, rồi về em thông báo họ nói chúng tôi hợp nhau có duyên với nhau, nhưng tướng của em sát chồng nếu lấy chồng thì phải ở rể mới sống được với nhau. Nghe em nói thế tôi không chịu vì nhà tôi có mình tôi là con trai dưới tôi còn 3 em gái, như thế sao được?
Vậy là chúng tôi lại xảy ra cãi vã, lần này em nói chia tay. Trong lúc tức giận tôi đã đồng ý, rồi chúng tôi không liên lạc nữa. Về phần tôi thì rất hối hận, ngày nào cũng điện nhưng em không bắt máy, khoảng 2-3 ngày thì không gọi được nữa. Tôi có gọi điện cho chị em thì nói em đã đổi số, trong lòng như lửa đốt tôi vội bắt xe xuống gặp em thì em không muốn gặp. Sau lần đó tôi xuống thêm một lần nữa cũng không gặp được người mình yêu.
Chuyện xảy ra được nửa năm rồi tôi rất nhớ em bất kể khi nào rảnh tôi lại nhớ. Tôi biết em là người con gái tốt quan tâm đến người khác hơn cả bản thân mình, hơn nữa tôi rất yêu em, rất cần em, cần một người vợ giản dị và chân thành ở em. Các bạn cho tôi lời khuyên có nên xuống gặp em và gặp trực tiếp mẹ em để nói ra suy nghĩ của mình không? Giờ thì chuyện ở rể hay không với tôi không quan trọng nữa vì người tôi cần nhất chính là em.
Theo VNE
Ở rể, tôi chẳng dám nói với ai Anh bạn tôi gào lên khi biết chuyện tôi ở rể. Anh ấy bảo &'thời đại nào rồi mà ông còn ở rể? Sống ở cái thành phố đất chật người đông, người ta giẫm đạp lên nhau mà sống này, ít ra ông cũng phải bon chen. Ông không có nhà thì cũng phải đi thuê một căn hộ nhỏ, đón vợ...