Nhụ.c nh.ã khi bị chồng bạn thân lừa vào nhà nghỉ
Khi cánh cửa phòng vừa kịp đóng lại, anh ta ôm chầm lấy tôi rồi thì thào những từ ngữ hết sức đáng kinh ngạc “Có phải cô muốn thế này đúng không? “
Chào độc giả mục tâm sự!
Khi kể ra câu chuyện này lòng tôi vô cùng uất nghẹn. Không những tôi thấy xấu hổ vì sự nhẹ dạ của bản thân, thiếu chút nữa tôi đã làm một điều vô cùng sai trái và có lỗi với chồng, với cô bạn thân của mình.
Tôi vừa mới chuyển về nhà mới cách đây 2 tháng. Cạnh nhà tôi là nhà của cô bạn thân, từ ngày gặp lại nhau chúng tôi vui mừng khôn xiết. Hễ cuối tuần hai gia đình chúng tôi lại tụ tập nấu ăn, đưa các cháu đi chơi.
Chồng của Hương – cô bạn thân tôi vốn là tổ trưởng tổ kinh doanh của một siêu thị điện máy. Vì đặc tính nghề nghiệp nên anh ấy nói năng lưu loát, hình thức lại đạo mạo ưa nhìn. Mới đầu gặp tôi vô cùng ấn tượng. Tôi mừng thầm cho Hương lấy được chồng gia đình có điều kiện, lại có hình thức.
Người ta sướng thật, chồng vừa đẹp trai lại vừa giàu, con chồng mình thì chẳng làm được cái gì cả (Ảnh minh họa).
Chẳng phải so sánh, nhưng từ ngày gặp lại cô bạn thân tôi thêm phần tủi thân. Tôi lấy chồng, gia đình nghèo, hình thức vừa lùn vừa xấu, mỗi tội hài hước biết làm tôi cười. Nhưng giờ nghĩ lại, cười để làm cái gì chứ, lấy nhau những 10 năm, anh thậm chí chưa gom đủ tiề.n mua cho mẹ con tôi ngôi nhà ở ngoại thành.
Nhiều lúc tôi trở nên cáu bẳn với chồng, tôi nói “Người ta sướng thật, chồng vừa đẹp trai lại vừa giàu, con anh thì chẳng làm được cái gì cả. Suốt ngày kêu bận rộn, kiế.m tiề.n này nọ nhưng mãi mới mua nổi ngôi nhà”. Chồng tôi nghe thế trân trân đứng nhìn tôi “Em nói cái gì vậy?”.
Biết mình lỡ lời nên tôi đành xuống nước “Em nói thế thôi”. Tôi bỏ ra ngoài nghe điện thoại khi anh đang hoàn tất món sườn chua ngọt mà mẹ con tôi thích.
Video đang HOT
Cuối tuần hôm đó, hai gia đình chúng tôi lại cùng nhau vào phố cổ chơi. Lần này nói chuyện với chồng Hương nhiều hơn, tôi mới hiểu anh khá chu đáo và lãng mạn. Chẳng bù cho anh chồng ngờ nghệch của tôi. Cả đời anh chưa biết mua hoa quà gì cho vợ vào những ngày lễ, lúc nào anh cũng nấu cơm, ăn uống thế là hết lễ.
Sau hôm đi chơi, chồng Hương thi thoảng lại vào nhắn tin Zalo, facebook hỏi han nói chuyện với tôi. Lâu dần chúng tôi trở nên thân thiết như đã quen lâu lắm rồi vậy. Chủ đề cũng chỉ xoay quanh chuyện gia đình, công việc. Thi thoảng anh có mời tôi uống cà phê nếu có dịp tạt ngang qua cơ quan tôi. Tất nhiên để chồng không hiểu nhầm tôi giấu kín anh chuyện đó.
Rồi chiều hôm đó, chồng Hương bỗng dưng tạt qua rủ tôi cà phê tâm sự. Sau hơn một tiếng nói chuyện, bỗng dưng anh ta cầm tay tôi, lân la rủ tôi vào nhà nghỉ tâm sự. Tôi vô cùng bối rối, nhưng rồi không hiểu vì sao tôi lại đồng ý theo anh ta vào.
Khi cánh cửa phòng vừa kịp đóng lại, anh ta ôm chầm lấy tôi rồi thì thào những từ ngữ hết sức đáng kinh ngạc “Có phải cô muốn thế này đúng không? Cô cũng như con bạn của cô vậy, giả vờ làm con cừu non, nhưng không qua mặt được tôi đâu. Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều, gặp suốt, chỉ vài hôm là sẵn sàng hiến dâng”.
Sau cùng anh ta hứa hẹn sẽ giữ kín chuyện này để chúng tôi tiếp tục vui vẻ. Còn tôi sau những lời anh ta nói tôi thấy cổ họng đắng chát, buồn nôn kinh khủng. Tôi vờ đẩy anh ta ra và cười âu yếm “Anh yêu, muốn thế thì đi tắm đi, em chờ, người gì mà toàn mùi mồ hôi, rõ là ghê”.
Anh ta nghe thế hí hửng: “Được thôi cưng” (Ảnh minh họa).
Cánh cửa phòng tắm vừa kịp đóng lại, là lúc tôi co chân co cẳng bỏ chạy ra ngoài lên xe taxi về thẳng. Về tới nhà, đã hơn 7h tối. Chồng tôi đang cặm cụi chuẩn bị cơm chiều. Anh vẫn thế, hôm nào vợ về muộn mình anh vẫn tắm rửa cho con, rồi cơm nước cho cả nhà. Anh chưa một lần kêu la, than phiền tôi vì điều đó.
Bỗng dưng nhìn thấy đôi vai gầy của anh, tôi bật khóc nức nở. Tôi vòng tay ôm chầm anh từ phía sau. Hạnh phúc là đây, tôi còn mong ước gì xa xôi nữa. Tôi đã quá tham lam, ích kỷ và thiếu chút nữa tôi đã đào mồ chôn đi hạnh phúc của chính mình. Giờ tôi đã tỉnh ngộ, nhưng bạn thân tôi vẫn tin tưởng và tự hào về chồng mình nhiều lắm. Liệu tôi có nên tìm cách vạc.h trầ.n bộ mặt xấu xa của hắn ta cho cô ấy biết không? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên với?
Theo nguoiduatin
Anh hí hứng báo tin bồ của anh có thai
Tôi nhớ cái ngày anh hí hửng báo tin bồ của anh có thai. Dù cố làm ra vẻ miễn cưỡng nhưng tôi không thể không nhận ra vẻ mãn nguyện trên gương mặt anh: "Anh cám ơn em đã bỏ qua mọi chuyện...
Cái chuyện vợ chồng cưới nhau đã 7 năm mà không có con, cuối cùng là do lỗi của tôi. Sau rất nhiều năm ngờ vực, cả tôi, cả anh và gia đình anh đều biết chắc như vậy. Đơn giản là vì khi mẹ anh tha thiết muốn có cháu nội nối dõi tông đường, anh đã quan hệ với một người phụ nữ khác. Và sau đó cô ấy mang thai. Cô ta chấp nhận thân phận "vợ bé" chỉ với yêu cầu duy nhất: Chồng tôi và gia đình chồng cấp dưỡng đầy đủ để cô ta nuôi con. Khi nghe điều kiện này, tôi nghĩ, nuôi một đứa con nít thì chẳng tốn kém bao nhiêu nhưng vấn đề là người phụ nữ ấy có đơn giản là chỉ cần như vậy hay không?
Câu hỏi của tôi đã có câu trả lời ngay sau đó. Những cơn nghén, những buổi đi khám thai, nửa đêm cô ta khó ở... tất tần tật mọi thứ đều cần sự có mặt của Hưng. Có người vợ nào có thể chịu nổi việc chia sẻ người đàn ông của mình với một người phụ nữ khác như tôi không? Thế mà tôi đã phải chịu đựng nó từ ngày Minh Thu, người phụ nữ ấy mang thai và cho đến tận bây giờ, khi đứa con của họ sắp tròn 2 tuổ.i.
Có lần tôi bảo Hưng: "Hay là chúng ta l.y hô.n?". Nhưng anh kiên quyết lắc đầu: "Anh chỉ có một người vợ là em". "Vậy còn Minh Thu?"- tôi vặt lại. "Cô ấy chỉ là mẹ của con anh". Tôi điên lên: "Anh quá tham lam rồi đấy. Có người vợ nào ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác phải vò võ một mình, phải thức chờ cửa chồng mình vì anh ta đang ở với một người phụ nữ khác? Chỉ có người điên mới làm như vậy".
Anh lại dỗ dành, năn nỉ và tôi lại im lặng chịu đựng cho đến ngày tôi gặp lại Minh, tình yêu đầu tiên của mình. Chúng tôi chia tay nhau khi Minh phải về quê làm việc để gần gũi gia đình. Mẹ anh khi đó đang bệnh nặng trong khi ba tôi kiên quyết không gả con đi xa. Chia tay Minh 2 năm, tôi lấy Hưng theo sự mai mối của gia đình. Khi đó tôi nghĩ, hôn nhân là duyên phận. Gặp Hưng cũng là một duyên phận của đời mình. Chúng tôi đã có những tháng năm bình yên dù tình cảm tôi dành cho Hưng rất khó gọi là tình yêu.
Cho đến ngày chồng tôi có con với người phụ nữ khác thì những ngày bình yên của tôi cũng không còn. Mặc cảm "cây độc không trái, gái độc không con" đã bào mòn mọi cảm xúc trong tôi. Nhiều khi tôi thậm chí không còn muốn chung đụng với Hưng vì không thể nào dứt bỏ được ý nghĩ anh đã phản bội tình cảm của tôi, đã ăn nằm với một người đàn bà khác và người ấy đang tìm mọi cách kéo anh về phía mình với vũ khí đáng sợ là đứa con.
Có lẽ chính điều đó đã đẩy tôi lại gần Minh khi tình cờ gặp lại anh. Mẹ anh đã mất, anh chuyển vào thành phố làm việc hơn một năm. Nhưng điều quan trọng nhất là đến giờ anh vẫn một mình. "Em có hạnh phúc không?"- đó là câu hỏi đầu tiên khi chúng tôi ngồi riêng với nhau trong quá cà phê.
Có lẽ nét mặt của tôi đã khiến anh phải ngờ vực nên mới hỏi như vậy. Tôi trả lời mà không nhìn thẳng mặt anh: "Dạ, cũng tàm tạm. Còn anh?". "Sẽ rất tuyệt vời nếu như anh có một người vợ. Còn bây giờ, mọi thứ cũng... tàm tạm"- anh trả lời và cười thật to. Khi đó, tôi bỗng có cảm giác giữa chúng tôi không hề có cuộc chia ly kéo dài tính bằng chục năm. Tôi vẫn đầy cảm xúc khi ngồi cạnh anh, nhìn vào mắt anh, nghe anh nói, nhìn anh cười... Thế nhưng khi Minh đề nghị tôi l.y hô.n để chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận đến với nhau thì tôi lại ngại ngùng...
Có một điều mà khi yêu nhau lần đầu chúng tôi không có với nhau, đó là vượt qua lằn ranh giữa tình yêu và tìn.h dụ.c. Còn lần này, tôi đã làm điều đó, chỉ duy nhất một lần, đúng hơn là một đêm, khi tôi đến tìm anh. Lúc đó đã gần nửa đêm. Tôi đã rời khỏi nhà ngay khi Hưng cũng vừa từ đó chạy đến với Minh Thu khi cô ta gọi điện thoại nói rằng đứa con của anh bị sốt cao. Tôi lao ra khỏi nhà và muốn đậ.p ph.á tất cả...
Đêm đó tôi đã ở lại với Minh. Tôi đã nói thật với anh về việc mình không thể có con. Anh ôm tôi vào lòng dỗ dành. Anh bảo, với anh điều đó không quan trọng. Con cái cũng là phúc đức của trời. Nếu có thì tốt, còn không có thì cũng chẳng sao. Chúng tôi cứ ngồi bên nhau như vậy cho đến khi tôi nhận ra giữa chúng tôi chẳng còn khoảng cách nào. Khi đó, tôi biết tôi đã làm một điều cũng tồi tệ chẳng kém gì việc làm của chồng mình với Minh Thu. "Chúng mình không nên gặp nhau nữa..."- sáng ra tôi nói với Minh như vậy. Anh nhìn tôi chăm chú: "Sao vậy em?". Tôi ngập ngừng: "Vì em sợ...".
Minh ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật nhiều và nói anh sẽ đến gặp chồng tôi để nói rõ mọi chuyện nếu như tôi vẫn còn yêu anh như ngày nào. Tất nhiên là tôi không bao giờ cho phép anh làm như vậy. Tôi bảo nếu anh làm như thế thì tôi sẽ không gặp lại anh nữa.
Trong thâm tâm, tôi cũng muốn như vậy. Tôi nghĩ khi cuộc hôn nhân của tôi vẫn còn tồn tại; trên danh nghĩa, tôi vẫn là vợ Hưng thì mối quan hệ với Minh là bất chính. Thế nhưng tôi không thể nào xóa bỏ được mối quan hệ bất chính ấy mà càng ngày, tôi càng nghĩ nhiều đến Minh.
Cho đến cách nay hơn một tuần, tôi bàng hoàng phát hiện mình đã mang thai. Tôi mua đến chiếc que thử thứ ba mà vẫn không thể tin vào độ xác thực của nó. Cuối cùng, tôi phải đến bệnh viện. Cô bác sĩ trước đây đã từng khám cho tôi đã reo lên: "Chúc mừng chị! Em bé đã được 8 tuần tuổ.i". Tôi ngơ ngác. Và rồi tôi bật khóc ngon lành. Tôi được làm mẹ thật rồi sao? Chẳng lẽ chỉ một đêm duy nhất ấy mà tình yêu của chúng tôi đã đơm hoa, kết trái rồi sao?
Suốt mấy ngày trời, tôi sống trong trạng thái lâng lâng như người say rượu. Nếu Hưng không quá bận bịu với đứa con của anh vì nó bắt đầu đi nhà trẻ thì anh đã nhận ra sự khác thường ấy. Thế nhưng anh hoàn toàn chẳng để ý. Còn tôi, từ hôm ở bệnh viện về, tôi đã chặn cuộc gọi của Minh. Tôi không biết phải nói với anh thế nào? Không biết anh sẽ đón nhận tin ấy ra sao? Tôi thật sự không biết phải giải quyết chuyện này thế nào...
Cho đến cách đây 2 hôm, sau nhiều ngày không gọi được cho tôi, Minh đã lù lù xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi. May mắn là Hưng không có ở nhà. Anh bảo: "Nếu em không cho anh vào nhà, anh sẽ ở lì tại đây cho đến khi nào gặp được anh ta". Cuối cùng tôi đành phải để cho anh vào nhà. Nhưng mãi đến gần 10 giờ đêm mà Hưng vẫn chưa về. Tôi gọi điện thoại thì anh bảo: "Thằng nhỏ cứ khóc, không cho anh về. Em cứ ngủ trước đi".
Minh đã chứng kiến tất cả. Anh nói dứt khoát: "Như vậy mà gọi là vợ chồng sao? Em bỏ anh ta đi". Rồi anh giận dữ bỏ về. Anh dọa sẽ đến nhà tôi lần nữa. Thậm chí anh sẽ đến nhà ba mẹ tôi để nhờ họ can thiệp.
Thật sự là lòng tôi đang nghiêng ngả trước những giông bão đang đổ xuống cuộc đời mình. Tôi đang cảm nhận từng ngày cái mầm sống đang lớn dần trong cơ thể mình. Đó là kết tinh tình yêu của Minh. Nhưng với Hưng, tôi còn có tình cảm sâu đậm của nghĩa vợ chồng.
Tôi phải làm sao cho trọn vẹn cả đôi đường?
Theo Afamily
Hí hửng đến chỗ hẹn với người yêu cũ thì bị "phũ" đa.u đớ.n quá! Đúng giờ hẹn, hắn đến nơi gặp cô, hắn ngớ người khi thấy cô trở nên xinh đẹp như 1 chân dài chính hiệu. Hắn nghĩ cô vẫn còn yêu và nhớ hắn nên mới hẹn gặp. Gã hồi hộp chờ đợi... ảnh minh họa Ngày anh ném vào mặt cô những lời chia tay đầy phũ phàng cô luôn thầm nghĩ: "Rồi...