Nhớ là để một ngày em muốn quên đi…
Ra là, nắng cũng đẹp, cũng óng ánh sắc màu chẳng kém cầu vồng trong buổi chiều mưa ghé lại. Vậy mà, em còn tiếc gì một chút mưa hạ đầy vơi?
Chiều nay, Sài Gòn mưa bất chợt.
Cơn mưa đầu hạ, những tưởng hàng lá non phủ đầy bụi của mùa gió cũ sẽ thôi nặng trĩu. Nhưng không, cây chưa kịp căng mình đón chút tinh khôi thì trời đã ráo hoảnh. Nắng lên vàng óng, chỉ vài chập đã chẳng còn tí vết mưa.
Mưa đầu hạ, là người lạ ghé vào đời ta trong những ngày hanh hao nắng đổ, hay lại là một người quen bỗng chợt đến thăm mà ta chưa kịp nhớ. Lạ – quen, đôi khi chẳng còn ranh giới, như cái đường biên mờ nhạt giữa nhớ nhớ – quên quên, giữa yêu đương và vụn vỡ. Như giữa những điều lạ, ta thường tìm một chút quen.
Giữa những ngày nắng đổ du miên, ta lại chênh chao đợi chờ tiếng mưa mùa hạ. Người ta nhớ, để đến một lúc nào đó muốn quên đi, nhưng đôi lúc có những niềm thương tưởng chừng đã quên đi từ lâu lắm lại hiện về vẹn nguyên, chẳng hề sứt mẻ. Và nếu những vụn vỡ được vẽ nên bởi tình yêu, thì tình yêu lại được đắp bồi trên những điều vỡ vụn. Trời mênh mông, vậy mà những nghịch lý cứ chất chồng lại chất chồng. Đường muôn ngả, vậy mà giữa vạn trùng lối rẽ, anh và em lại chọn gặp nhau…
Video đang HOT
Em chẳng thể nào lý giải được, tại sao giữa triệu người vạn kiếp, em và anh lại bước vào cuộc đời nhau, tự nhiên như nắng trời mùa hạ và chọn yêu nhau, chợt như mưa đến đầu mùa. Như những người đi dưới mưa chỉ nhìn thấy cơn mưa, những kẻ yêu nhau vẫn mải miết, đam mê trong khoảng trời nhỏ hẹp mà tưởng như tình rộng chừng thế giới. Em yêu anh, ngỡ ngàng như con nắng vô tình gặp chút mưa bay, tưởng như ánh cầu vồng sặc sỡ đã là điểm tận cùng của hạnh phúc. Thế nên, em cứ an nhiên bên anh, ngây ngô đến mức ngỡ nhau là cả một đời mà chẳng hề hay biết, chuyến xe của chúng mình vốn chẳng cùng điểm đến. Nắng và mưa, rốt cục chỉ thể trùng phùng trong chút ngắn ngủi mà thôi.
Gói tình khăn áo đi hoang, trả lại em con nắng hanh hao đằng đẵng. Em nghe nắng rớt, đôi lúc còn nặng hơn mưa. Nắng xuyên qua khóm cây, em thấy nắng nghiêng mình tí tách rồi nhảy nhót chẳng kém gì những ngày mây vần vũ. Ra là, nắng cũng đẹp, cũng óng ánh sắc màu chẳng kém cầu vồng trong buổi chiều mưa ghé lại. Vậy mà, em còn tiếc gì một chút mưa hạ đầy vơi?
Những ngày đầu hạ, có cơn mưa chợt đến rồi đi trong khoảnh khắc. Và em cũng chỉ chợt nhớ, chợt buồn, rồi chợt quên anh trong vài nhịp thở mà thôi…
Theo VNE
Nhắc mua sữa cho con, anh bảo 'tiền đâu'
Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn.
Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua.
Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi được nhờ vả, rồi cũng sẽ thành ông chủ, bà chủ. Rồi sau này, bố mẹ tôi sẽ được mát mặt vì con gái. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, tôi mới biết, anh không hề có được cảm tình của bố vì bố anh có đến mấy người con, nhưng anh là đứa con hay ham vui, đua đòi, chơi bời, thậm chí là hư với bố, không có chí hướng. Vậy mà trước mặt tôi, anh luôn &'chém gió', mình là con gia đình giàu có, là người đàn ông có vai vế này kia. Thật ra, anh chẳng làm được gì ra trò. Công việc tốt và tiền bạc là của bố anh, chứ còn, anh chỉ là con cái, nếu không được bố yêu quý thì làm gì có chuyện có được của cải mà bố cho.
Anh vốn là người ga lăng nên tôi đã chết mê, chết mệt anh như vậy. Vì anh vốn rất hiểu tâm lý con gái và biết cách chăm sóc họ, nên một đứa con gái như tôi cứ mê muội yêu anh, tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Bạn bè tôi còn khuyên, đàn ông phải hư một tí mới tài. Tôi cũng nghĩ như vậy nên quyết định cưới anh.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi cưới, chúng tôi ra ở riêng. Bố anh chỉ cấp cho một căn hộ chung cư nhỏ, đó là tài sản duy nhất bố dành cho anh khi anh lấy vợ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, mọi chuyện khi đó là như thế nào. Hóa ra, những gì anh nói với tôi chỉ là đánh bóng tên tuổi của anh. Anh cũng chỉ làm công việc nhàng nhàng vì trước đây lười, không chịu học hành. Còn tôi, làm giáo viên, lương vài đồng bạc nhưng với anh, đó lại là công việc ổn định. Anh tính toán như vậy để sau này, anh có cơ hội dựa vào tôi chứ anh không hề nghĩ, mình sẽ là người kiếm tiền chủ chốt trong cái gia đình này.
Mỗi tháng tôi hoạch định cho anh chi ra 4 triệu để chi tiêu gia đình, còn bao nhiêu thì tiết kiệm. Nhưng anh cứ gật gù rồi chẳng thấy đâu. Tôi có hỏi thì anh bảo, lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà có tiền đưa cho vợ. Thế là, anh chẳng đưa một đồng nào.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. Tôi đi làm cũng đâu phải nhiều tiền gì. Cái gì cũng khó khăn, chi tiêu thì nhiều hơn. Anh lao vào rượu chè, thậm chí là cờ bạc. Anh còn bảo, anh phải trúng quả lớn để bố anh biết, để bố anh không chê bai anh, khinh thường anh nữa. Đúng là nông nổi, tiến thân bằng con đường cờ bạc thì có gì oai đâu.
Tôi nói với anh như vậy, rồi anh làm tôi phiền muộn vô cùng sau nhiều lần anh cáu gắt với tôi. Thời gian đầu, tôi không nhận được một xu nào từ anh. Anh bảo, tốt nhất là tiền ai người nấy tiêu, không ai phụ thuộc vào ai.
Cứ thế, dần dần mọi chuyện trở thành thói quen. Anh không cho tôi tiền bao giờ, tôi tự lo hết. Khi sinh con, tôi cũng không nhận được từ anh một xu. Anh bảo, lo thân chưa xong còn đâu tiền mà lo cho người khác. Anh còn nghĩ, tôi có tiền giấu đi nên anh cứ mặc kệ, cho tôi tự lo.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán vô cùng. Làm sao đây, tôi đã chịu đựng quá nhiều, chắt chiu từng đồng một. Nhớ có lần tôi gọi điện cho anh bảo mua sữa, anh bảo &'tiền đâu mà mua, cô tưởng tôi thừa tiền à?'. Mua sữa cho con mà anh lại nói cay đắng như vậy sao. Mỗi lần bảo anh mua gì là tôi phải đưa tiền cho anh, thật sự quá trớ trêu. Con lớn bằng này mà chưa được bố tự tay mua cho hộp sữa hay là quần áo, tôi thật sự không tưởng tượng nổi anh suy nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ, sống với chồng mà tôi như sống với cái bóng, tự lực cánh sinh. Bố mẹ chồng tôi may còn tốt, biết tôi khổ nên thi thoảng lén lút cho tiền tôi, không cho anh biết để tôi chăm cho con. Vì họ biết con trai họ bất tài và thương tôi. Tôi chấp nhận chuyện này, và chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu quý gia đình anh. Còn không, nếu chỉ vì anh, có lẽ tôi đã rời xa từ lâu rồi.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. Chăm con rồi còn bao việc gia đình, anh đều dồn hết cho tôi. Chán nản vô cùng các bạn ạ!
Thương con, tôi cắn răng chịu đựng suốt 4 năm trời, hi vọng anh sẽ hiểu được tấm lòng của tôi mà tu chí làm ăn, không còn rượu chè bài bạc nữa. Nếu như vậy, may ra bố mẹ anh mới thương anh mà cho anh một cơ hội làm lại từ đầu...
Theo VNE
"Ly dị à? Mơ đi nhé!" "Từ trước tới giờ tôi có coi cô là vợ đâu mà đòi ly dị. Nghe nè, cô chỉ là một con ở thôi, hiểu chưa?"- chồng tôi đã nói như vậy. "Câm lây rôi biên". Huấn vứt mạnh xấp tiền lên bàn. Chiếc quạt máy đang thổi mạnh khiến những tờ tiền bay lả tả xuống sàn nhà. Tôi nhìn chồng, rồi...