Nhớ con
Vẫn biết rằng, con đã chiến đấu hết sức rồi, và rằng cuộc chiến giữa sự sống với cái chết, giữa một đứa trẻ bé bỏng với nỗi đau tật bệnh là cuộc chiến không cân sức, mà mẹ – người sinh ra con – chỉ biết nhìn và khẩn cầu, thì sự ra đi với con, đến một chân trời mới, nơi chỉ có hoa thơm, trái ngọt, an lành và hạnh phúc chính là một sự giải thoát. Nhưng tim mẹ sao vẫn đau thế này, con ơi!?
Mưa và rét. Hôm nay, mẹ lấy từ tủ ra một cái ga trải giường ấm áp, một cái chăn mềm mại, những thứ vốn là của con, những thứ con vẫn dùng, rồi trải lên giường. Như những ngày con còn bên mẹ. Đã 140 ngày rồi. Mẹ tưởng như con vẫn ở đây, trong ngôi nhà này, trong vòng tay này, trong ấm áp này, yêu thương này…
Đêm, là khi đôi tai mẹ ướt nước.
Châm lửa, đốt nhang – đấy là cách duy nhất để mẹ gần con, trò chuyện cùng con. Hẳn là con lạnh lắm? Hẳn là con sợ lắm? Hẳn là con cần mẹ lắm? Hai tuổi, con bỏ mẹ mà đi. Mẹ đau đớn nhìn con tuột khỏi tay mình một cách bất lực. Con đến với cuộc đời trong niềm hân hoan, hạnh phúc vô bờ, và ra đi trong nỗi đớn đau tột độ của mẹ. Nước mắt này chưa bao giờ ngừng chảy, nỗi nhớ thương chưa bao giờ nguôi, trái tim này chưa bao giờ ngừng đau. Nghẹn và thắt.
Con ơi! Nhớ vô cùng đôi tay nhỏ xinh, nụ cười chúm chím; nhớ vô cùng tiếng “dạ!” ngoan ngoãn mỗi khi mẹ gọi. Lẽ ra giờ này đôi môi ấy vẫn còn được ngậm bầu vú mẹ, hình hài ấy vẫn nằm trong vòng tay mẹ. Một mình con nằm nơi ấy, lạnh lắm có phải không?
Vẫn biết rằng, con người ta, ai cũng phải một lần trở về với đất mẹ. Vẫn biết rằng có duyên là chưa đủ, cần thêm một chữ phận nữa. Vẫn biết rằng, con đã chiến đấu hết sức rồi, và rằng cuộc chiến giữa sự sống với cái chết, giữa một đứa trẻ bé bỏng với nỗi đau tật bệnh là cuộc chiến không cân sức, mà mẹ – người sinh ra con – chỉ biết nhìn và khẩn cầu, thì sự ra đi với con, đến một chân trời mới, nơi chỉ có hoa thơm, trái ngọt, an lành và hạnh phúc chính là một sự giải thoát. Nhưng tim mẹ sao vẫn đau thế này, con ơi!?
Đêm. Chị con ngủ rồi. Mẹ không phải gắng sức để cười, để vui và tươi. Mẹ nhớ con, thương con. Ngàn lần gọi tên con, mong con trở lại, mong đắp bù cho con. Mẹ dằn vặt, cuồng quay trong nỗi đớn đau. Mẹ từng muốn chết để gặp con. Bây giờ vẫn muốn. Như một sự trốn chạy.
Đêm. Mẹ biết đêm rất dài, và trắng.
Video đang HOT
Đêm. Là khi mẹ biết, mẹ mất con thật rồi.
Đêm, là khi giật mình, mẹ vẫn vén áo lên, cho con ti.
Đêm, là khi đôi tai mẹ ướt nước.
Để sáng ngày mai, mẹ gói ghém hết nỗi đau, thương, nhớ lại. Mẹ cười, mẹ nói, mẹ tô son, điểm phấn.
Đêm, mẹ trút bỏ tất cả, lại trải ra bao đớn đau và gọi tên con.
Con ơi!…
Theo Hanhphucgiadinh
Những lúc muốn bỏ cuộc vì mệt mỏi, con lại nghĩ đến mẹ...
Con đã từng khóc vì người khác, từng hy sinh vì người khác, từng nhẫn nhịn vì người khác nhưng lại chẳng thể nhường nhịn mẹ. Con thấy xấu hổ và tiếc nuối vì đã không thể trưởng thành sớm hơn, con cứ nói mãi câu: giá như, giá như...
Viết cho mẹ của riêng con...
Viết về mẹ, có biết bao bài viết hàng ngày, nhưng con vẫn viết cho mẹ của riêng con, viết bằng yêu thương và cả sự hối hận của con.
Mẹ vất vả lắm, con biết. Nuôi con cùng các anh lớn khôn, xây dựng gia đình với hai bàn tay trắng, bố mẹ đã vất vả như thế nào. Những nỗi đau vì không được đối xử tốt, vì bị hành hạ của mẹ chính con chưa bao giờ là quên, mẹ cũng không quên, chắc chắn không thể quên được...
Có người mẹ nào chăm con mà sung sướng, có người mẹ nào nuôi con trưởng thành mà không vất vả. Nhưng mẹ của con thì khác, con luôn cho rằng mẹ con đáng thương nhất trên đời này.
Có những lúc con khóc vì bất lực với những khó khăn trên cuộc đời này, có những lúc con muốn bỏ cuộc bởi quá mệt mỏi, con lại nghĩ đến mẹ...
Mẹ ơi, có phải là vì mẹ đã sinh ra các con, nên mẹ mạnh mẽ hơn đúng không mẹ? Con đã tưởng mình lớn lắm rồi, con tưởng những lo toan cho gia đình mình, những tính toán cho tương lai của con, cho mọi người nghĩa là con trưởng thành và can trường lắm rồi. Nhưng con mới chỉ đi được 1/4 của cuộc đời thôi, còn mẹ, mẹ đi đến quá nửa rồi...
Đã bao giờ mẹ muốn từ bỏ chưa mẹ? Cuộc đời mẹ cho đến giờ chưa từng được nghỉ ngơi và thôi lo toan. Ngày còn bé, con không hiểu chuyện, bảo rằng sẽ không sống giống mẹ vậy đâu, cực khổ và tủi thân lắm. Sau này con mới biết, có một thứ hạnh phúc trong tim mà chẳng thể diễn giải được sẽ khiến con người ta mạnh mẽ đến lạ kỳ.
Mẹ, vì mẹ là mẹ của con, nên mẹ phải mạnh mẽ à? Năm nào con cũng bảo năm tới sẽ cố gắng hơn, sẽ mua cái này cái kia cho mẹ, sẽ đỡ đần mẹ việc này việc khác, rồi còn bảo sẽ đưa mẹ đi du lịch khắp nơi... Nhưng đến bây giờ, con vẫn chẳng có gì trong tay, đôi khi còn làm mẹ buồn phiền và mệt mỏi hơn...
Có một số chuyện đã xảy ra khiến con muốn nhấn chìm chính mình, con buông lơi và tuyệt vọng, nhưng nhìn lại hình bóng "ngày hôm ấy" của mẹ thật sự khiến con muốn ôm lấy bóng lưng mẹ. Một lời nói cảm ơn mẹ có là đủ không mẹ?
Con đã từng khóc vì người khác, từng hy sinh vì người khác, từng nhẫn nhịn vì người khác nhưng lại chẳng thể nhường nhịn mẹ. Con thấy xấu hổ và tiếc nuối vì đã không thể trưởng thành sớm hơn, con cứ nói mãi câu: giá như, giá như...
Sau này, khi con là một người mẹ, con cũng sẽ như mẹ, như bao nhiêu người phụ nữ khác trên đời này, cứ gồng gánh và hạnh phúc vì những đứa con của mình, mẹ nhỉ.
Sau này, khi con có đi lấy chồng, có làm dâu nhà người ta, có là mẹ của bao nhiêu đứa trẻ, con sẽ vẫn quay về mà ôm lấy mẹ, mẹ nhé. Bởi chỉ có thế con mới biết được trên đời này vẫn còn một người yêu con vô điều kiện và bất chấp thời gian.
Sau này, khi con có con rồi và mẹ sẽ là bà ngoại của lũ trẻ. Con sẽ yêu thương nó, chăm lo cho nó, dạy nó làm người và cũng sẽ vì nó mà đau mà buồn, như mẹ.
Sau này, còn rất nhiều cái sau này mà nếu không nhanh con sợ sẽ mất đi tất cả. Càng ngày con càng thấy gấp gáp và sợ thời gian. Sợ mẹ già rồi, thì con không thể đưa mẹ đi du lịch được, không thể nấu bất kể món ngon nào cho mẹ, cũng sợ chưa kịp hiểu một người mẹ là như thế nào thì đã không còn được ở bên mẹ nữa...
Sau này, dù sau này có thế nào, mẹ cũng hãy tin tưởng con, mẹ nhé. Hãy ở bên con, mắng con khi cần, khuyên bảo khi con sai lầm, vị tha với đứa ngỗ ngược là con...
Và, mẹ hãy cứ là mẹ của riêng con thôi, mẹ nhé...
Theo Tamsubuon
Cả cuộc đời tôi nợ người phụ nữ ấy quá nhiều! Tôi vừa ôm cuốn album vừa khóc, tôi gõ cửa phòng vào muốn xin lỗi. Nhưng chưa kịp mở miệng lại òa lên khóc nức nở. Từ khi sinh ra và lớn lên, tôi chưa từng cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương của mẹ ruột. Theo lời bố tôi kể thì khi tôi tròn 2 tuổi, vì chán cảnh gia đình...