Nhờ câu hỏi của con gái 5 tuổi mà tôi chợt tỉnh ngộ, nhận ra 2 bài học cứu vãn hôn nhân
Nhờ câu hỏi của con gái ’ sao mẹ không làm như bố?’ mà tôi chợt tỉnh ngộ và nhận ra 2 bài học cứu vãn cuộc hôn nhân chạng vạng của mình.
Chuẩn bị nộp đơn ly hôn sau vài tháng ly thân nhưng vẫn ở chung nhà thì chồng tôi bất ngờ bị tai nạn gãy chân. Nghĩ vợ chồng hết tình thì còn nghĩa nên tôi đành tạm ngừng việc nộp đơn lại, tận tình chăm sóc anh khoảng thời gian này cho trọn tình trọn nghĩa.
Thế rồi tối hôm ấy, bạn bè gọi điện rủ tôi đi chơi vì có một người bạn mới về nước nên muốn tụ tập. Như một phản xạ tự nhiên, tôi từ chối mà không đắn đo suy nghĩ. Không ngờ, vừa cúp điện thoại thì con gái 5 tuổi hỏi:
- Sao mẹ lại không đi?
- Bố bị gãy chân mà, mẹ không muốn để hai bố con ở nhà một mình. Mẹ còn chưa nấu cơm cho hai bố con nữa mà, mẹ đi thì ai nấu cơm đây.
Con bé hồn nhiên trả lời:
- Sao mẹ không làm như bố ấy, gọi đồ ăn về cho bố và con rồi mẹ đi chơi được mà?
Phải, tại sao tôi lại không làm như anh chứ? Rất nhiều lần tôi ốm con đau, chỉ cần có bạn gọi đi nhậu thì chồng tôi lại đặt đồ ăn về nhà cho hai mẹ con rồi đi cơ mà. Còn tôi, luôn từ chối những cuộc vui với bạn bè để giành thời gian cho gia đình.
Tôi cũng luôn ôm đồm hết việc nhà với suy nghĩ chồng đi làm mệt rồi thì về nhà hãy để anh nghỉ ngơi, mà quên mất rằng bản thân tôi cũng đi làm. Ăn gì, mua gì tôi cũng luôn nghĩ tới chồng trước tiên,…
Nhưng, nhờ câu hỏi của con gái “sao mẹ không làm như bố?” mà tôi chợt tỉnh ngộ và nhận ra 2 bài học cứu vãn cuộc hôn nhân chạng vạng của mình.
Video đang HOT
1. Phụ nữ đừng mải hi sinh quá nhiều mà quên mất đi bản thân
Thiết nghĩ bản năng của phụ nữ chính là sự hi sinh. Nhiều lúc họ mải hi sinh nhiều quá mà quên mất đi bản thân. Tôi cũng vậy và tôi nghĩ chắc nhiều chị em cũng như tôi thôi. Lập gia đình xong là quanh quẩn với một đống việc bộn bề không tên ở nhà, rồi việc ở công ty. Lúc nào cũng nghĩ cho chồng cho con từng li từng tí một.
Nhưng các chị à, chồng cũng là một người trưởng thành, anh ấy có thể tự lo được cho mình mà. Khi đã có con, anh ấy cũng là một người bố. Cái này không biết làm thì hãy chỉ dạy cho anh ấy, chứ đừng ôm đồm hết vào người làm gì. Để rồi không còn thời gian chăm lo cho mình và khiến bản thân trở nên xuề xòa, kém sắc.
Phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ biến mình trở thành một bông hoa héo úa. Họ sẽ tự khiến mình tỏa hương và tự mình thưởng thức. Vì vậy phụ nữ nên biết cách yêu thương và chiều chuộng bản thân, đừng hi sinh quá nhiều cho gia đình.
Tuy nhiên, nên xuất phát vì chính mình chứ đừng xuất phát từ ý nghĩ giữ lửa hôn nhân. Bới khi phụ nữ biết yêu thương bản thân, họ sẽ hiểu được giá trị mình nằm ở đâu và biết cách làm sao để hoàn thiện mình hơn mỗi ngày.
2. Đôi khi có nhiều vấn đề tháo gỡ thế nào cũng không hết, nhưng hãy cứ tháo chứ đừng để vậy
Hôn nhân có những thứ rất khó để diễn tả, bởi đôi khi chỉ vướng 1 nút thắt chúng ta có gỡ thế nào cũng không hết rối. Thời gian đầu chúng tôi còn hay ngồi lại nói chuyện với nhau khi gặp vấn đề khúc mắc, nhưng dần dần đâm ra chán.
Nhiều khi bất mãn với chồng, tôi đi tâm sự với bạn bè chứ không nói với anh. Bởi tôi sợ hai vợ chồng lại xảy ra cãi vã khiến nhà cửa không yên, bởi tôi nghĩ có nói chồng cũng chẳng thay đổi được gì nhiều.
Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy tại sao tôi phải như vậy chứ? Cứ giữ trong lòng không nói ra quả thật rất khó chịu. Nếu có khúc mắc, nói ra hai vợ chồng còn có khả năng tháo gỡ được, còn nếu không nói thì mãi mãi không có khả năng sửa chữa được.
Nhìn con gái, nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào trước đây của hai vợ chồng, tôi quyết định thẳng thắn với chồng lần cuối. Lâu lắm rồi tôi mới có cuộc nói chuyện với chồng dài như vậy. Tôi nói hết lòng mình, những gì bất mãn về chồng, những gì mình nghĩ và mong muốn tương lai… Lúc đó tôi chỉ nghĩ, cứ nói hết một lần rồi chuyện ra sao thì ra để sau này không phải hối hận.
Chồng im lặng. Nhưng đêm đó anh đã nhắn cho tôi một tin thật dài. Anh nói rằng anh đã nói chuyện với con gái. Và trong mọi câu chuyện của con đều có mẹ, nhưng bố thì không. Ngẫm lại anh mới thấy bản thân đã quá vô tâm, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình.
Rồi anh xin lỗi tôi vì để vợ vất vả bao năm qua, cũng mong tôi tha thứ cho anh và trong tương lai hai vợ chồng có thể thẳng thắn với nhau, sai đâu sửa đó chứ đừng để sự bất mãn chất chồng rồi đến lúc nào đó sẽ phun trào. Tới khi đó, hôn nhân sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Đọc những dòng tin nhắn của chồng mà mắt tôi ướt lệ. Tôi mừng vì hai vợ chồng nhận ra được giá trị của nhau, tôi mừng vì nhờ con gái mà chúng tôi đã cứu vãn được hôn nhân.
Mẹ thương con gái chậm lấy chồng
Có người nói hôn nhân là thời điểm. Có lẽ cái "thời điểm" ấy của tôi vẫn chưa đến hoặc tôi vẫn chưa bị cuốn vào tình yêu.
"Anh đó bằng tuổi con, vợ ngoại tình nên ly hôn. Chưa có con". Cuối tuần về quê, mẹ tôi đột nhiên rủ tôi đi uống cà phê gần nhà để gặp anh nào đấy trong xóm.
Ảnh mang tính minh họa - Freepik
Nhìn tôi trong bộ đồ thể thao thùng thình đã mặc ở nhà suốt 2 ngày qua, mẹ bảo: "Mặc vậy cũng được, cứ tự nhiên thôi" vừa lúi húi lôi tôi dậy. Tôi còn chưa tỉnh ngủ, đầu bù tóc rối như mụ điên, tôi tức quá phải quát lên vì mẹ cứ lôi tôi ra ngoài.
"Con không thích! Đàn ông một đời vợ nhiều tổn thương lắm. Mẹ cứ như vậy thì ngày nghỉ con không về nữa đâu". Sau khi lớn tiếng trước mặt tất cả các thành viên trong gia đình đang tụ họp ở phòng khách, tôi hậm hực bước lại căn phòng (cũ) của mình, hiện đã trở thành nhà kho kể từ khi tôi đi học đại học ở xa. Những ngày sau, tôi dành phần còn lại của kỳ nghỉ bên ba mẹ rồi trở về thành phố.
Ngày thứ Hai đi làm, khi đang nghỉ ngơi buổi trưa, có cuộc gọi đến của ba. Lâu lắm rồi ba mới gọi cho tôi.
"Con đừng làm mẹ buồn. Có điều này ba không nói cho con biết vì sợ con đau lòng, nhưng từ nhiều năm trước, lúc nào lên thăm con về, trên xe mẹ cũng khóc. Nhìn con một mình lủi thủi giải quyết mọi chuyện, ba mẹ thương lắm. Mẹ khóc vì sợ ba mẹ lên thăm rồi về con lại cô đơn hơn". Tôi ngỡ ngàng, đâu hay mẹ đã khóc vì lo cho tôi đến thế.
Từ nhỏ, tôi chính là niềm tự hào của mẹ. Dù hoàn cảnh gia đình khó khăn, tôi vẫn học rất giỏi, lớn lên đi làm tôi cũng xin vào được công ty lớn lương cao. Ngày xưa tôi là vũ khí bảo vệ lòng tự trọng của mẹ, còn bây giờ tôi chỉ là cái ngón tay đau nhức.
"Mẹ không còn gì để khoe với mấy bà bạn nữa. Người ta tự hào về con rể, cháu chắt, còn mẹ thì chẳng biết nói gì". Mẹ tôi đã bắt đầu than phiền từ mấy năm trước.
"Mẹ cứ khoe khoang làm gì? Sao lại phải để tâm đến cái nhìn của người khác?" - tôi thường phản ứng gay gắt lại như vậy.
Tôi ít tâm sự với mẹ nên không thể đoán chính xác tâm trạng của mẹ là gì. Nhưng sau khi hiểu ra áp lực phải mau chóng kết hôn mà mẹ dồn lên tôi đều bắt nguồn từ những lo lắng cho con gái khi con luôn phải nỗ lực một mình, tôi đã gọi điện cho mẹ. Vẫn hỏi thăm sức khỏe nhau như mọi khi, nhưng cuộc gọi hôm nay thật đặc biệt khi cả tôi và mẹ đều cảm nhận được tình cảm gia đình như bền chặt hơn.
Ảnh mang tính minh họa - Lifestylememory
Tôi thấy vững lòng hơn khi có ai đó thực sự lo lắng cho mình từ nơi xa.
Hôn nhân là việc không thể chỉ mình tôi nỗ lực là được, nhưng vì ba mẹ, tôi quyết định sẽ cố gắng mở lòng. Có người nói hôn nhân là thời điểm. Có lẽ cái "thời điểm" ấy của tôi vẫn chưa đến hoặc tôi vẫn chưa bị cuốn vào tình yêu vì niềm tin và tiêu chuẩn của tôi đang được đặt để vào một cái gì đó khác.
Vốn dĩ tính cách của tôi gai góc, để có thể ở bên ai đó, cần nhiều thời gian hơn.
Lộ chuyện ngoại tình sau khi gửi ảnh 'khiêu khích' cho chồng từ phòng khách sạn Bức ảnh 'tự sướng' mà cô gửi cho chồng đã tiết lộ nhiều điều ngoài dự kiến. Theo tờ Mirror, người vợ có tên Chelsea, có lẽ đang đi công tác hoặc du lịch, đã gửi 2 bức ảnh "khiêu khích" cho chồng từ một phòng khách sạn trước khi đi ngủ. Bức ảnh đầu tiên cho thấy cô chỉ mặc đồ lót...