Nhiều người phát hoảng khi tới chơi nhà tôi mà cứ ngỡ lạc vào ’sở thú’
Rồi sau này có con, làm sao tôi có thể vừa chăm con vừa chăm đám động vật này được?
Năm nay tôi 30 tuổi, cái tuổi mà bạn bè tôi đã yên bề gia thất, con cái nhà cửa đàng hoàng thì tôi chỉ mới cưới được vài ngày. Chồng tôi lớn hơn tôi 4 tuổi, là kĩ sư cơ khí, lương khá ổn định. Vì anh đã tự mua được nhà trước khi cưới nên tôi chẳng phải lo chuyện nhà cửa nữa.
Chúng tôi quen biết nhau qua mai mối của một người bạn cùng công ty tôi. Ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã khá bất ngờ khi anh dẫn theo một chú chó xù, lông trắng như tuyết. Anh giới thiệu nó là bạn thân của anh, vắng nó là anh không ngủ được. Tôi cười thầm. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông yêu cún cảnh như anh. Cũng là lần đầu tiên thấy một người đàn ông đi gặp mặt đối tượng lại dẫn theo cún cưng.
Nguyên buổi trò chuyện hôm đó, anh toàn kể về động vật. Anh tỏ ra am hiểu về cách sống, sở thích của từng loài. Tôi rất thích điều đó. Bởi một người đàn ông biết thương yêu động vật sẽ là người sống có tình cảm, biết trước biết sau. Vì không còn trẻ để yêu đương, tìm hiểu nữa nên tôi quyết định gắn cuộc đời mình với anh chỉ sau 3 tháng quen nhau.
Tôi quyết định gắn cuộc đời mình với anh chỉ sau 3 tháng quen nhau. (Ảnh minh họa)
Về làm vợ anh rồi, tôi mới choáng váng bởi sở thích của chồng. Chồng tôi thích nuôi động vật, thậm chí còn nuôi rất nhiều con khác nhau. Nhà anh tương đối rộng rãi và có một khoản sân vườn phía sau.
Trong nhà, anh đặt tới 3 bể cá với đầy đủ đèn điện, hòn non bộ. Ngoài sân trước là một vườn lan và treo đủ các loại chim khác nhau. Ngoài vườn sau là một lồng chim bồ câu và một con khỉ nhỏ. Chưa kể trong nhà anh còn nuôi thêm một đàn chó, mèo, chuột hamter.
Video đang HOT
Ngay lần đầu về chơi nhà anh, tôi đã sốc đến nỗi không nói thành lời. Sở thích của anh đúng là rất lành mạnh, có phần đáng yêu. Nhưng tôi không thể chịu nổi quá nhiều phiền toái từ chúng.
Hàng tháng, vợ chồng tôi phải chi một khoản tiền không nhỏ chút nào để mua đồ ăn cho chúng. (Ảnh minh họa)
Sáng sớm nhà tôi đã vang rộn tiếng chim hót. Tôi chưa kịp ngủ dậy thì mấy con cún con của anh đã nhảy vào chăn liếm mặt gọi tôi dậy. Mèo thì không cần phải nói, tụi nó nằm cuộn người luôn trên giường mà ngủ.
Mỗi sáng tôi phải dậy từ sớm để phụ chồng cho chim chóc ăn. Trong tủ lạnh nhà tôi, thức ăn cho người thì ít mà thức ăn cho động vật thì chật tủ. Cho tụi nó ăn xong cũng mất cả tiếng đồng hồ.
Chim bồ câu chồng tôi nuôi mà không bao giờ làm thịt. Chúng cứ sinh sôi nhanh chóng. Tôi bảo anh cho người ta bớt anh cũng không cho vì sợ họ thịt nó.
Hàng tháng, vợ chồng tôi phải chi một khoản tiền không nhỏ để mua đồ ăn cho chúng. Tôi thật sự thấy mệt mỏi. Ai vào nhà tôi chơi cũng ví nhà tôi như cái “sở thú”. Rồi sau này có con, làm sao tôi có thể vừa chăm con vừa chăm đám động vật này được? Phải làm sao để chồng tôi chịu “giải tán” bớt chúng nhỉ?
Theo Afamily
Sửng sốt với kế thoát nghèo hèn hạ của ông chồng bất tài vô dụng
Tôi quá mệt mỏi với cuộc sống chỉ biết đến ngày nay mà không dám nghĩ đến bất kì một điều gì của ngày mai như thế này. Bất ngờ, chồng tôi đưa ra kế sách kiếm tiền khiến tôi sững sờ không nói nên lời...
Không biết nên phải viết như thế nào mới nói lên được nỗi lòng tôi lúc này. Có lẽ bao quanh tôi giờ chỉ là một màu u ám và sự bế tắc đến tột độ. Mấy ngày nay, tâm trạng tôi lúc nào cũng nặng nề, chán nản. Thật sự tôi thấy mình như sắp kiệt sức.
Tôi lấy chồng hơn mình 7 tuổi, là kỹ sư hẳn hoi nhưng kì thực sau 4 năm làm vợ, tôi thấy anh chồng kỹ sư của mình là người bất tài vô dụng. Khi yêu, anh làm việc tại công ty do anh và một nhóm bạn mở ra. Công ty đó duy trì được đâu gần 2 năm, tới khi tôi bầu được 6 tháng là anh chính thức thất nghiệp vì làm ăn thua lỗ.
Cứ tưởng thấy vợ bầu bí vượt mặt vẫn đi làm kiếm sống thì anh chồng có thêm động lực để cố gắng. Nào ngờ, anh ta ở nhà liền một lèo đến khi con gái tròn 1 tuổi, chẳng làm ăn gì. Ảnh minh họa
Cứ tưởng thấy vợ bầu bí vượt mặt vẫn đi làm kiếm sống thì anh chồng có thêm động lực để cố gắng. Nào ngờ, anh ta ở nhà liền một lèo đến khi con gái tròn 1 tuổi, chẳng làm ăn gì. Thật không còn gì để nói! Anh ấy chẳng bao giờ hỏi vợ xem, có tiền mua sữa cho con chưa, có tiền đóng tiền trọ hay chưa, tiền sinh hoạt hàng tháng thế nào mà cứ yên phận như thế.
Một mình tôi vừa chèo vừa chống, thu xếp mọi chuyện ở đất thủ đô. Mọi mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng tôi đều không hé răng kêu ca nửa lời. Một phần là sợ bố mẹ mình biết lại thương con gái, một phần là không muốn đụng chạm tới lòng tự ái của chồng. Nhưng càng hy sinh thầm lặng bao nhiêu, anh chồng tôi càng ỷ lại bấy nhiêu.
Đến khi con gái tròn 1 tuổi, sau khi chính thức ở nhà đến hơn 1 năm trời, chồng tôi mới chịu đưa ra phương án mới cho tổ ấm "dặt dẹo" của mình. Anh quyết định cả nhà về quê lập nghiệp. Chưa biết cuộc sống mới như nào nhưng ít ra cũng đỡ được tiền thuê nhà trọ hàng tháng và chi phí mọi thứ đỡ tốn kém hơn.
Tôi phải mất một thời gian suy nghĩ mới dám đồng ý. Vợ chồng tôi về quê làm lại từ đầu với hy vọng cả 2 sớm tìm được công việc mới. Vậy mà tôi đã thất nghiệp cả năm nay, còn chồng cũng chỉ mở được cái cửa hàng sửa chữa điện thoại bé tẹo tại nhà.
Không có việc, tôi tìm mối bán hàng quần áo trẻ em online để có tiền tiêu vặt. Thêm tiền của chồng thu nhập khoảng 2-3 triệu nữa, vậy là cả nhà tôi tồn tại. Tôi quá mệt mỏi với cuộc sống chỉ biết đến ngày nay mà không dám nghĩ đến bất kì một điều gì của ngày hôm sau như thế này. Vậy mà chồng tôi vẫn cứ bình chân như vại.
Sau nhiều ngày bị tôi đốc thúc, rồi cũng có ngày, chồng tôi tìm ra cao kiến để thoát nghèo. Không biết manh mối ở đâu, anh ấy về bắt tôi phải làm hồ sơ để đi xuất khẩu lao động tại Hàn Quốc 3 năm. Sửng sốt nghe kế sách mới của chồng, tôi chết lặng một lúc rồi trấn tĩnh lại. Dĩ nhiên, tôi không thể đồng ý vì không thể xa con gái nhỏ và hơn nữa là sợ cảnh mất chồng.
Sửng sốt nghe kế sách mới của chồng, tôi chết lặng một lúc rồi trấn tĩnh lại. Ảnh minh họa
Cả tuần nay, anh ta liên tục ép tôi chuyện đó khiến tôi mệt mỏi vô cùng. Lời qua tiếng lại, chúng tôi đã cãi vã to tiếng. Anh ta một mực bắt tôi phải đi, rồi còn không quên ra điều kiện ép tôi: "Cô đi thì tôi ở nhà nuôi con, chờ cô về còn không thì giải tán".
Nghe vậy tôi ức quá liền bảo: "Sao anh không làm hồ sơ mà đi? Là thằng đàn ông không biết kiếm tiền, không biết nhục hay sao còn dọa dẫm tôi. Dọa ai chứ đây không sợ nhé! Thích thì giải tán đi!". Anh ta bị chạm tới lòng tự ái nên cũng không kìm lại được mà lao vào tát tôi và nói năng chẳng ra gì.
Tôi quá thất vọng với người đàn ông mình đã chọn làm chỗ dựa cả đời. Hiện giờ, tôi vô cùng bế tắc và chán nản. Chắc chắn sẽ không có việc đi lao động nước ngoài nào hết nhưng thật lòng, tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện phải ly hôn vì con gái còn quá nhỏ. Làm sao để cuộc sống vợ chồng tôi được cải thiện, làm sao để ông chồng tôi có ý chí vươn lên để làm trụ cột cho mẹ con tôi đây?
Theo Emdep
Đàn ông thông minh không xếp vợ sau bạn, không vì khích bác của bạn bè mà coi thường vợ mình Đàn ông thông minh không xếp vợ sau bạn, lại càng không vì khích bác của bạn bè mà coi thường vợ mình Ảnh minh họa Từ bao giờ tôn trọng vợ bị đánh đồng là sợ vợ, không đáng mặt đàn ông Cứ trăm lần như một, hễ bạn bè í ới rủ nhau đi nhậu mà Hoàng báo bận vì ở...