Nhiều người ngưỡng mộ vì tôi lấy được chồng tốt
Anh mua xe cho tôi chạy, mua máy vi tính cho tôi học. Anh dành cho tôi tất cả, những thứ của tôi đều do anh cho. Nhà chồng tôi thì khỏi chê, rất thương con cái và con dâu, lo cho tôi từ A đến Z.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở vùng quê hẻo lánh, cha mẹ đều là nông dân. Trong ký ức mông lung, tôi còn nhớ gia đình lúc đấy rất hạnh phúc. Tôi được sống trong tình thương yêu của cha mẹ và em trai. Nhà tôi được 3 công đất ruộng(3000 m2), làm cũng đủ ăn. Nghe lời bà nội, cha bán đất đó để vào Long An mua đất tràm mà khai khẩn. Do đất tràm cằn cõi, nhiều phèn nên thất mùa liên tục, nhà tôi lại bán. Số vàng đó mẹ cho một bà bác mượn vì tin tưởng. Cuối cùng nhà tôi không còn gì cả.
Bi kịch bắt đầu xảy ra với gia đình khi mẹ sinh em gái, cha tôi bắt đầu rượu chè cả ngày, không lo gì nhà cửa, vợ con. Khi đó tôi vừa vào học lớp 1, mẹ trên giường sinh, không có ai chăm nom, cha bỏ nhà đi nhậu mấy ngày không về, bà nội ngay cạnh nhà cũng dửng dưng. Tôi phải nấu cơm mà cơm cứ sống hoài.
Thời gian dần trôi, trong tôi không còn định nghĩa “hạnh phúc” nữa, tất cả chỉ là sự buồn tủi. Tôi, mẹ và 2 em phải chịu cảnh đ.ánh m.ắng của cha mỗi đêm say rượu về. Việc học của tôi dần sụt giảm. Nhiều khi tôi muốn đi thật xa để thoát khỏi cảnh này, nhưng tôi còn quá nhỏ để tự lập. Tôi còn muốn c.hết nhưng lại không dám.
Khó khăn lắm tôi mới học được cấp 3. Cũng như bao người, tôi có “mối tình thơ” với cậu bạn học chung từ cấp 2. Lên cấp 3 chúng tôi học riêng trường, nhờ thư từ qua lại chúng tôi dần nảy sinh tình cảm. Người đó cũng biết rõ gia cảnh tôi nhưng vẫn thương. Thời học sinh rất thơ ngây, trong sáng. Sau đó vì mặc cảm gia đình tôi đã chia tay với lý do quen người khác. Người ấy vì tôi đã khóc rất nhiều, tôi cũng chỉ biết khóc mà thôi.
Bạn bè ai cũng làm hồ sơ thi đại học, chỉ có tôi lặng lẽ buồn cho số phận mình. Sau khi tốt nghiệp 12, tôi khăn gói lên thành phố tìm việc. Tôi làm công nhân trong một khu chế xuất, lương hàng tháng không dám ăn xài chỉ gửi về quê phụ mẹ.
Rồi tôi gặp anh, có lẽ do trời thương phận hèn như tôi. Anh là anh họ của nhỏ bạn rất thân với tôi, chúng tôi ở chung nhà trọ. Sau đó anh xin qua ở chung vì gần chỗ làm và tiện đỡ đần em họ. Lần đầu gặp nhau tôi không có thiện cảm với anh lắm. Lúc đó anh rất khó ưa, chảnh và khinh đời. Ngày qua ngày chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết. Anh cũng dần thay đổi tính tình, trở nên dễ thương hơn. Anh lo cho tôi từng chút, đưa tôi đi làm, trở về quê mà anh không dám vào nhà.
Video đang HOT
Hai chúng tôi thương nhau lắm. Người ta nói con gái phải chọn người khá giả cho nhờ tấm thân. Nhưng tôi không nghĩ vậy, với tôi có nghèo cũng chẳng sao vì “nghèo” tôi quen rồi, miễn sao người đó và mình thương nhau là được.
Quen nhau được gần một năm, tết đến anh xuống nhà tôi chơi, thấy gia cảnh tôi nghèo nàn anh cũng không chút ngần ngại, anh rước tôi về nhà anh ra mắt. Cha mẹ anh cũng thương tôi, không so đo chuyện môn đăng hậu đối, mặc dù nhà chồng tôi khá giàu. Sau tết nhà anh xuống dạm hỏi trong khi 2 chúng tôi vẫn ở thành phố để đi làm. Mẹ gọi điện cho tôi hỏi ý kiến, tôi rối bời và hơi mắc cỡ.
Thương mẹ, tôi định gác lại chuyện yêu đương để phụ mẹ, nhưng mẹ bảo khó tìm được chỗ tử tế, và tôi có lo cho nhà hoài cũng không được, nên mẹ quyết định gả tôi cho anh. Vì bận công việc nên chúng tôi không tổ chức lễ hỏi mà định ngày làm luôn lễ cưới. Trước ngày cưới, lối xóm ai cũng bàn tán không biết nhà trai sẽ cho bao nhiêu vàng. Quê tôi rất quan trọng chuyện sính lễ, vàng vòng. Có người hỏi tôi: “không biết người ta cho bao nhiêu sao mày dám lấy”. Tôi chỉ cười, tôi không quan trọng chuyện ấy, cũng chưa từng hỏi anh. Tôi chỉ mong 2 chúng tôi có thể về sống chung hạnh phúc là được.
Đến ngày rước dâu ai cũng ngỡ ngàng khi nhà trai tặng sính lễ 4 cây vàng 24K, tôi cũng ngạc nhiên và thấy vui. Cha mẹ tôi cũng nở mày nở mặt với lối xóm. Trước giờ nhà nào khá giả cũng chỉ cho vài chỉ là cùng, cho nên nghe sự việc của tôi có người không tin. Trên đường rước dâu phải đi qua một đoạn đường ruộng đầy cỏ và đất, anh luôn nắm c.hặt t.ay tôi đi trong hạnh phúc. Đột nhiên tôi phát hiện nhẫn cưới của mình tuột mất, tôi và anh vội quay lại tìm, trời thương cho chúng tôi tìm được.
Từ đó tôi trở thành tâm điểm của cả làng vì có chồng giàu sang, tử tế. Tôi về nhà chồng được 2 ngày, chúng tôi lại lên thành phố tiếp tục đi làm. Vì thấy tôi ham học nên nhà chồng bảo tôi tiếp tục đi học cho có cái nghề chứ làm công nhân hoài cực lắm, có gì thiếu thốn thì cha mẹ tài trợ cho. Thế là tôi đi học trung cấp kế toán, chồng đi làm nuôi tôi không chút than vãn.
Có người cười “có chồng mà còn đi học”, cũng có người trầm trồ ngưỡng mộ. Chúng tôi rất hạnh phúc. Anh mua xe cho tôi chạy, mua máy vi tính cho tôi học. Anh dành cho tôi tất cả, những thứ của tôi đều do anh cho. Nhà chồng tôi thì khỏi chê, rất thương con cái và con dâu, lo cho tôi từ A đến Z. Nhiều khi tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Giờ tôi và anh đã có một b.é g.ái dễ thương và ngoan ngoãn, tôi đang làm kế toán cho công ty nhỏ, lương cũng tạm ổn, tối tôi còn theo học liên thông lên đại học, buổi chiều chồng về đón con và cho con ngủ, chờ tôi đi học về cùng làm cơm và quấn quít nhau. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi trong hạnh phúc mà khó ai có được. Tôi yêu chồng và thầm cảm ơn anh nhiều lắm. Anh đã mang tôi ra khỏi sự buồn khổ, tủi cực và cho tôi hạnh phúc. Cảm ơn anh nhiều, chồng yêu của em!
Mong những ai đọc được bài viết này cũng như phụ nữ trên thế giới này sẽ có được hạnh phúc như tôi.
Theo VNE
Vợ ơi, cứ tin anh đi!
Anh biết lúc này vợ đang mệt mỏi với cuộc sống vợ chồng của chúng mình. Vợ đang có cảm giác mất niềm tin nơi anh.
Vợ sẽ tự hỏi lòng mình rằng, anh có thật sự yêu em hay không? Anh hiểu tất cả những gì vợ đã trải qua và cũng rất muốn nói với vợ rằng &'hãy cứ tin tưởng ở anh, anh không phải là người đàn ông bội bạc',.
Ngày yêu nhau, anh thừa nhận mình là người đàn ông quá ga lăng, quá chu đáo, anh chăm sóc em từng li từng tí một. Nhưng khi cưới nhau, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Anh không được như vợ mong ước. Anh đã không còn dành nhiều thời gian cho vợ nữa, cũng thi thoảng vắng mặt trong những bữa cơm vợ nấu. Và vợ bắt đầu buồn, bắt đầu đặt câu hỏi tại sao anh lại về muộn, không còn hào hứng với những bữa cơm vợ nấu. Không phải anh không còn yêu vợ hay thích ra ngoài chơi bời. Chỉ bởi bây giờ anh đã khác.
Vợ à, cuộc sống vợ chồng khác với lúc yêu. Khi yêu con người ta quên hết mọi thứ, làm gì biết đến những việc xung quanh, chỉ biết yêu thôi và chưa có thời gian nghĩ đến tương lai. Nhưng bây giờ anh đã khác, anh đã làm chồng và chuẩn bị làm cha, trách nhiệm của anh nặng gấp chục lần trước khi cưới vợ. Anh không muốn vợ anh khổ, con anh đói. Anh không muốn thiên hạ nói anh là người chồng vô trách nhiệm. Thế nên anh lao đầu vào công việc, kể cả làm thêm để k.iếm t.iền. Các mối quan hệ của anh càng ngày càng phải mở rộng, chỉ có như thế anh mới tận dụng được sự giúp đỡ của họ. Anh muốn có một công việc tốt, thu nhập ổn định và như vậy, anh sẽ lo được cho mẹ con em.
Mỗi tối anh về muộn, vợ cứ ăn cơm, đừng có lo lắng. Có những lúc công việc bộn bè, anh không thể thực hiện lời anh đã hứa. Có buồn chút nhưng vợ chịu khó ăn uống, chăm sóc sức khỏe, đừng nghĩ ngợi gì cả. Vậy mà vợ giận anh, vợ bảo anh không bận tâm tới vợ, đi sớm về tối. Rồi vợ nghi ngờ anh có mối quan hệ này nọ, lăng nhăng bên ngoài. Anh thương vợ lắm, cố gắng giải thích thế nào vợ cũng không thông cảm cho anh. Thật sự, anh đâu có làm gì mờ ám, vợ đang mang bầu, anh sao nỡ nhẫn tâm. Anh đâu phải là gã đàn ông dễ thay lòng như vậy. Mình mới cưới nhau được mấy tháng thôi mà em. Em cứ đau khổ như vậy, cứ suy nghĩ như vậy chỉ làm ảnh hưởng tới con mà thôi.
Có lúc, anh nói chuyện thân mật vui vẻ với một cô gái, em nổi khùng lên. Em bảo anh là không chung thủy, vớ vẩn, lăng nhăng. (ảnh minh họa)
Anh biết vợ là người phụ nữ sống tình cảm, đa sầu đa cảm nhưng chính điều ấy làm hại vợ, hại con. Suy nghĩ nhiều đối với người mang bầu không hề tốt. Em phải hiểu điều ấy chứ. Có phải người đàn ông nào yêu vợ cũng khư khư ở bên vợ mình đâu em? Anh còn bận công việc, còn nhiều thứ phải làm và điều quan trọng là, tất cả những việc anh làm đều là vì gia đình này.
Có lúc, anh nói chuyện thân mật vui vẻ với một cô gái, em nổi khùng lên. Em bảo anh là không chung thủy, vớ vẩn, lăng nhăng. Anh có công việc của anh, chẳng lẽ cứ nói chuyện với người trẻ khác giới là anh không chung tình sao em? Nghe có vẻ vợ của anh quá đa nghi rồi. Nhiều khi anh thấy thương hại vì lúc nào cũng thấy vợ sống gồng mình lên để giữ anh, rồi ghen tuông thái quá, việc không có gì vợ cũng làm to ra.
Đàn ông bọn anh thi thoảng cũng phải nhậu nhẹt nay kia. Thế mà sau khi anh về nhà, vợ bắt anh cởi áo, hít hà đủ thứ để xem có mùi nước hoa đàn bà không. Nếu có thì sao chứ? Đâu phải cứ dính nước hoa của đàn bà thì là anh lăng nhăng với họ. Đi bên cạnh nhau, bắt tay xã giao, vui vẻ bạn bè, ôm nhau hát trêu đùa cũng có thể xảy ra chuyện đó. Chẳng lẽ vợ cấm tiệt anh sao?
Ngày vợ mang bầu, anh cũng ân cần chăm sóc, thường xuyên đưa vợ đi khám bệnh, khám thai, có gì vợ phải phàn nàn không? Có hôm anh bận việc đột xuất, không đưa được vợ đi thì em bắt đầu khó chịu, nghi ngờ anh, bảo anh này nọ. Anh cảm thấy cũng mệt với vợ ghê gớm...
Từ ngày có con, anh ít nói lời ngọt ngào với vợ, ít đưa vợ đi chơi, vợ bảo như vậy và vợ trách anh. (ảnh minh họa)
Anh chỉ mong vợ có sức khỏe tốt, sinh con khỏe mạnh là anh vui rồi. Anh còn bao nhiêu gánh nặng phải lo, anh đâu có thời gian giận dỗi vu vơ với vợ. Em phải hiểu rằng, hôn nhân không màu hồng đâu em. Dù chúng ta yêu nhau bao nhiêu thì chúng ta cũng phải hiểu rằng, cơm áo gạo t.iền đang đè nặng lên vai chúng ta. Vợ đừng có hão huyền, đừng nghĩ ngày nào anh cũng có thể nhắn tin, gọi điện, đến đưa đón vợ như thời còn yêu nhau. Thời đó đã xa rồi...
Từ ngày có con, anh ít nói lời ngọt ngào với vợ, ít đưa vợ đi chơi, vợ bảo như vậy và vợ trách anh. Nhưng vợ có nghĩ rằng, chính anh là người đang mệt mỏi không? Có con, những lần anh chủ động bảo vợ đi chơi thì vợ bận chăm con, vợ sợ co khóc này nọ... Anh chẳng ghen với con, vợ chăm con tốt anh mừng. Con còn nhỏ, chúng ta đâu có thời gian hẹn hò như trước nữa. Nên vợ à, đừng có đa nghi quá, đừng tự làm khổ mình...
Anh chỉ nói với vợ điều cuối cùng thế này &'vợ ơi, hãy tin anh' và hi vọng vợ có thể vì điều đó mà lạc quan sống thỏa mái và đừng bao giờ suy nghĩ tất cả những điều vô bổ. Anh vẫn yêu vợ như ngày nào, tình cảm trong anh vẫn thế, chỉ là anh không có thời gian biểu hiện ra mà thôi. Vợ yêu của anh ạ!
Theo VNE
Người đàn ông quá nghe lời mẹ có phải là chồng tốt? Chúng tôi đều đến t.uổi lập gia đình. Mới đây tôi phát hiện anh lúc nào cũng chỉ biết nghe lời mẹ, t.iền bạc làm ra bao nhiêu đều mang về cho mẹ, thậm chí coi gia đình quan trọng hơn cả bạn gái. Ảnh minh họa Tôi năm nay gần 27 t.uổi, bạn trai 30. Anh lấy hiền lành, tử tế, không...