NHẬT KÝ LẤY CHỒNG của cô nàng 22 tuổi: Nỗi lòng “tờ i tê” và đối mặt với 1001 lời hỏi thăm “Có gì chưa”?
Lấy nhau được một tháng, ra đường ai cũng hỏi thăm nàng: “Có gì chưa?”. Ban đầu thấy ngại, sau nàng cáu điên mỗi khi có ai hỏi thăm kiểu như vậy.
Một đêm trăng thanh gió mát, hai vợ chồng nàng nổi hứng rủ nhau… đạp xe đi dạo. Nàng mặc váy xòe, đi giày búp bê ngồi sau, còn chồng “tổ lái”. Nhìn hơi bị lãng mạn đấy, nhưng kỳ thực lão chồng đang hì hục đạp.
Chồng kể: “Hôm nay chị Oanh ở văn phòng hỏi thăm vợ có gì chưa? Anh bảo vợ anh “tờ i tê”.
Nàng ngớ người ra, chả hiểu “tờ i tê” là cái gì? Mất 20 giây để lắp ghép ba chữ “tờ i tê” với nhau xem ra chữ gì. Trời ơi!!! “TỊT”!!!
Chồng toàn trêu nàng “tịt”.
- Hà “tịt”.
- Có anh tịt thì có!
- Ờ thế tối nay phải thử xem có tịt thật không?
- Này, em cấm anh đấy.
Nàng đấm chồng bùm bụp còn chồng thì cười khoái trá đến nỗi loạng choạng suýt đổ xe.
Mẹ chồng nàng sốt ruột, nhưng chả nói thẳng với nàng mà đi nói chuyện với em dâu, rồi gọi điện cho bà thông gia về chuyện này. Cưới ba bốn tháng, chả thấy nàng báo có “tin vui”. Bố mẹ chồng thúc giục “công việc làm cả đời, con cái là chuyện quan trọng, không được kế hoạch”. Thời buổi vô sinh hiếm muộn gia tăng, ai cũng lo nàng kế hoạch lâu quá nhỡ “tịt” thì khổ.
Video đang HOT
Còn nàng thì vẫn âm thầm kế hoạch, tìm hiểu các cách tránh thai cho vợ chồng trẻ. Vì nàng muốn ưu tiên công việc mới bắt đầu, nàng muốn giữ lời hứa với sếp.
Kế hoạch chưa có con vội cũng có cái sướng của nó. Được tung tăng, được chuẩn bị vật chất lẫn tinh thần cho sự ra đời của đứa con.
Vợ chồng trẻ có nhiều lý do cho sự “chậm con”. Theo họ, kế hoạch là để chuẩn bị đầy đủ vật chất lẫn sức khỏe để sinh con.
Ảnh minh họa.
Nhiều khi nàng thương chồng lắm! Nhiều hôm “lên cơn”, chồng rủ nàng “thả”. Nàng nhất quyết không chịu. Đứa bạn từ Nhật Bản nhắn tin hỏi nàng: “Thế hai vợ chồng nàng quyết định không thả thật à?”. Nàng cười lả lướt: “Ừ, vợ chồng ta đang tính làm giàu cho hãng Durex”. Cả hai đứa cùng cười lăn lộn. Thiên hạ đang đi “săn rồng” ầm ầm kia kìa.
Có buổi tối hai vợ chồng ngồi ăn cơm, chồng thỏ thẻ: “Nói thật, anh muốn có con lắm rồi”. Nàng trố mắt lên định phản ứng dữ dội như mọi khi. Nhưng hôm nay lại bình tĩnh, ôn tồn hỏi chồng: “Thế tại sao anh lại muốn có con? Sự việc nào đã xảy ra hôm nay khiến anh có ý nghĩ đó?”.
Chồng nhìn nàng và kể: “Tại hôm nay thấy cái Linh, con anh Cường đi học về. Nó chào bố. Chả biết bao giờ anh mới có đứa con thế nhỉ?”. Chồng sợ kế hoạch lâu quá, nhỡ…tịt hẳn thì chết dở. Nàng giãy đành đạch lên bảo: “Anh có thể không bắt em làm cái việc em chưa muốn được không?”.
Chồng bị sếp trêu là “Mua phải cây đào chưa ra hoa”. Chồng dọa sẽ “đặt bom” nàng. Nàng hùng hồn tuyên bố: “Thà hy sinh chứ không thể bị cướp người thêm lần nữa. Chịu khó đợi thêm 8 tháng nữa đi chồng, 8 tháng thôi mà!”.
Đến một thời điểm nào đó, sự ra đời của đứa con là sợi đây kết nối tình cảm vợ chồng thêm bền chặt. Ảnh minh họa.
Có vài tháng sau cưới thôi mà tiếng “tịt” bay xa. Ai cũng thắc mắc, hỏi thăm theo kiểu quan tâm, tò mò đủ cả. Có hôm chán quá, nàng cười hềnh hệch: “Vâng, cháu chửa rồi. Chửa một bụng mỡ”.
Thật ra nàng gặm nhấm, đấu tranh, giằng xé trong tư tưởng ghê lắm. Trước khi cưới, hai đứa đã tranh luận một chặp về vụ này. Niềm khát khao được “làm bố” trong chồng còn mãnh liệt hơn cả nàng.
Một khi người đàn ông lớn tuổi đã muốn làm bố là anh ta đã sẵn sàng chịu trách nhiệm trước gia đình nhỏ, chứ không phải lời hứa có cánh của lũ trai trẻ choai choai mặt búng ra sữa trong cơn bốc đồng. Nàng không biết phải đối mặt với nỗi lòng của chồng thế nào? Nàng thấy nàng hình như vẫn chưa đủ lớn. Nàng vẫn chưa sẵn sàng trước cánh cửa mới này…
Theo Emdep
Vì một phút yếu lòng trong chuyến công tác xa, tôi đã tự phá hỏng tương lai của mình rồi trở thành mẹ đơn thân
Tôi quyết định ra đi với hai bàn tay trắng khi thậm chí còn không có trong tay một công việc ổn định. Để lại cho anh đúng một lá thư xin lỗi, tôi đau đớn trở thành một người mẹ đơn thân.
Tôi và chồng kết hôn đã được hơn 3 năm nhưng vẫn chưa có con. Thời gian đầu chúng tôi có lên kế hoạch sẽ cùng cố gắng ổn định công việc, dành dụm chút tiền sau đó mới sinh em bé. 1 năm trôi qua, đến năm thứ 2 thì gia đình nội ngoại giục giã, 2 đứa cũng đã có một khoản kha khá, nên quyết định "thả" để có bầu. Thế nhưng năm thứ 2, rồi năm thứ 3 trôi qua, khi mọi cố gắng đều không thể đổi lấy "2 vạch", tôi cùng chồng đành đến bệnh viện phụ sản kiểm tra.
Kết quả làm tất cả phải chết lặng. Chồng tôi mắc bệnh yếu sinh lý nên chúng tôi mới khó có con như vậy. Điều tất nhiên là cả 2 vợ chồng sẽ cùng nhau chữa trị, nhưng chính bác sĩ cũng không thể trả lời cho chúng tôi biết khi nào mọi chuyện sẽ thực sự ổn và chúng tôi liệu có được tận hưởng niềm hạnh phúc làm bố, làm mẹ hay không.
Tôi yêu chồng, thế nhưng làm sao có thể giấu được cảm giác thất vọng tràn trề đây? Nếu cả cuộc đời này anh không khỏi bệnh thì có phải tôi sẽ không bao giờ được nghe con gọi một tiếng "mẹ ơi" không?
Điều quý giá nhất với chúng tôi lúc này chính là một thiên thần nhỏ. (Ảnh minh họa)
Tôi luôn động viên chồng để anh không khỏi cảm thấy mặc cảm vì yếu kém trong "chuyện ấy". Không biết phải chờ đến bao giờ, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ không ly hôn vì chuyện này. Thế nhưng tôi chờ không được, anh cũng chờ không được.
Tôi là thư ký giám đốc của một công ty xây dựng. Vì đặc thù công việc, tôi thường phải cùng sếp đi những chuyến công tác xa. Thế rồi trong một đêm say rượu sau cuộc tiếp đãi đối tác, tôi đã không làm chủ được bản thân mà xảy ra quan hệ "ngoài luồng" với sếp.
Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi thôi việc ngay lập tức vì bản thân không cho phép mình tiếp tục dây dưa với người đàn ông đã có gia đình. Thế rồi tháng ấy, tôi chậm kinh. Một nỗi lo lắng không thể kìm nén nổi lên trong đầu. Tôi phải tự nhủ với bản thân: "Mới một lần, dính làm sao được dễ thế."
Tôi không giấu nổi lo lắng và sợ hãi sau một lần vụng trộm bên ngoài. (Ảnh minh họa)
Ra hiệu thuốc, ngập ngừng mãi tôi mới dám bảo người ta bán cho chiếc que thử thai. "2 vạch" là điều mà tôi đã chờ suốt mấy năm qua, nhưng nó đến lúc nào không đến, lại đến vào đúng lúc mà tôi sợ hãi nhất này. Nhẩm đi nhẩm lại ngày, cái thai trong bụng làm sao có thể là của ai khác ngoài chính người sếp cũ kia.
Sinh linh bé bỏng vô tội này, cũng có thể là đứa con duy nhất của tôi, làm sao tôi có thể bỏ nó chỉ vì muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình. Lương tâm của một người mẹ không cho phép điều đó. Thế nhưng sau 2 tháng, tôi bắt đầu nghén nặng. Nhìn vợ chạy từ bếp vào nhà vệ sinh nôn khan bao lần một ngày, tôi thấy trong mắt chồng là tia hi vọng chẳng thể che giấu.
Anh cẩn thận đòi đưa tôi đi khám thai, háo hức trong niềm vui của một người sắp làm bố. Cái giây phút anh bế tôi xoay một vòng giữa hành lang bệnh viện vào đúng cái lúc bác sĩ thông báo tôi có thai, chính là giây phút đau khổ nhất cuộc đời tôi.
Tôi quyết định ra đi để đổi lấy sự thanh thản cho mình và tương lai của con. (Ảnh minh họa)
Tôi đã phản bội tình yêu của mình một lần, nhưng tôi không muốn lừa dối để làm khổ anh thêm một lần nữa. Sẽ ra sao nếu đứa con sinh ra không hề giống bố? Sẽ ra sao nếu "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra"? Khi ấy, bi kịch sẽ nối tiếp bi kịch, không chỉ gây ra nỗi đau cho người lớn chúng tôi mà còn là cả con nữa.
Tôi quyết định ra đi với hai bàn tay trắng khi thậm chí còn không có trong tay một công việc ổn định. Để lại cho anh đúng một lá thư xin lỗi, tôi đau đớn trở thành một người mẹ đơn thân.
Theo Afamily
Từ khi vợ mang thai, cuộc sống của tôi bị đảo lộn hoàn toàn vì tính khí thất thường đến mức khó chịu của cô ấy Tôi mừng vui khi vợ mang thai. Thế nhưng, niềm vui ấy kéo dài không được bao lâu, vợ bỗng dưng biến thành một người hoàn toàn khác. Cô ấy bày ra nhiều trò khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi năm nay 30 tuổi, là phiên dịch tiếng Nhật cho một công ty xuất nhập khẩu. Tôi hiện đã có...