Nhật ký: Làng… đô thị
Thầm nghĩ: dùng con đường đang thi công này làm sân thi lấy bằng lái xe thì… chuẩn quá.
Ngày… tháng… năm…
Mai là giỗ cụ, cả nhà rồng rắn sang nhà bác trưởng ở xã bên. Khiếp, đường sá xã bên ấy “đẹp” dữ: chỗ này được được xới tung lên, chỗ khác thì lổn nhổn những đá hộc, đoạn khác nữa thì đá dăm phủ xốp mặt đường. Nhìn tay lái thằng cháu lạng lách rất có nghề trên con đường đang làm dở dang ấy, thầm nghĩ: dùng đường này làm sân thi lấy bằng lái xe thì… chuẩn quá. Làng đang phát triển, làng đang xây dựng có khác, chắc trong tương lai sẽ trơn láng mịn màng như da em bé đây. Khấp khởi mừng thầm cho tương lai xán lạn của quê hương dù đôi lúc vẫn thót tim vì tay lái thằng cháu bỗng bất chợt… ngoằn ngoèo.
Càng đi vào làng càng thấy dân làng này sướng quá, có một vị trí đắc địa ở gần đường lớn, làng được nhều chủ đầu tư ưu ái, họ rót hầu bao vào ầm ầm, xây dựng đủ thứ nhà máy. Khối hộ từ đó mà bỗng nhiên trở thành tỉ phú… tiền lẻ.
Biết bác trưởng là người thích nghe nịnh, mình bèn đem chuyện mở khu công nghiệp ở làng ra tán. Chẳng dè bị cả họ phủ đầu: “Nghiệp nghiệp cái nghiệt ấy”. Chả hiểu ra làm sao nữa.
Đang bàn chuyện cỗ bàn thì nghe “xịch” một tiếng giữa sân, tất cả nháo nhác nhìn ra. Mình suýt không nhận ra đó là thằng út nhà bác trưởng vì nhìn nó như một dị nhân: thằng bé cho cái áo gi-lê bò rất oách xà lách đi cặp với chiếc quần đùi ôm sát người, những lọn tóc bảy sắc cầu vồng lấp ló chui ra qua những lỗ hở trên chiếc mũ bảo hiểm xe đạp và chễm chệ ngồi trên chiếc xe máy to vật “mết-in hàng tàu”, chân xỏ đôi dép tổ ong rách. Tóm lại nhìn thằng cháu rất đúng với dáng “dân chơi nửa mùa”. Bác trưởng thấy con về thì rút dép ra nhử nhử:
- Mày có biến ngay về phòng rồi mặc quần áo vào không? Nhìn như cái thằng ở trại tâm thần ra.
Thằng bé đi lên phòng vẻ không bằng lòng:
- Mốt thời thượng đấy. Bố chẳng biết gì cả.
- A, thằng này láo.
Thằng bé đi khỏi, bác trưởng thở dài đánh thượt một cái:
Video đang HOT
- Khổ, từ bận có mấy đồng tiền đền bù. Tôi thương cháu, cho nó tiền để được nở mày nở mặt với thiên hạ. Nhưng nở đâu chưa thấy, chỉ toàn thấy lở thôi. Nghe đâu nó còn lập hội gì mà ưu phiền vì nhiều tiền ấy.
Bà mợ chen vào:
- Mày cũng chiều nó không phải lối, tiền đền bù tao đi gửi tiết kiệm rồi, lãi cũng đủ nhai trầu. À đấy, thế mấy con trâu thì nhà mày tính thế nào?
- Con cứ để đấy thôi, tự chăn, sau này bán thịt. Ngặt cái ở gần đây chả còn cỏ giả gì cho nó ăn nữa, con đang tính có khi phải trồng ít cỏ trên sân thượng cho chúng nó ăn mất thôi.
- Dở, sân thượng để mà lắp bàn bóng bàn chứ.
Mẹ mình có vẻ nóng ruột:
- Thôi tối rồi, có bàn chuyện cỗ bàn gì giỗ cụ thì bàn đi.
- Ôi dào, sao cứ phải lo. Cậu trưởng, ý cậu thế nào?
- Con cũng nói sơ với vợ chồng thằng cả rồi. Chúng nó bảo giờ bày vẽ chỉ tổ nhọc người ra. Tụi trẻ thì đi công ty cả, chả nhẽ lại để ấy cụ già ra mổ lợn? Vợ chồng nó đang tính lên phố thuê người ta làm cỗ, nhìn sang như cỗ cưới í. Các cụ thấy thế nào?
- Vớ vẩn, cả năm mới có một ngày giỗ cụ, vất vả gì mà không tập trung được.
- Khổ, vất lắm chứ. Chẳng thà cụ cứ để người ta làm cỗ, còn cụ cứ đủng đỉnh ngồi đây, con bật máy tính cho các cụ chơi game, thế chẳng sướng hơn sao?
- Loạn. Bây tưởng bây có tiền mà muốn làm gì thì làm à? Tao cần miếng ăn chắc?
- Ơ cụ…
Người bàn xuôi, kẻ bàn ngược. Trước uy của các bậc tiền bối, ý kiến nhàn – tiện – tốn của bác trưởng xem chừng cũng phải lung lay.
Cuộc điện thoại bí ẩn lúc nửa đêm
11 giờ đêm. Hai vợ chồng đang ngồi xem tivi. Chuông điện thoại reo vang, cô vợ chụp lấy máy diện thoại.
Đầu dây bên kia, một giọng nữ trẻ:
- Alô! Làm ơn cho hỏi đây có phải nhà anh Dũng không ạ?
Cô vợ nói như tát nước vào... máy:
- Đây không phải là nhà anh Dũng anh Diếc nào cả mà là nhà anh Hùng, chồng tôi. Cô muốn gặp anh Hùng nhà tôi có việc gì vào lúc đêm hôm thế này?
- Xin lỗi chị! Tôi nhầm máy!
- Này, chưa xong đâu! Tưởng bà là con ngốc đấy hả? Bà mà nhấc máy thì bày đặt hỏi nhà anh Dũng. Còn nếu người nhấc máy là "lão" Hùng chồng bà thì cô lại thỏ thẻ: "Anh Hùng ơi, em nhớ anh, em yêu anh" đúng không? Đừng hòng qua được mắt bà nhé!... Ơ này, cái nhà cô kia, dám cúp máy à? Bà nói đúng tim đen rồi nên xấu hổ chứ gì?
*
* *
Giúp hai việc
Trên xa lộ, một cô gái trẻ vẫy tay xin đi nhờ chiếc xe tải chạy Nam - Bắc. Gã lái xe dừng lại mời cô gái:
- Tôi thường xuyên đi lại trên tuyến đường Sài Gòn - Hà Nội. Đây là lần thứ hai trong tuần tôi giúp đỡ một người phụ nữ có thai.
- Nhưng em đã có thai đâu! - cô gái nói.
- Ồ tất nhiên! Đã tới Hà Nội đâu?!!
*
* *
Vẫn có thể...
Một cầu thủ đi khám bác sĩ sau khi bị chấn thương vùng mắt. Bác sĩ bảo: - Mắt anh bị thoái hoá rồi! Có thể chuyển thành dạng mắt lé!
- Trời ơi! Mắt lé! - Anh chàng cầu thủ kêu lên - Thế là sự nghiệp của tôi tiêu tan rồi!
- Không, chưa! Anh vẫn có thể làm trọng tài được.
*
* *
Trống thiến
Một chú to cao đẹp trai, nhỡ độ đường, xin tá túc qua đêm ở nhà một thiếu nữ trẻ. Chú nói:
- Xin cô chủ đừng ngại, tôi là dân trí thức mà.
Nói rồi anh ta lên giường ngủ một mạch, miệng không quên kéo bễ. Thiếu nữ cứ trằn trọc suốt đêm, phần vì chú kia ngáy to quá, phần vì... phật ý. Buổi sáng hôm sau, khi đang ngồi rửa mặt ở bờ giếng thì đàn gà của cô gái vây xung quanh, chú trí thức thắc mắc:
- Sao đàn gà của cô nhiều gà trống thế, còn gà mái chỉ có 1 con?
- Gà trống đâu mà Gà trống, toàn trí thức cả đấy! - thiếu nữ hậm hực đáp.
*
* *
Áo báo hại
Một dạo ở Hà nội, chị em có cái mốt áo sơ mi cài khuy sau lưng, cổ áo cũng ở sau nốt, trông rất ngộ.
Một hôm, một em trong số đó cùng người yêu đi xe máy dạo vòng quanh Bờ Hồ. Chạy được 3 vòng bỗng xe lạng tay lái đâm vào vỉa hè rồi văng lên vườn hoa.
Sau khi sơ cứu xong hai nạn nhân, bác sỹ viết biên bản: "19 giờ ngày... có 2 nạn nhân, một lái xe bị thương rất nặng ở vùng mặt. Cô gái ngồi sau bị nghoẹo cổ sau ra trước. Đã sơ cứu bằng phương pháp vặn ngược lại. Nạn nhân thét lên một tiếng rất to... "!
*
* *
Không còn nghi ngờ gì nữa
Một nhà buôn rao bán vẹt giữa chợ, ông ta quả quyết rằng con vẹt này biết nói, biết làm thơ và còn biết tranh luận. Một gã "nhà giàu mới" tình cờ đi ngang nghe thế lấy làm nghi ngờ bèn hỏi con vẹt:
- Mày biết nói thật ư?
- Không còn nghi ngờ gì nữa.
Gã "nhà giàu mới" khoái quá bèn mua con vẹt với giá cắt cổ. Nhưng sau một thời gian gã phát hiện con vẹt chỉ biết nói mỗi câu "Không còn nghi ngờ gì nữa" thì lấy làm cay lắm. Một hôm, gã vừa cho vẹt ăn vừa lẩm bẩm:
- Tao thật ngu khi mua mày về.
- Không còn nghi ngờ gì nữa! - Con vẹt nói luôn.
*
* *
Nặng tai
Ba người đàn ông đã về hưu, đều bị chứng nặng tai, đang nói chuyện vào một ngày tháng ba. Một người nhận xét:
- Sắp gió to đấy nhỉ?
- Không - người thứ hai đáp - Hôm nay là thứ năm.
Và người thứ ba xen vào:
- Tôi cũng uống Coca!
*
* *
Sự thật đau lòng
Một cậu bé đến quầy bán bánh ngọt nói.
- Bác bán cho cháu 4 chiếc bánh mì ngọt của hôm trước!
Chủ cửa hàng liền quay lại phân bua với một bà khách:
- Bà xem! Bánh hôm trước còn ngon thế mà bà bảo bánh có vấn đề!
- Mẹ cháu bảo ra ngay hàng bác mua bánh về cho mấy ông hàng xóm cứ ngồi lì đánh bạc ở nhà cháu ăn, cho họ biết thế nào là lễ độ ạ!
*
* *
Ai là ai?
Một người tài xế lái xe gặp ngày ông chủ vui, ông chủ nói:
- Tôi đố anh, con trai của ba má tôi mà không phải anh em tôi thì là ai?
Bác tài suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Khó quá, em chịu.
Ông chủ vui vẻ nói:
- Là tôi chứ còn ai nữa!
Bác tài hí hửng đố vợ khi về đến nhà:
- Tôi đố bà nhé! Con trai của ba má tôi mà không phải anh em tôi thì là ai?
Bà vợ trả lời:
- Là ông chứ ai nữa.
- Trật, là ông chủ.
Vợ: - !!!
*
* *
Chúng nó cấm tao
Gia đình kia quyết định đi du lịch 1 tuần. Họ thuê hai cô nhân viên điều dưỡng về chăm sóc cho bà cụ già bị liệt 2 chân và cấm khẩu.
Cả nhà đi khỏi, hai cô cho bà cụ tắm rửa, ăn uống, rồi đặt cụ lên xe lăn ra vườn chơi. Mọi việc đều tiến triển tốt, tuy nhiên nhiều lúc đột nhiên bà cụ từ từ ngả người sang một bên, mặt "trầm ngâm". Hốt hoảng, hai cô vội vàng giữ vai và dựng cụ thẳng người lên. Bà cụ không nói gì, nhưng sau đó một lúc bà cụ lại từ từ nghiêng người qua phía kia. Ngay lập tức, họ lại phải vực cụ dậy. Cứ thế, họ phải túc trực bên bà cụ suốt cả mấy hôm vì sự việc đó liên tục xảy ra.
Khi gia đình kia đi chơi về, họ hỏi bà cụ xem hai cô gái chăm sóc bà có tốt không. Bà viết nguệch ngoạc vào tờ giấy mấy dòng:
- Nói chung là chu đáo, nhưng có điều chúng nó nhất quyết không cho ta... đánh rắm lần nào trong suốt cả tuần liền!
Theo Bưu Điện VN
Nhật ký: Về quê Tổng thời gian dừng lại xử lý có dễ đến 8 phút rưỡi, ngần ấy cũng chỉ đủ để dọn một buồng bệnh chứ mấy. Tổng thời gian dừng lại xử lý có dễ đến 8 phút rưỡi, ngần ấy cũng chỉ đủ để dọn một buồng bệnh chứ mấy. Xe đi vào đoạn đường cao tốc, chắc thế vì thấy xe nào...