Nhật kí của một chàng trai mới lên chức chồng
Giờ mình phát hiện ra từ khi lấy vợ, mình là người đàn ông đa-zi-năng thật. Mình vừa là chân sai vặt cho vợ, vừa là khăn bông thấm nước mắt (và cả nước mũi) mỗi khi vợ khóc vì xem… phim Hàn Quốc.
Ngày … tháng … năm …
Hôm nay là ngày cưới của mình, cái ngày mà cánh đàn ông vẫn lén lút than thở với nhau là ngày “vơ lấy tội”.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi vợ sao mình lại thấy rờn rợn trong người. Ánh mắt vợ nhìn mình như nhìn con cá nằm trên thớt chỉ biết giãy giụa trong vô vọng. Bàn tay cô ấy mọi ngày mềm mại là thế, hôm nay sao cứng như gọng kìm? Cảm giác bị còng số 8 còng vào tay chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Ngày … tháng … năm …
Buổi sáng của ngày đầu tiên mình lên chức chồng, vợ đán.h thức mình bằng một nụ hôn ngọt như mật. Mình vừa hát vừa nhảy chân sáo vào nhà tắm.
Từ nhà tắm ra đã thấy vợ bưng bát bún đang bốc hơi nghi ngút. Mình chạy vội ra đỡ giúp. Hạnh phúc quá, trái tim mình rung rinh suýt nữa thì sóng cả nước bún ra ngoài.
Nhìn vào bát mà vợ gọi là bún mọc, mình chỉ thấy ít thịt băm mà có lẽ vợ đã cố bắt chúng dính lại với nhau thành hình tròn nhưng chúng nhất định không chịu nghe lời.
Buối tối, vợ lại tiếp tục đãi mình món thịt kho tàu màu đen hơn mực, món cá rán khét mù cả nhà. Mình mà không chạy vào nhanh cứu sống cái cháo cá rán của vợ thì nó đến cháy thành than mất.
Trước đây, mình đã có lần hỏi vợ có biết nấu ăn không. Một thằng đàn ông đang bị tình yêu làm mờ mắt nghe thấy vợ ngượng ngùng nói “Có” cũng chẳng chút nghi ngờ.
Bây giờ thì hệ tiêu hóa của mình, từ răng, lưỡi cho đến dạ dày đều lĩnh đủ. Chắc đến phải nhắc khéo vợ về học phụ mẫu đại nhân một lớp nấu ăn thôi. Chỉ dám nhắc khéo thôi đấy, không thì lại ăn đủ hơn với trận mưa nước mắt.
Video đang HOT
Giờ mình phát hiện ra từ khi lấy vợ, mình là người đàn ông đa-zi-năng thật (Ảnh minh họa).
Ngày … tháng … năm …
Sau mỗi bữa ăn thảm họa đó, vợ mình lại cười đầy tình tứ bảo mình: “Chồng rửa bát giúp vợ nhé! Vợ đi tắm đây!”. Mình chả kịp nghe thấy vế trước, trong tai chỉ đọng lại vế sau với từ “tắm” vợ cố ý nhấn mạnh.
Trong lòng mình vui hơn hớn ngóng theo bước chân vợ vào nhà tắm, nghe tiếng vợ xả nước rồi để đầu óc tưởng tượng ra đủ thứ linh tinh…
Khi nhìn lại mâm bát ngổn ngang mới ngã ngửa: “Ôi thôi, mắc mưu rồi!”. Thế là từ đó, mình nghiễm nhiên trở thành chân rửa bát trong nhà.
Ngày … tháng … năm …
Dạo này đi đâu ai cũng vỗ vai mình bảo: “Lấy vợ xong sướng nhé! Có người phục vụ rồi!”.
Nhưng chuyện đó đâu có ai ngờ! Sáng nào mình cũng xung phong dắt xe ra cho vợ vì sợ đôi giày cao gót làm vợ ngã thì khổ. Vợ lau nhà, mình phải xách nước cho vợ rồi loanh quanh cổ vũ để vợ khỏi tủi thân.
Vợ giặt quần áo xong, mình liền bê lên sân thượng giúp vợ chẳng để vợ phải mở miệng nhờ. Đôi khi vợ làm thêm giờ, vợ gửi mail cho mình những thứ cần mua để mình đi chợ thay vợ. Thế mà mình vẫn phải vui vẻ đồng ý đấy, có trốn được đâu!
Chả bù cho ngày xửa ngày xưa, lần nào đến chơi nhà mình vợ cũng phăm phăm đi dọn nhà. Mình lớ rớ vào là vợ đẩy ra ngay: “Anh cứ để đấy cho em!”. Hỡi ôi nhân tình thế thái!. Lòng dạ đàn bà sao thay đổi nhanh quá vậy?
Ngày … tháng … năm …
Hôm nay mình mới phát hiện ra, vợ mình đích thị là chuyên gia lừ.a đả.o.
Hồi còn yêu nhau, mình đi nhậu với bạn say bí tỉ, vợ phi ngay đến chăm sóc mình, pha nước chanh cho mình uống, lấy khăn mặt lau mồ hôi cho mình, còn dịu dàng tỉ tê: “Anh uống nhiều quá rồi đấy!”.
Hôm sau tỉnh rượu, mình xin lỗi, hứa hẹn sẽ bỏ nhậu nhẹt. Lúc ấy nàng còn nhìn mình với ánh mắt đầy yêu thương, cất giọng ngọt ngào: “Đàn ông thì phải có bạn bè và các mối quan hệ xã hội, cho nên chuyện nhậu nhẹt là không thể tránh khỏi. Em không cấm cản chuyện đó đâu, em hiểu mà. Chỉ hy vọng anh uống có chừng mực để giữ gìn sức khỏe thôi!”.
Khỏi phải nói lúc ấy mình cảm động đến thế nào. Đốt đuốc đi đâu tìm được một người phụ nữ biết thông cảm và sẻ chia như thế chứ? Giây phút ấy, mình đã quyết định vợ mình là đây chứ không phải là bất kì ai khác.
Nhưng, lấy nhau rồi, lần đầu tiên mình say rượu về nhà, vợ đã cấu cho mình tím hết 2 cánh tay. Vợ vừa dọn bãi chiến trường của mình vừa ra tối hậu thư: “Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất đấy chồng nhé!”.
Lần thứ 2 mình xin phép vợ đi nhậu, cứ 10 phút vợ lại nháy máy một lần làm mình ngồi cũng nóng mông không yên, đành phải cáo lỗi về sớm. Về nhà, thấy vợ nước mắt đầm đìa bên mâm cơm dọn sẵn, nhất quyết nhịn đói chờ chồng về. Thế này thì ai còn dám đi nhậu nữa hả vợ?
Ngày … tháng … năm …
Giờ mình phát hiện ra từ khi lấy vợ, mình là người đàn ông đa-zi-năng thật. Mình vừa là chân sai vặt cho vợ, vừa là khăn bông thấm nước mắt (và cả nước mũi) mỗi khi vợ khóc vì xem… phim Hàn Quốc.
Mình còn là xe ôm không công cho vợ khi vợ muốn đi thăm mấy cô bạn thân. Mình là cửu vạn miễn phí khi cuối tuần phải tay xách nách mang một lô một lốc đồ vợ mua ở siêu thị.
Không những thế, đêm nằm ngủ mình sẽ trở thành cái gối ôm cho vợ, cánh tay mình mỏi nhừ vì cả đêm vợ đòi gối đầu ngủ. Có khi mình còn thành cái gối gác chân nữa. Có đêm nằm mơ bị cây gỗ đè lên người, vùng vẫy tỉnh dậy mới tá hỏa khi cặp đùi của vợ đang ngự trên bụng mình.
Soi vào gương, mình không còn nhận ra anh chàng đẹp trai, lãng tử, thu hút bao sự ngưỡng mộ của các cô gái thuở nào nữa rồi!
Ôi cuộc đời, đây mới là kiếp “chồng son” thôi đấy, khi hết son thì sẽ thế nào đây???
Theo Ngoisao
Không còn cảm giác chồng là của tôi nữa rồi!
Đến thời điểm này thì thực sự tôi cũng không còn cảm giác chồng tôi là của tôi nữa rồi. Tôi cố gắng giữ cái gia đình này nhưng dường như nó quá tầm tay của tôi mất rồi.
Tôi viết ra những dòng này là khi đêm đã về khuya. Bây giờ đã là 2 giờ sáng, khi chồng và các con tôi đang ngủ.
Chúng tôi yêu nhau và lấy nhau từ tình bạn của hai người bạn thân, anh là người hiền lành và tốt bụng. Cuộc sống sau 7 năm lấy nhau cứ đi từ khó khăn này đến khó khăn khác nhưng đến thời điểm hiện tại về mọi điều kiện thì có thể nói là ổn. Chúng tôi đã có hai đứa nhóc xinh đẹp, một trai 5 tuổ.i và một gái 7 tháng tuổ.i. Hai vợ chồng đều có công việc như mong muốn và chồng tôi có vị trí trong xã hội.
Câu chuyện của gia đình tôi bắt đầu từ 2 năm về trước khi tôi phát hiện ra chồng tôi đêm hôm thường hay tâm sự chát chít với một cô bé (lúc đó là sinh viên thực tập tại công ty của anh). Theo lời nói chuyện của anh thì cô bé đó rất thông minh biết lắng nghe tâm sự của chồng tôi. Và càng ngày cấp độ tình cảm của chồng tôi và cô bé ấy càng tăng.
Tôi tình cờ đã đọc được một lá thư và chồng tôi viết cho cô ấy với những lời lẽ mà tôi choáng váng. Tôi chưa bao giờ được chồng tôi nói với tôi những lời yêu thương có cánh ấy cả. Chồng tôi đã khẳng định đó là tình yêu mà không giống cái kiểu tình yêu đi từ hai người bạn thân với tôi.
Khi phát hiện ra chuyện tình cảm đó tôi thực sự choáng vì ai thì có thể ngoạ.i tìn.h chứ không bao giờ tôi nghĩ đó là chồng mình cả vì anh thực sự tốt. Nhưng từ đấy tôi cũng đã phát hiện ra chúng tôi có vấn đề. Lúc đó việc làm ăn của chồng rất khó khăn, đã bị đổ vỡ, thất bại. Lúc ấy, tôi cũng mắc phải một sai lầm là nói anh sao không thế này sao không thế kia... Tuy thế, anh cũng không bao giờ nói với tôi là em không nên làm thế. Chính vì thế mà tôi cũng không biết là mình sai. Anh lý giải là tôi không biết lắng nghe nên mới có chuyện chồng tôi say nắng.
Sau khi phát hiện ra chuyện say nắng ngoài luồng của chồng mình thì tôi thấy mình cũng sai ở một số vấn đề và tôi đã thay đổi mình, luôn lắng nghe và sửa theo. Tuy nhiên mọi chuyện không dừng lại ở đó mà nó tiếp tục phát triển. Đẻ rồi một lần mất kiểm soát tôi đã cho một đống thuố.c ng.ủ vào mồm và phải đi rửa ruột tại Bệnh viện Bạch Mai.
Sau cú sốc đó chúng tôi vẫn tìm cách đối thoại trực tiếp. Anh cũng đã nhận là mình sai và nói sẽ sửa vì thực sự theo năm tháng tôi thấy mình may mắn khi có một người chồng biết lo lắng cho gia đình như anh và tôi đã nói sẽ không bao giờ nhường anh cho ai khác. Trong cuộc sống tôi cũng tự thấy mình cá tính và bản lĩnh. Sau chuyện đó chúng tôi đã coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi sinh em bé thứ 2 và tôi vẫn cứ tưởng rằng như thế là êm đềm. Tôi cũng xin nói thêm rằng chồng tôi thuộc tuýp đàn ông mà phụ nữ thích, nhẹ nhàng và tình cảm. Và tôi cũng không bao giờ nhắc đến chuyện anh đã làm như thế với tôi cả. Nhưng cách đây 2 ngày tình cờ tôi lại phát hiện chồng tôi và cô gái kia (hiện đã đi lấy chồng được 4 tháng) vẫn tiếp tục nhắn tin cho nhau an ủi và chia sẻ.
Tôi đang bế con bé con 7 tháng trên tay và cầm điện thoại của anh thì anh giằng cho bằng được. Chính vì điều đó mà tôi nghĩ chuyện của vợ chồng tôi không ổn. Anh và cô ta sẽ không bỏ được nhau, hai người vẫn ngoạ.i tìn.h trong tư tưởng.
Ngày hôm qua chúng tôi đã ngồi 4 tiếng trong quán cafe để nói chuyện trực tiếp. Trong lúc mất bình tĩnh tôi cũng đã gọi điện cho cô bé kia và nói rằng tôi đã nhẹ nhàng nói mà không nghe thì tôi cũng không để yên. Đồng thời tôi cũng nói vấn đề này với chồng của cô ấy (vì chồng của cô đấy làm cùng công ty chồng tôi). Cậu ta cũng nói với tôi rằng thực ra chuyện trước đó cô ấy cũng đã nói với anh ta rồi nhưng là chuyện quá khứ rồi. Cô ấy đã rất mệt mỏi và không muốn nghĩ tới nữa.
Nhưng tôi tự hỏi nếu mệt mỏi thì sao chuyện đó vẫn cứ tiếp diễn. Tôi cũng nhắc cậu ấy là em nên yêu vợ em nhiều hơn đi đừng nên lo chuyện hộ gia đình chị. Có thể tôi làm thế là sai nhưng tôi thực sự không thể bình tĩnh được. Còn cảm giác hiện tại đối với chồng tôi là: tôi yêu chồng tôi nhưng tôi đã phải chịu tổn thương hết lần này đến lần khác và chắc rằng tình yêu đó sẽ phai tàn theo năm tháng. Tôi là người sống không muốn để những chuyện linh tinh phải nghĩ trong đầu vì như thế tôi chẳng làm việc gì có hiệu quả hết.
Chồng tôi luôn có một góc bí mật nào đó mà tôi không thể hiểu nổi, hay tôi quá cầu toàn trong hôn nhân chăng? Hai con tôi thì còn quá nhỏ và thực sự mà nói tôi cần bố cho các con tôi thì đúng hơn. Tôi cũng nói với anh là "Không ai làm bố của các con tốt như anh và làm mẹ của các con tôi tốt như em cả". Tôi chỉ giữ gia đình tôi nhưng tôi không tin là tôi có thể giữ được. Tôi cũng không muốn đưa hai đứa con tôi đi khỏi nhà chồng tôi vì thực sự mà nói bố mẹ chồng tôi rất tốt, chăm lo cho các cháu còn hơn cả ông bà ngoại.
Bố mẹ chồng cũng rất quý mến tôi và không muốn chia lìa hai đứa ra vì nếu bố hay mẹ có vấn đề gì thì chúng còn có anh em để dựa. Đến thời điểm này thì thực sự tôi cũng không còn cảm giác chồng tôi là của tôi nữa rồi. Tôi cố gắng giữ cái gia đình này nhưng dường như nó quá tầm tay của tôi mất rồi.
Tôi phải làm sao đây hả các mẹ? Tôi thường nói với chồng không biết có hơi bốc đồng không là thà anh đi ăn bánh trả tiề.n con hơn là ngoạ.i tìn.h về tâm hồn như thế này. Đi bên tôi mà anh nghĩ đến người khác, niềm tin của tôi vào cuộc hôn nhân này đang chế.t dần chế.t mòn theo năm tháng. Làm ơn cho tôi lời khuyên sáng suốt nhất trong vấn đề này với vì nghĩ nhiều quá chắc tôi thần kinh mất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để quên cậu đây? Cậu à! Như tất cả những cuộc gặp gỡ ở trong cuộc đời mỗi con người thì liệu có bao nhiêu cuộc gặp gỡ làm cho chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống này thật ý nghĩa, thật tuyệt vời và kì diệu biết bao. Cậu biết không tôi đã thấy trong cuộc sống kì diệu và tuyệt vời ấy dù nó không...