Nhan sắc và đàn ông biến phụ nữ trở thành kẻ thù của nhau
Ngoài lòng vị tha, biết yêu thương, đàn bà thường mang trong mình sự ích kỷ. Nhan sắc và đàn ông chính là thứ biến họ trở thành kẻ thù không đội trời chung, sống chết cũng không nhìn mặt nhau một lần nữa.
Đàn bà càng trải qua nhiều bất hạnh, họ càng giữ trong lòng nhiều sự toan tính và ích kỷ. Không chứa đựng lòng dạ thâm sâu, sự ích kỷ, kịch độc tham, sân, si, ắt hẳn là một người đàn bà hiếm có trên đời. Và liều thuốc độc dẫn đàn bà trở thành kẻ thù không đội trời chung chính là nhan sắc của bản thân so với người khác và người đàn ông của họ, hoặc của người đàn bà khác, thậm chí người đàn ông không thuộc về bất cứ ai.
Đầu tiên là vấn đề sắc đẹp, người đàn bà thường cảm thấy không vui nếu như bị so sánh với một ai đó xinh đẹp hơn mình. Và từ những lần bị so sánh như thế, đàn bà mang trong mình một sự khó chịu. Bất kể một người phụ nữ nào được đánh giá cao hơn họ. Đàn bà đều không thích.
Bởi họ thích được đàn ông tôn sùng, bản tính thích được đàn ông chú ý, ngưỡng mộ, suýt xoa. Vì đàn bà đẹp thì luôn có quà, còn đàn bà xấu thì đừng mong quà, cũng đừng mong sự công bằng. Và xã hội càng phát triển bao nhiêu, sắc đẹp càng mang trong mình tầm quan trọng và nhiều hệ lụy bấy nhiêu. Không xinh đẹp cũng là một dạng thiệt thòi, còn xinh đẹp quá, đôi khi lại chính là khởi nguồn của bất hạnh, bị người phụ nữ khác ghen.
Nhan sắc của đàn bà cũng chính là thứ khiến họ dễ thành kẻ thù của nhau. Ảnh minh họa
Mà sự ghen tị của một người đàn bà có thể khiến họ mờ đi lý trí, đàn bà có thể dùng mọi thủ đoạn chỉ là để được công nhận: “Mình đẹp hơn người đàn bà khác”, “sự chú ý của tất thảy mọi người đều phải hướng về phía bản thân mình”…Từ những suy nghĩ ấy, họ bắt đầu có những chiêu trò, mưu cao, mưu sâu hơn nữa với những người phụ nữ xinh đẹp.
Chẳng phải trong phim ảnh mới có chuyện “Cắt chiếc đầm dạ hội đẹp của đối phương”, “dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến Lọ Lem không được đi vũ hội”, “cô Tấm bị Cám lập mưu hãm hại nhằm không thể “trẩy hội”…”
Ngay chính ngoài đời chúng ta cũng thừa thấy những góc khuất tương tự. Nơi công sở, công ty hay bất cứ đâu chúng ta cũng có thể bắt gặp hình ảnh những người đàn bà ghen vì nhan sắc và thành công của người phụ nữ khác.
Video đang HOT
Đàn ông là thứ khiến phụ nữ từ bạn thành thù. Ảnh minh họa
Cuối cùng, đàn ông chính là tác nhân khiến đàn bà trở mặt với nhau vô cùng chớp nhoáng, thậm chí từ thân thiết, thành kẻ thù. Mà trở thành kẻ thù, chỉ vì một người đàn ông, thậm chí anh ta cũng chẳng có gì tốt đẹp. Nhưng đàn bà mê muội lại không thể nhìn thấu, đánh đổi cả tình bạn gắn bó bao năm trời chỉ để đổi lấy một người đàn ông không tốt.
Tình yêu của họ không sai, nhưng cái cách để họ tiếp cận tình yêu và đối xử với người đàn bà khác lại sai hoàn toàn. Vì cùng là đàn bà, cùng là phận nữ nhi yếu đuối, họ nên hiểu rõ ràng rằng: “Khi cướp đi được hạnh phúc của người khác, có một ngày nào đó, hạnh phúc của chính họ cũng bị một người khác cướp đi”.
Thay vì ghen tuông với hạnh phúc của một người phụ nữ khác và sẵn sàng cướp đoạt nó, đàn bà hãy tìm hạnh phúc cho chính mình thay vì chen chân vào một mối quan hệ khác rồi trở thành một người đàn bà đáng ghét.
Đàn bà đừng tự hạ thấp giá trị của bản thân mình vì một người đàn ông. Ảnh minh họa
Trở thành người đáng ghét, đàn bà tự hạ thấp giá trị của chính bản thân mình. Trở thành người mà cánh đàn ông nhắc đến sẽ chỉ nhếch mép cười khinh, bảo rằng: “Cái con bé ấy, vì tao mà thế này, thế kia…” Thử hỏi như thế, đàn bà có phải đang tự hại mình?
Đàn bà đừng biến đàn ông trở thành một món đồ để cùng nhau tranh giành thắng thua, được mất. Hãy để mình trở thành một món quà giá trị, người không sở hữu thì suýt xoa, ao ước, người có thể sở hữu thì tự biết trân quý.
Không có một kết cục tốt đẹp nào dành cho những người đàn bà ích kỷ và đem lòng ghen với hạnh phúc của một người đàn bà khác. Nên là đàn bà, hãy tự trọng, hãy thông minh.
Đừng chỉ vì nhan sắc và bất kỳ một người đàn ông hoặc bất kỳ một lý do nào khác mà trở thành kẻ thù của nhau. Vì đàn bà, sinh ra không phải để thù ghét, căm giận nhau, họ sinh ra là để bênh vực, che chở cho nhau!
Theo Emdep
Mờ mắt vì tiền, tôi đã bán rẻ cả tuổi thanh xuân
Mờ mắt vì tiền, tôi dùng nhan sắc và thanh xuân của mình để trở thành nhân tình của người khác. Và tôi đã phải nhận cái kết đắng cay...
Đêm khuya, trên chiếc giường cao cấp vẫn phẳng phiu không một nếp nhăn. Tôi lặng lẽ ngồi bên cửa sổ cùng ly rượu đỏ. Ngoài kia, ánh đèn neon chiếu sáng mọi con đường, tô vẽ lên cuộc sống về đêm của mọi tầng lớp.
Có những người vẫn mải mê cuộc sống mưu sinh, mặc kệ đêm đen sương giá. Có những người vội vã trở về bên mái ấm gia đình sau một ngày dài mệt mỏi. Cũng lại có những người, đêm đêm với những cuộc vui dài bên rượu ngon và gái đẹp. Như anh, một Tổng giám đốc giàu có, phong độ.
Đêm nay, anh lại không về. Mà cũng chẳng thể nói là &'về" được. Nói đêm nay anh không "đến" thì đúng hơn. Bởi ngôi nhà này, với cả anh và tôi, đều không phải là "nhà". Nhà của anh có vợ đẹp con ngoan, còn đây, chỉ là nơi anh nuôi cô nhân tình xinh đẹp là tôi.
Phải. Tôi cặp bồ với người đàn ông đã có gia đình. Chẳng sao cả, anh ta có tiền, còn tôi có nhan sắc và tuổi trẻ. Tôi cần tiền cho những thú vui của mình. Còn anh cần gái đẹp cho những bữa tiệc xa hoa và những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng. Chúng tôi cho đi điều mình có, nhận lại thứ mình cần, trao đổi ngang giá mà thôi.
Đó là những gì mà tôi của tuổi trẻ suy nghĩ. Tôi lựa chọn làm bồ của một người đã có vợ, chứ không chấp nhận bất kể người đàn ông tốt nào khác. Anh ta có thể cho tôi một cuộc sống xa hoa mà những người khác không làm được.
Tuổi trẻ! Tôi đã đánh rơi tuổi trẻ bên những điệu nhảy cuồng nhiệt nơi quán bar, vũ trường. Thanh xuân của tôi tràn ngập hương vị của rượu bia và khói thuốc. Tấm bằng đại học danh giá của cô gái tài năng bị nhét vào góc nào chẳng biết. Nó không còn là niềm tự hào của tôi. Có chăng cũng chỉ là một thứ trang trí thừa thãi để anh giới thiệu với người xung quanh về chiếc bình hoa xinh đẹp tôi đây. Tôi không yêu anh. Mà anh thì cũng không thừa tình cảm dành cho tôi một chút yêu thương nào. Dẫu rằng mỗi lần khi xuất hiện trên bàn nhậu, chúng tôi là một cặp, một cặp nhân tình. Nhân tình chứ không phải tình nhân.
Ly rượu vang từng ngọt lịm nơi đầu lưỡi sao giờ đắng ngắt. Tôi giơ tay đập tan chiếc ly xuống sàn. Những mảnh vụn thủy tinh vung vãi khắp nền nhà. Tôi nặng nề lê lết tấm thân mỏi mệt trở về giường. Mặc cho hai bàn chân nhòa theo màu rượu đỏ. Tôi không đau. Tôi cũng đánh mất cả nỗi đau của mình cho những cuộc thác loạn, những lần "bay" tới bến hay những tranh đấu vụ lợi của cuộc chơi tình ái cả rồi.
Thời tuổi trẻ ngông dại trôi qua trong vội vã. Giờ tôi đã qua tuổi ba mươi. Nhan sắc vẫn còn, nhưng đóa hoa xinh tươi nào chẳng có ngày tàn phai. Tôi cũng vậy. Những cuộc vui thâu đêm anh không thường mang theo tôi. Thay vào đó là những cô gái trẻ đến từ những ngôi "nhà" khác.
Ba mươi tuổi, tôi nhận ra mình chẳng có gì trong tay. Không gia đình, không con cái, không bạn bè, không sự nghiệp. Còn đọng lại sau cả một chặng hành trình lầm đường lạc lối là tuổi già và sự cô đơn.
Đây là cái giá mà tôi phải trả. Một cái giá đắt cho việc bán rẻ thanh xuân. Liệu giờ đây tôi bắt đầu làm lại có quá muộn hay không!
Theo Emdep
Sống dở chết dở với thói phong lưu của chồng Nhìn cách tiêu tiền của Hợp, Dung cũng đã nhiều lần nhắc nhở anh. Bởi vợ chồng cô còn phải tính đến chuyện chạy chữa để có con, chưa kể phòng thân những khi rủi ro, hoạn nạn. Bỏ ngoài tai lời khuyên của vợ, Hợp gắt gỏng "thếu tháo trời cho, bo bo trời buộc", "đàn bà các cô chỉ giỏi khư...