Nhẫn nhịn nhà vợ
Vợ chồng tôi gần 30 tuổi, nhà thành phố, thuộc tầng lớp trẻ, có công việc ổn định. Vợ tôi là bác sĩ, tôi là kỹ sư xây dựng.
Chúng tôi là bạn học thời cấp ba, ra trường quen nhau tầm 3 năm là cưới; giờ có bé gái 9 tháng tuổi sau hơn một năm kết hôn. Chúng tôi đang ở nhà vợ, đó là một câu chuyện dài.
Nhà tôi cũng gần nhà vợ nên cứ cách tuần là cho bé về nội chơi. Để lý giải vì sao tôi ở nhà vợ thì đơn giản là có mẹ vợ chăm con. Mẹ tôi đang chăm con của chị gái tôi (hơn con tôi 3 tháng). Chị tôi lấy chồng rồi nhưng vợ chồng chị vẫn ở nhà tôi, đơn giản họ cũng không có nhà riêng như tôi, sinh con rồi lại phụ thuộc ông bà việc chăm sóc.
Nhà tôi đông anh chị em hơn nhà vợ. Anh tôi đang ở nước ngoài, các chị đều lập gia đình và ngày Tết phải về quê chồng nên ba mẹ còn mỗi vợ chồng tôi ở gần. Tôi mở lời với vợ rằng ở với mẹ tới chiều 30 Tết thì về nhà tôi đón giao thừa, sau đó ở lại mấy ngày Tết. Vợ tôi lập tức khó chịu với lý do năm rồi đã ở bên nhà chồng thì năm nay ở đây, còn nói thêm một ý là sao lúc trước tôi bảo ở đâu cũng được. Chúng tôi không nói thêm được gì với nhau thì mẹ vợ xuống nhà, câu chuyện như kết thúc với vẻ mặt hậm hực của vợ và sự ức chế của tôi. Mấy ngày rồi chúng tôi vẫn chưa có thời gian nói chuyện vì ban ngày công việc bận rộn, tối về chăm con, mệt lả người. Tự ý thức được bản thân là người phụ thuộc nên chúng tôi luôn chủ động chăm con những lúc rảnh, thậm chí luôn trong tâm thế nghỉ làm bất chợt những khi mẹ vợ không chăm nổi.
Tôi chỉ nhắc tới mẹ vợ vì chúng tôi đang sống với mẹ, còn ba vợ sống với bà nội, mẹ với bà không hoà hợp nên tách ra, ngày lễ Tết mẹ cũng vắng mặt. Vợ tôi sợ mẹ một mình đón Tết nên bực dọc, khó chịu khi tôi chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân, ít ra mẹ tôi còn có ba bên cạnh mà. Tôi lại nghĩ đơn giản thế này: Cả năm đã ở nhà vợ rồi thì Tết về bên nội mấy ngày có gì sai? Việc mẹ vợ ở một mình là do bà chọn, sao bà không ra nội đón giao thừa cùng mọi người? Sao vợ chồng tôi phải ở cùng bà? Tôi ích kỷ lắm sao?
Video đang HOT
Trước khi chúng tôi về nhà vợ ở thì mẹ sống cùng gia đình anh trai vợ. Ngày vợ tôi chớm bầu, mẹ đã bắt về để chăm từ những tháng đầu tiên. Tôi theo lẽ đó nên dọn sang ở luôn tới giờ. Có thể nhiều người bảo vợ bầu về nhà mẹ đẻ là bình thường, còn tôi sang theo làm gì? Tôi theo để chăm vợ chứ làm gì nữa, vợ đâu chồng đó, vợ khó thì chồng theo. Các bạn nghĩ như thế nào khi hai cặp ở chung? Chuyện gì đến cũng đến, mẹ vợ o bế, chăm lo con gái quá nên vợ chồng anh hai tị nạnh. Họ và mẹ cãi nhau, có cả ẩu đả rồi gom đồ dọn đi. Tới tận giờ, mẹ vợ vẫn luôn thủ thỉ với vợ chồng tôi lý do vì sao anh chị đó hỗn với mẹ; tất cả là vì vợ chồng tôi. Nghe như thể chúng tôi mang nợ bà rất nhiều. Phải chăng vì vậy mà chúng tôi sẽ sai khi để bà đón Tết một mình?
Không khí gia đình vợ lúc nào cũng căng thẳng. Mâu thuẫn giữa mẹ với bà, mẹ với ba, mẹ với anh hai, rồi áp lực từ bé tới lớn khiến vợ luôn nặng nề tâm can. Việc quen và lấy tôi cũng như pha cứu cánh cho cô ấy thoát khỏi địa ngục trần gian (chắc chỉ tôi nghĩ vậy và ước mong như vậy). Nhưng như thế nào là một người chồng tốt, biết nghĩ cho vợ? Đó là cùng vợ gánh những lần khó ở của mẹ và chiều theo ý bà bất kể lý do gì? Câu chuyện đã quá dài, nó là một phần đúc kết từ nhiều lần nhẫn nhịn của tôi. Tôi đã kết hôn và sống những ngày như vậy.
Thương mẹ chồng nên tôi xin nghỉ làm cả tuần về quê chăm bà ốm, nửa đêm nghe bà gọi điện cho em gái mà tôi bủn rủn
Đứng nghe hết cuộc nói chuyện của mẹ chồng, tôi đoán ra người ở đầu dây bên kia chính là em gái bà. Nhưng bí mật kinh khủng được hé lộ trong cuộc điện thoại ấy mới khiến tôi chết lặng.
Vợ chồng tôi hiện tại đang thuê nhà sinh sống, làm việc trên thành phố. Chồng tôi là con trai duy nhất, bố chồng mới mất năm ngoái, chỉ còn mẹ chồng sống một mình dưới quê.
Cách đây không lâu bà bị ốm, có gọi điện lên bảo tôi về chăm bà. Mẹ chồng ốm không nặng nhưng lại đòi hỏi con dâu về chăm, công việc 2 vợ chồng đều bận rộn nên chồng tôi bảo không cần về. Song tôi thương mẹ chồng ốm đau thui thủi một mình đành xin nghỉ làm một tuần về quê chăm bà. Con gái tôi lên 3 tuổi rồi, chồng tôi có thể chăm sóc tốt cho bé.
Nhận xét một cách khách quan thì mẹ chồng tôi khó tính và hay xét nét. Thế nhưng tôi luôn cố gắng nhẫn nhịn vì dẫu sao chúng tôi không sống chung, qua vài hôm nữa là tôi trở lại thành phố rồi. Sau này đón bà lên ở cùng, lúc ấy làm sao để hòa hợp với mẹ chồng thì tính sau.
Khi tôi về được 5 hôm, đêm ấy 11 giờ, mẹ chồng than thèm cháo thịt băm nên bảo tôi đi nấu. Tôi vào bếp nấu cháo mà chẳng dám than vãn lời nào, dù đã nằm trong chăn ấm thì bị bà gọi dậy. Đợi cháo chín khá lâu nên tôi vòng lên nhà lấy điện thoại, dự định lướt facebook gi ết thời gian.
Tôi có nên nói cho chồng biết bí mật này? (Ảnh minh họa)
Ai ngờ lúc đi qua phòng mẹ chồng, giọng bà nói chuyện điện thoại từ trong vẳng ra khiến tôi nghe rõ mồn một: "Nó về được 5 hôm rồi... Mấy chục năm nuôi nó trong đắng cay, chua xót, bây giờ ông ta mất rồi thì chị phải hành chúng nó cho bõ những ấm ức từng phải chịu...".
Đứng nghe hết cuộc nói chuyện của mẹ chồng, tôi đoán ra người ở đầu dây bên kia chính là em gái bà. Nhưng bí mật động trời được hé lộ trong cuộc điện thoại ấy mới khiến tôi chết lặng. Hóa ra chồng tôi không phải con ruột của mẹ chồng!
Từ những chi tiết hai người trao đổi với nhau, tôi biết được mẹ chồng không thể sinh con. Bố chồng đã kiếm con bên ngoài rồi đem về cho bà nuôi. Chuyện của ông với người phụ nữ kia không thấy mẹ chồng nhắc đến nhiều. Chỉ biết bà nuôi chồng tôi từ khi còn đỏ hỏn, người ngoài không biết anh không phải con ruột bà, vài người thân thiết trong gia đình mới biết bí mật ấy mà thôi.
Trước đây bố chồng còn sống thì bà đối xử với chồng tôi không quá tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi nào. Giờ bố chồng mất rồi, nghe ý tứ của bà thì sắp tới sẽ "hành" vợ chồng tôi "tới bến" để bù đắp cho những gì bà phải chịu khi phải nuôi con của chồng và người đàn bà khác.
Tôi cũng là phụ nữ, tôi hiểu nỗi đau của mẹ chồng. Nhưng chung quy cũng vì bà không sinh được con, bố chồng mới phải làm như vậy. Bà ôm hận rồi mang tâm lý trả thù lên vợ chồng chúng tôi có phải hơi quá đáng không?
Tôi có nên nói cho chồng biết bí mật này? Dẫu gì bà cũng có công chăm bẵm anh bao lâu nay, tôi sợ khi chuyện lộ ra mà anh ruồng rẫy bà thì cũng khổ cho bà quá. Xin chị em cho tôi một lời khuyên.
Bao năm nhẫn nhịn chồng, tôi không ngờ cái kết tôi nhận được ở bệnh viện ngày hôm ấy lại đớn đau như thế! (P4) Nhìn chồng cầm hộp cháo vào viện, tôi chưa kịp mừng đã tê tái khi thấy anh rẽ qua khu dành cho phụ nữ mang thai. Tôi bỏ về nhà ngoại được hơn một tuần thì Vũ tìm đến. Anh tỏ ra ăn năn, hối hận rồi xin lỗi, mong tôi vì con mà bỏ qua cho anh. Thương con, lại nghĩ đến...