Nhận lời thách đố của vợ, tôi khăn gói sang bên ngoại ở rể, nào ngờ mới qua 10 ngày, tôi đã phải nhận cái kết ngã ngửa
Vợ tôi gào lên rằng tôi ở ngoài nói thì dễ lắm, tôi có phải đi làm dâu đâu mà biết. Rồi cô ấy thách tôi sang nhà cô ấy ở rể, chỉ cần qua một tháng mà tôi vẫn vui vẻ, thoải mái thì cô ấy chịu thua.
Mười ngày trước, tôi và vợ cãi nhau nảy lửa vì chuyện mẹ chồng – nàng dâu. Vợ suốt ngày than thở mẹ chồng khó tính, cuộc sống chung với nhà chồng ngột ngạt, bí bách. Mẹ tôi thì trách con dâu lười biếng, hỗn hào, không ra dáng vợ hiền, dâu thảo. Ai cũng có cái lý của mình và đưa ra những bằng chứng rất thuyết phục, khiến tôi không biết phải đứng về phe nào.
Cuối cùng tôi chọn đứng về phía mẹ, đơn giản một điều chúng tôi phận làm con. Tôi cũng bảo vợ như thế, bảo cô ấy không sai nhưng phận làm con thì phải nhịn cha mẹ. Vợ tôi gào lên rằng tôi ở ngoài nói thì dễ lắm, tôi có phải đi làm dâu đâu mà biết. Rồi cô ấy thách tôi sang nhà cô ấy ở rể, chỉ cần qua một tháng mà tôi vẫn vui vẻ, thoải mái thì cô ấy chịu thua. Từ giờ cô ấy sẽ nhịn mẹ chồng theo ý tôi.
Tất nhiên tôi đồng ý ngay lập tức. Thế là tôi khăn gói, đưa vợ con sang nhà vợ ở rể, ngoài mặt nói với bố mẹ vợ là ở hẳn, để ông bà đỡ khách sáo mà coi tôi như khách. Tôi cứ nghĩ một tháng trôi qua rất nhanh, ai ngờ sự thể lại chẳng hề giống như tôi mường tượng.
Video đang HOT
Sáng đầu tiên tôi bị bố vợ đập cửa gọi dậy vì để con gái ông nấu ăn sáng và chăm con một mình. Thế là tôi không được ngủ muộn như mọi khi, còn phải dậy lo cho con. Trên bàn ăn thì nghe tiếng bố vợ càu nhàu, bóng gió chuyện đàn ông mà ngủ muộn, lười biếng sẽ chẳng làm được gì ra hồn. Tôi nghẹn nuốt mãi mới trôi bữa sáng, ôm một bụng tức đi làm.
Qua 10 ngày, tôi bảo vợ tôi quyết định ra ở riêng. (Ảnh minh họa)
Chiều tan làm, đang ngồi uống cốc bia với bạn bè thì bố vợ réo về đỡ đần vợ. Tôi lại lật đật về ngay, vợ tôi nấu cơm còn tôi tắm táp cho con và lau dọn nhà cửa. Trong bữa tối nghe bố mẹ vợ than thở với nhau, rằng nhà người ta có con rể giỏi giang như nào, còn nhà ông bà vớ được chàng rể vừa lười vừa lương thấp. Tôi đắng cả cổ họng, lùa vội bát cơm rồi đứng dậy. Vừa định vào phòng nằm thì bị bố vợ gọi giật giọng, bảo ra dọn mâm bát với vợ.
Qua ba ngày tôi không nhịn được nữa, bắt đầu oán trách bố mẹ vợ khó tính, xét nét, thích so bì với nhà người khác. Vợ tôi cười tủm tỉm: “Anh cứ nhịn bố mẹ cho xong, phận làm con mà”. Tôi nghẹn lần nữa, không phản bác được gì.
Biết tôi không đưa lương hàng tháng cho vợ giữ mà chỉ đóng góp chi tiêu, bố vợ ép tôi đưa cho vợ bằng được. Ông bảo đàn ông cầm tiền chỉ hư người, còn mỉa mai tôi lương được có mấy đồng cũng bày đặt sợ người khác lấy mất.
Rồi còn vô số những va chạm, xích mích nhỏ nhặt khác mà tôi có kể cả ngày cũng không hết. Lúc này tôi đã hiểu cảnh làm dâu của vợ là thế nào, vì bố mẹ tôi thậm chí còn hay cằn nhằn và khó tính hơn bố mẹ vợ. Bố mẹ đẻ có mắng té tát nhưng mình vẫn có thể cười hềnh hệch, song bố mẹ vợ nói vài câu phật lòng cũng thấy khó chịu lắm rồi.
Qua 10 ngày, tôi bảo vợ tôi quyết định ra ở riêng. Vợ cười tỏ ý hài lòng. Đúng là chỉ ở vào hoàn cảnh của người khác thì mới thấm thía hết được. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình là muốn những ông chồng từng có suy nghĩ như tôi hãy nghĩ lại đi nhé!
Chồng gây nợ dù không làm ra tiền
Tôi là công chức, sống ở tỉnh, thu nhập khoảng 7 triệu mỗi tháng, công tác được 11 năm rồi.
Chồng làm công nhân may, thu nhập 5 triệu một tháng, đi làm từ 6h30 sáng đến 19h40 mới về. Chúng tôi cưới được 7 năm, có một bé gái 6 tuổi, một bé trai 4 tuổi. Tôi luôn phấn đấu để có cuộc sống tốt hơn, lương thấp nên phải tìm thêm việc này việc kia để tăng thu nhập. Chồng tôi an phận, luôn bằng lòng với mức lương và mức sống đó dù chật vật. Tôi cũng tự nhủ do bản chất anh hiền lành, không năng động, không chịu làm việc vất vả, chỉ cần nhàn mà lương thấp cũng được. Cố mãi mà anh vẫn thế nên tôi chấp nhận.
Anh vô tâm, không rượu chè, không gái gú, không bạo lực, vũ phu. Tôi khá áp lực khi vừa đi làm vừa lo con cái, cơm nước, việc lớn việc nhỏ đều tự lo; chia sẻ thì chòng bảo không lo được, tôi tự xoay đi. Khu tôi ở có nhiều việc lương khá hơn thời gian lại ít hơn, mỗi tội vất vả hơn như công nhân cơ khí chẳng hạn. Tôi không muốn áp đặt nên khéo léo gợi ý mà chồng không ý kiến gì. Tôi tâm sự với bố mẹ chồng cũng bị gạt đi, bảo làm cơ khí vất vả, đen đủi anh không làm được, làm may thì mưa không đến mặt nắng không đến đầu, nhàn, có ít ăn ít (chồng tôi cao 170cm, nặng 65 kg). Tôi chán quá không nói gì nữa, đành chấp nhận.
Rồi "cây muốn lặng gió chẳng đừng" ở chỗ, chồng đã nợ vì lô đề 3 lần, lần nào cũng hứa sẽ không tái phạm, trung bình năm rưỡi lại gây ra một vụ. Tôi cũng cho cơ hội, chấp nhận trả món nợ vài trăm triệu, vậy mà mới đây lại biết anh trộm tiền của tôi đi đánh lô đề. Số tiền đó tôi phải đi vay để trả nợ nhưng người ta chưa cần nên còn để đó. Lần trước tôi đã nói là nếu có một lần nữa sẽ ly hôn. Thật ra trong lòng tôi tình cảm đã nguội lạnh từ lâu, cũng quyết ly hôn nhưng lần nào cũng vì các con, nghĩ chúng cần có đủ bố mẹ, nhất là con gái tôi nhạy cảm, bướng bỉnh, sợ con bị tổn thương thành ra cứ cố mãi.
Có chị thân thiết khuyên tôi nên ly thân vài năm, nếu anh sửa đổi thì cho quay về.
Tôi thấy chán rồi, thất vọng lắm, không còn sức mà khóc và bao dung nữa. Chồng tôi ngoài cờ bạc thì rất được lòng mọi người vì nhìn hiền lành. Tôi giấu chuyện anh bài bạc vì trước đây xác định chung sống và hy sinh vì con cái. Nên làm sao đây?
Đàn ông nào cũng ghê sợ người vợ có 3 tính xấu này, nếu không thay đổi thì ly hôn là điều khó tránh Nếu không sớm bỏ ngay những thói xấu tệ hại này phụ nữ đừng trách vì sao chồng chán vợ, lén lút cặp kè với kẻ thứ ba mà chẳng hề hay biết. Muốn hôn nhân viên mãn, hạnh phúc ngập tràn phụ nữ chớ dại phạm phải những sai lầm tệ hại này. Nếu làm được ắt được cung phụng như bà...