Nhận được thiệp hồng từ người vợ vẫn má ấp và môi kề hàng đêm
Một ngày đẹp trời, Minh nhận được 1 chiếc thiệp hồng từ tay người con gái – Người anh vẫn gọi là vợ và đã sống chung 3 năm qua. Anh sửng sốt chưa hiểu chuyện gì…
Minh và Mai yêu nhau từ thời đại học, tình yêu của họ đều khiến mọi người ngưỡng mộ. Yêu nhau được 4 năm thì Minh bàn với Mai về ở chung nhà để tiện chăm sóc nhau. Vì những lời hứa hẹn và tin tưởng người yêu nên Mai đã đồng ý.
Họ sống hạnh phúc bên nhau như 1 đôi vợ chồng son vậy, lúc đó cả hai đều xem nhau như vợ chồng. Căn phòng nhỏ đầy ấm ám và rộn tiếng cười. Mai thích những cái ôm từ phía sau của anh chàng người yêu còn Minh thích nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn và nụ cười của người con gái anh sẽ lấy làm vợ.
Ngày hai người ra trường, cả hai đều tất bật đi xin việc. Sau một thời gian chờ đợi họ đã kiếm được công việc với thu nhập không cao nhưng cũng đủ duy trì cuộc sống. Tình yêu bây giờ của hai người không còn là màu hồng nữa, họ phải tất bật với cuộc sống mưu sinh.
Minh đi làm về muộn hơn, vất vả hơn còn Mai thấy mình trở nên cô đơn hơn trong tình yêu cũng như trong căn phòng nhỏ bé ấy. Có những hôm Minh phải theo sếp đi tiếp khách về đến nhà say khướt. Mai lại lủi thủi dọn mâm cơm nguội lạnh đi để chăm sóc anh.
Đôi lần cô đề nghị với Minh chuyện cưới xin nhưng anh lại hứa này hứa nọ. Anh bảo để anh kiếm thêm tiền đã còn lo cho mẹ con Mai sau này. Mai buồn rầu chờ đợi, 1 năm, 2 năm rồi 4 năm trôi qua nhưng Minh cũng chưa một lần nhắc đến đám cưới. Mai nói hay mình cứ đăng ký rồi làm ít mâm cơm đơn giản mời hai bên gia đình.
Nhưng Minh lại dỗ ngọt: “Đám cưới là chuyện cả đời, làm sao làm vậy được, với lại tờ giấy đăng ký đâu quan trọng, miễn là mình hạnh phúc bên nhau là đủ. Giờ chẳng phải mình đang sống như vợ chồng rồi sao? Với anh em là vợ hiền rồi”. Mai nghĩ rằng Minh nói có lý nên lại im lặng chờ đợi.
Minh cứ lao vào công việc và mải mê với các mối quan hệ mới. Anh không còn quan tâm và yêu chiều Mai như trước, mọi thứ khiến anh mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn lăn lên giường ngủ. Nhiều đêm nước mắt Mai lặng lẽ rơi. 29 tuổi, nhưng cô chưa rõ cuộc tình này rồi sẽ đi đến đâu, cả hai đều đã có ít vốn và công việc cũng ổn định, thu nhập khá hơn rất nhiều. Vậy… Minh còn chờ điều gì nữa.
Cuộc sống hời hợt, nhàm chán cứ lặp đi lặp lại, hai người họ có những cuộc cãi vã nhiều hơn. Đám cưới Mai trông chờ mãi chẳng thấy đâu ngoài những lời hứa, thể thốt. Rồi một ngày cô xách va li bỏ đi và để lại cho Minh một lá thư. Tình yêu này khiến cô quá mệt mỏi rồi, cô cảm nhận anh không còn yêu cô nhiều như trước mà chỉ sống bên cô như 1 thói quen thậm chí xem cô là gánh nặng.
Khi nhận được lá thư Minh khá bất ngờ, nhưng anh nghĩ chắc cô ấy đi ít hôm rồi về thôi. Anh tự tin rằng cô không bỏ được anh đâu. Nhưng 1 ngày rồi 1 tuần, 1 tháng trôi qua Mai mất tích, anh gọi điện không được, tìm khắp nơi không thấy, lúc này Minh mới thấy lo lắng và hối hận.
Anh hối hận về những gì mình đã làm, anh muốn cưới cô làm vợ và không để cô phải chờ đợi lâu nữa. Nhưng… tất cả đã quá muộn, 6 tháng sau anh nhận được 1 chiếc thiệp hồng.
Minh sửng sốt khi thấy cái tên Nguyễn Như Mai ở trong đó và bên cạnh là tên chú rể Hoàng Tuấn Anh. Anh cười chua chát, người sánh bước bên Mai trong ngày cưới không phải là anh mà là một người khác. Anh nghĩ cô đùa và cố tình trêu ngươi anh thôi. Minh gặp Mai, anh nhớ cô và muốn cô giải thích.
Video đang HOT
- Tại sao em lại biến mất như vậy, chiếc thiệp hồng này là sao?
- Thứ 7 tới này em cưới, mời anh đến dự chung vui.
- Em điên rồi, em đang đùa anh phải không?
- Chuyện cưới xin là chuyện cả đời sao em đùa anh được. Em sẽ lấy chồng, nhưng chú rể lại không phải là anh.
Mai cười chua chát.
- Em đang làm cái gì vậy, có phải thời gian bên anh, em đã có người khác không?
Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu.
- Anh nghĩ vậy ư? Anh nghĩ em yêu người khác khi bên anh sao? Anh không cưới em thì cũng nên để em đi lấy chồng chứ. Em đã chờ đợi anh hơn 4 năm trời, cộng với 3 năm yêu nhau từ thời đại học nữa. 7 năm rồi anh à, anh nghĩ thời gian đó ngắn ngủi lắm sao?
Em hủy đám cưới đi, mình sẽ làm đám cưới với nhau.
Muộn rồi, em sẽ lấy người con trai đã chờ đợi em 3 năm qua. Em sẽ lấy người sẵn sàng bỏ qua quá khứ cho em và yêu em chân thành. Bên anh ấy, em thấy bình yên, em mệt mỏi vì chờ đợi rồi. Còn anh, nếu sau này yêu ai, xin hãy học cách trân trọng họ.
- Cô đứng dậy bước đi, để anh ngồi lại 1 mình trong quán cà phê. Anh nghĩ lại quãng thời gian họ sống với nhau như vợ chồng, anh nhớ những lần cô nói về đám cưới. Anh nhớ lúc cô mê mẩn ngắm bộ váy cưới rồi nói: “Sau này em sẽ là một cô dâu xinh đẹp còn anh là chú rể”. Anh nhớ nụ cười trong trẻo trước đây của Mai.
Những hình ảnh êm đềm hiện về và rồi những hình ảnh anh say khướt, anh mắng cô thậm chí tát cô… Tất cả như thước phim quay chậm rõ như in khiến đầu anh điên cuồng. Anh đã đánh mất người con gái đã hi sinh tuổi thanh xuân cho mình, đánh mất người vợ hiền đã từng chăm sóc anh chu đáo. Vậy đấy, có không biết đường trân trọng lúc mất mới tiếc thì có ích gì… Ngày mai, cô lên xe hoa, còn anh không phải là chú rể.
Theo mot the gioi
Nhận được thiệp hồng từ người vợ vẫn má ấp, môi kề hàng đêm
Một ngày đẹp trời, Minh nhận được 1 chiếc thiệp hồng từ tay người con gái - Người anh vẫn gọi là vợ và đã sống chung 3 năm qua. Anh sửng sốt chưa hiểu chuyện gì...
Minh và Mai yêu nhau từ thời đại học, tình yêu của họ đều khiến mọi người ngưỡng mộ. Yêu nhau được 4 năm thì Minh bàn với Mai về ở chung nhà để tiện chăm sóc nhau. Vì những lời hứa hẹn và tin tưởng người yêu nên Mai đã đồng ý.
Họ sống hạnh phúc bên nhau như 1 đôi vợ chồng son vậy, lúc đó cả hai đều xem nhau như vợ chồng. Căn phòng nhỏ đầy ấm ám và rộn tiếng cười. Mai thích những cái ôm từ phía sau của anh chàng người yêu còn Minh thích nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn và nụ cười của người con gái anh sẽ lấy làm vợ.
Ngày hai người ra trường, cả hai đều tất bật đi xin việc. Sau một thời gian chờ đợi họ đã kiếm được công việc với thu nhập không cao nhưng cũng đủ duy trì cuộc sống. Tình yêu bây giờ của hai người không còn là màu hồng nữa, họ phải tất bật với cuộc sống mưu sinh.
Minh đi làm về muộn hơn, vất vả hơn còn Mai thấy mình trở nên cô đơn hơn trong tình yêu cũng như trong căn phòng nhỏ bé ấy. Có những hôm Minh phải theo sếp đi tiếp khách về đến nhà say khướt. Mai lại lủi thủi dọn mâm cơm nguội lạnh đi để chăm sóc anh.
Đôi lần cô đề nghị với Minh chuyện cưới xin nhưng anh lại hứa này hứa nọ. Anh bảo để anh kiếm thêm tiền đã còn lo cho mẹ con Mai sau này. Mai buồn rầu chờ đợi, 1 năm, 2 năm rồi 4 năm trôi qua nhưng Minh cũng chưa một lần nhắc đến đám cưới. Mai nói hay mình cứ đăng ký rồi làm ít mâm cơm đơn giản mời hai bên gia đình.
Nhưng Minh lại dỗ ngọt: "Đám cưới là chuyện cả đời, làm sao làm vậy được, với lại tờ giấy đăng ký đâu quan trọng, miễn là mình hạnh phúc bên nhau là đủ. Giờ chẳng phải mình đang sống như vợ chồng rồi sao? Với anh em là vợ hiền rồi". Mai nghĩ rằng Minh nói có lý nên lại im lặng chờ đợi.
Minh cứ lao vào công việc và mải mê với các mối quan hệ mới. Anh không còn quan tâm và yêu chiều Mai như trước, mọi thứ khiến anh mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn lăn lên giường ngủ. Nhiều đêm nước mắt Mai lặng lẽ rơi. 29 tuổi, nhưng cô chưa rõ cuộc tình này rồi sẽ đi đến đâu, cả hai đều đã có ít vốn và công việc cũng ổn định, thu nhập khá hơn rất nhiều. Vậy... Minh còn chờ điều gì nữa.
Cuộc sống hời hợt, nhàm chán cứ lặp đi lặp lại, hai người họ có những cuộc cãi vã nhiều hơn. Đám cưới Mai trông chờ mãi chẳng thấy đâu ngoài những lời hứa, thể thốt. Rồi một ngày cô xách va li bỏ đi và để lại cho Minh một lá thư. Tình yêu này khiến cô quá mệt mỏi rồi, cô cảm nhận anh không còn yêu cô nhiều như trước mà chỉ sống bên cô như 1 thói quen thậm chí xem cô là gánh nặng.
Khi nhận được lá thư Minh khá bất ngờ, nhưng anh nghĩ chắc cô ấy đi ít hôm rồi về thôi. Anh tự tin rằng cô không bỏ được anh đâu. Nhưng 1 ngày rồi 1 tuần, 1 tháng trôi qua Mai mất tích, anh gọi điện không được, tìm khắp nơi không thấy, lúc này Minh mới thấy lo lắng và hối hận.
Anh hối hận về những gì mình đã làm, anh muốn cưới cô làm vợ và không để cô phải chờ đợi lâu nữa. Nhưng... tất cả đã quá muộn, 6 tháng sau anh nhận được 1 chiếc thiệp hồng.
Minh sửng sốt khi thấy cái tên Nguyễn Như Mai ở trong đó và bên cạnh là tên chú rể Hoàng Tuấn Anh. Anh cười chua chát, người sánh bước bên Mai trong ngày cưới không phải là anh mà là một người khác. Anh nghĩ cô đùa và cố tình trêu ngươi anh thôi. Minh gặp Mai, anh nhớ cô và muốn cô giải thích.
- Tại sao em lại biến mất như vậy, chiếc thiệp hồng này là sao?
- Thứ 7 tới này em cưới, mời anh đến dự chung vui.
- Em điên rồi, em đang đùa anh phải không?
- Chuyện cưới xin là chuyện cả đời sao em đùa anh được. Em sẽ lấy chồng, nhưng chú rể lại không phải là anh.
Mai cười chua chát.
- Em đang làm cái gì vậy, có phải thời gian bên anh, em đã có người khác không?
Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu.
- Anh nghĩ vậy ư? Anh nghĩ em yêu người khác khi bên anh sao? Anh không cưới em thì cũng nên để em đi lấy chồng chứ. Em đã chờ đợi anh hơn 4 năm trời, cộng với 3 năm yêu nhau từ thời đại học nữa. 7 năm rồi anh à, anh nghĩ thời gian đó ngắn ngủi lắm sao?
Em hủy đám cưới đi, mình sẽ làm đám cưới với nhau.
Muộn rồi, em sẽ lấy người con trai đã chờ đợi em 3 năm qua. Em sẽ lấy người sẵn sàng bỏ qua quá khứ cho em và yêu em chân thành. Bên anh ấy, em thấy bình yên, em mệt mỏi vì chờ đợi rồi. Còn anh, nếu sau này yêu ai, xin hãy học cách trân trọng họ.
- Cô đứng dậy bước đi, để anh ngồi lại 1 mình trong quán cà phê. Anh nghĩ lại quãng thời gian họ sống với nhau như vợ chồng, anh nhớ những lần cô nói về đám cưới. Anh nhớ lúc cô mê mẩn ngắm bộ váy cưới rồi nói: "Sau này em sẽ là một cô dâu xinh đẹp còn anh là chú rể". Anh nhớ nụ cười trong trẻo trước đây của Mai.
Những hình ảnh êm đềm hiện về và rồi những hình ảnh anh say khướt, anh mắng cô thậm chí tát cô... Tất cả như thước phim quay chậm rõ như in khiến đầu anh điên cuồng. Anh đã đánh mất người con gái đã hi sinh tuổi thanh xuân cho mình, đánh mất người vợ hiền đã từng chăm sóc anh chu đáo. Vậy đấy, có không biết đường trân trọng lúc mất mới tiếc thì có ích gì... Ngày mai, cô lên xe hoa, còn anh không phải là chú rể.
Theo Một Thế Giới
Hành tung bí ẩn của chồng tôi vào 12 giờ hằng đêm Tối nào cũng vậy, cứ tầm 12 giờ là chồng tôi lại lò mò dậy đi vệ sinh rồi mất tích gần 2 tiếng sau mới trở lại giường. Tôi thấy lạ nên bắt đầu theo dõi và phát hiện sự thật đau lòng... Tôi lấy chồng được 2 năm nay. Trước khi kết hôn, chúng tôi từng yêu nhau thắm thiết suốt...