Nhà có 2 con trai mà Tết tôi phải ngồi ăn bánh chưng một mình
Đầu năm mới, thật chẳng hay ho gì khi tôi kể chuyện chẳng mấy tốt đẹp của nhà mình lên đây. Nhưng thật sự, chưa năm nào tôi đón một cái Tết buồn tủi như Tết rồi.
Suốt 3 ngày Tết là cả 3 ngày tôi một mình ngồi bóc bánh chưng ăn một mình. Dù rằng xung quanh tôi có con trai, có con dâu và các cháu nội.
Tôi năm nay gần 60 tôi. Ông nhà tôi đã mất từ khi các con tôi còn nhỏ. Từ đó đến nay, mấy chục năm tôi tảo tần nuôi con ăn học. Nhà tôi có 2 con trai. Một đứa năm nay đã 35 tuổi, một đứa năm nay 28 tuổi. 2 con trai tôi đều có ăn có học và đã lập gia đình. Con trai lớn và con dâu nhà tôi mở văn phòng Luật riêng. Con trai thứ 2 thì cùng vợ nó mở một hàng cắt tóc gội đầu. Công việc của các con cũng tạm ổn, lúc đông lúc không có khách.
Tôi năm nay gần 60 tuổi. Ông nhà tôi đã mất từ khi các con tôi còn nhỏ (Ảnh minh họa)
Trước đây, khi chưa có con dâu, tôi vẫn đi chợ. Tôi có một sạp vải ở chợ nên quanh năm bận rộn bán hàng, nhập hàng. Cũng may ông trời thương cho tôi sức khỏe để làm lụng. Do đó, kinh tế gia đình tôi cũng khá, không đến nỗi thiếu thốn, eo hẹp.
Mấy năm trước, tôi cũng lo đám cưới cho 2 con trai xong xuôi. Sau khi con trai thứ 2 lấy vợ, tôi cho con trai cả ra ở riêng một nhà gần ngay đầu ngõ. Còn tôi ở với vợ chồng con trai thứ 2. Từ khi có cháu nội, tôi nghỉ ở nhà không đi bán hàng mà thay các con chăm lo cho cháu nội. Mỗi con dâu tôi sinh liền 2 cháu nên tôi có 4 cháu nội. Ngày nào tôi cũng đỡ đần trông cháu từ 7 giờ sáng đến 19 giờ tối thì các con mới về.
Video đang HOT
2 con dâu tôi mang tiếng là những phụ nữ trẻ có ăn có học nhưng ý thức kém, hay tị nạnh nhau. Nhà có 2 nàng dâu dù riêng nhà song mỗi khi có công việc chung chúng cứ lơ đi, ỉ lại và chẳng bao giờ chăm chăm lo việc. Nhất là con dâu thứ 2 nhà tôi, đi làm về nhìn thấy mẹ chồng chẳng bao giờ biết chào một tiếng. Con cũng lười làm việc nhà kinh khủng. Mấy năm làm dâu, chưa bao giờ tôi thấy con dâu thứ lau dọn được cái nhà bếp, phòng tắm hay phòng khách dưới tầng 1 hoặc quét cái sân cho các con nó chơi. Dù rằng, tôi nhắc con dâu nhiều lần nhưng không thấy con thay đổi.
Mang tiếng ở chung nhà, nhưng con dâu cũng chẳng bao giờ mua được đồ ăn sáng nào cho mẹ chồng. Bởi vì con dâu tôi toàn dậy muộn. Thương cháu, tôi lại đi mua đồ ăn sáng cho các cháu ăn. Có hôm con dâu đi mua đồ ăn sáng thì nó cũng chỉ mua cho vợ chồng nó và các con nó ăn. Nó cũng chẳng thèm mời mẹ chồng lấy một câu mà mang luôn lên phòng.
Sống với con dâu thứ như vậy, nhiều lúc tôi buồn bực lắm. Tôi cũng góp ý nhiều lần song con dâu không thay đổi. Con dâu thứ 2 đã vậy nhưng con dâu cả dù sống ngay cạnh nhà cũng chẳng hơn. Ban đầu con dâu cả rất biết cách ứng xử. Nhưng thấy em dâu như thế nên nó cũng dần trở nên xấu tính và tị nạnh.
Nhà có công việc gì như giỗ bố hay giỗ cụ, dù tôi đã bảo trước các con thu xếp ở nhà để làm cỗ song thấy con dâu thứ không nghỉ làm, con dâu cả nhà tôi cũng cáo bận bảo không nghỉ được. Vậy là chỉ có thân già là tôi một mình làm cỗ. Con trai đi làm về sớm thì phụ giúp mẹ.
Tết năm nay, những ngày gần Tết biết các con bận, một mình tôi vẫn sắm sửa và làm đủ mọi thứ. Từ gói bánh chưng, luộc bánh, làm giò, dọn nhà…Ngày mùng 1, các con cháu ngủ đến 9 giờ sáng mới dậy, chẳng đứa nào chịu dậy sớm lúc 6-7 giờ làm cơm phụ tôi nên khi ăn cơm tôi mới góp ý với các con. Con trai thì nhận lỗi luôn còn 2 con dâu thì bảo rằng: “Tết nhất, bọn con ngủ muộn có sao đâu. Việc mẹ mẹ làm, việc con con làm”.
Từ hôm đó đến nay, tôi luôn phải ăn Tết một mình. Ngồi ăn miếng bánh chưng mà tôi tủi thân trào nước mắt (Ảnh minh họa)
Nghe con dâu nói không có tinh thần trách nhiệm như vậy nên tôi có mắng 2 con dâu và con trai mấy câu. Nào ngờ, sau bữa cơm sáng mùng 1, con dâu thứ 2 thì dỗi bảo xin phép mẹ chồng cho nó ăn Tết riêng trên tầng. Còn con dâu trưởng dù ngay sát nhà cũng không bén mảng bước sang ăn cùng với tôi nữa. Các con trai thì vô tâm cứ đi chúc Tết liên miên cũng chẳng biết mẹ ăn uống thế nào.
Suốt từ chiều mùng 1 đến nay, con dâu thứ cứ xuống tầng xào nấu xong là mang lên tầng ăn. Con dâu trưởng thì không sang nhà ăn cơm. Chồng nó có bảo mang thức ăn sang ăn cùng nó cũng bắt phải mang về. Từ hôm đó đến nay, tôi luôn phải ăn Tết một mình. Ngồi ăn miếng bánh chưng mà tôi tủi thân trào nước mắt. Sao đời tôi lại khốn khổ thế này? Tôi có những 2 con trai, 2 con dâu mà sao lại phải ăn Tết buồn tủi như thế? Tôi có làm gì quá đáng với các con đâu?
Theo Trithuctre
Làm sao anh nói... sự thật?
Những ngày cận Tết, vợ luôn kiếm cớ giận dỗi chồng. Ngày nào chồng cũng ở lại công ty làm việc đến khuya mới về. Vì chồng sợ phải trở về ngôi nhà ngột ngạt với những tiếng xì xèo trách móc của vợ.
"Người ta Tết nhất thì lo sắm sửa còn tôi chẳng có cái gì. Mang tiếng lấy chồng kỹ sư mà còn bèo hơn người ta lấy chồng chạy xe ôm..". Đó là những lời nhói tai anh vẫn nghe vào mỗi sáng sớm. Mới cưới nhau được hơn 1 năm nhưng anh có cảm giác tình cảm của vợ chồng mình đã dần phai nhạt.
Ngày dẫn em về ra mắt gia đình, em cứ trầm trồ trước ngôi nhà khang trang của bố mẹ anh. Anh không muốn em thất vọng nên không nói cho em biết sự thật đó chỉ là "cái vỏ" bên ngoài. Do buôn bán nông sản thua lỗ nên mấy năm nay, bố mẹ anh đổ nợ, vay mượn khắp nơi. Người ngoài nhìn vào tưởng nhà anh khá giả nhưng chỉ có ai ở bên trong mới biết hoàn cảnh thật của anh.
Trước đó, anh khuyên em khoan làm đám cưới vì anh muốn dành thời gian ổn định sự nghiệp. Mới ra trường 1 năm, chưa giúp gì được gia đình nên anh chưa muốn lấy vợ. Em khóc lóc, giận dỗi, bảo anh không thật lòng thương em. Em còn lấy chuyện chúng ta đã từng chăn gối với nhau để nghi ngờ anh lần lữa cưới xin vì muốn tìm cớ thoái thác trách nhiệm. Không muốn em hiểu lầm, anh đành mượn tiền góp của một người quen với lãi suất 3%/ tháng để có tiền làm đám cưới. Sợ em coi thường bố mẹ anh nên anh giấu nhẹm chuyện mượn tiền bạc, nói dối là tiền cha mẹ để dành cho vợ chồng.
Từ ngày đầu đi chọn nhà hàng đến thuê áo cưới, quay phim, chụp hình, anh gần như mệt mỏi với những đòi hỏi vô lý của em. Em lúc nào cũng muốn chọn nhà hàng sang, váy cưới xịn, tiệm chụp hình nổi tiếng...Đám cưới hoành tráng nên hai vợ chồng lỗ méo mặt. Tưởng sau lễ cưới sẽ có tiền trả nợ, anh không ngờ số nợ vẫn tăng lên từng ngày. Anh âm thầm giấu mọi buồn lo vào lòng, mỗi tháng âm thầm trích một phần tiền lương trả nợ tiền góp. Em không hiểu nên nghĩ anh keo kiệt, bủn xỉn, lúc nào cũng so đo tính toán với em.
Năm nay công ty xây dựng gặp khó khăn, lương kỹ sư như anh cũng bèo bọt. Em không hiểu, đổ thừa anh nhậu nhẹt, chơi bời nên mới thâm thủng. Thấy bạn bè sắm sửa đồ Tết, em bảo muốn mua vài bộ váy áo, anh cản vì thấy tủ đồ em còn nhiều. Em nổi cáu, cãi lại: "Ngày xưa tôi đúng là mù mới không nhìn ra bộ mặt thật của anh. Đàn ông mà đo hũ nước mắt, đếm củ hành thì ai sống nổi..". Từng lời em nói như muối xát vào lòng, anh buồn mà không thể giải thích sao để em hiểu. Biết tính em trọng vật chất, anh không muốn em coi thường cha mẹ anh nghèo khó, bản thân anh đang nợ nần.
Hình như giữa vợ chồng chúng ta không có sự thấu hiểu và cảm thông cho nhau. Nhiều khi anh muốn nói cho em biết sự thật về gia cảnh, về số nợ anh đang gánh trên vai nhưng trong lòng lại nơm nớp lo âu. Liệu khi nói ra em có hiểu và cùng anh chia sẻ gánh nặng này không hay em lại cho rằng anh là người gian dối, lừa phỉnh em? Liệu cuộc hôn nhân của chúng ta có kéo dài được không khi mỗi ngày anh lại thấy chúng mình thêm xa cách?
Theo PNO
Tin vào hạnh phúc Ngà cẩn thận treo mấy túi đồ lủ khủ lên xe. Những ngày cuối năm, tan sở mà cứ như đi buôn, luôn là câu cửa miệng của cánh đàn bà. Nhà ai có đặc sản gì là mang vô buôn bán, chia sớt. Từ mớ lạp xưởng tươi, bịch mứt me nguyên trái ít ngọt đến mấy hũ dưa món đậm đà......