Nhà chồng coi tôi như người ngoài
Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nói xấu mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết.
Về ở nhà chồng, tôi vốn không phải là đứa con dâu không biết điều. Nghe lời mẹ dặn, tôi luôn tâm niệm, phải sống làm sao để nhà chồng yêu mến và nể phục. Thế nên, lúc nào tôi cũng coi bố mẹ chồng, ông bà chồng như người nhà mình. Ấy vậy mà, tôi luôn có cảm giác, họ không coi tôi là người một nhà, lúc nào họ cũng muốn tạo ra khoảng cách với tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.
Tôi chăm chỉ làm việc nhà, sáng sáng dậy sớm dọn dẹp, chuẩn bị ăn sáng cho cả nhà rồi mới đi làm. Tối về, tôi lại tranh thủ đi chợ rồi nấu cơm. Cuộc sống của tôi quả thực nhiều lúc nhàm chán vô cùng, vì ngay tới khoảng thời gian riêng tư tôi cũng không có, nói đúng hơn là không dám có. Biết ông bà của chồng không thích việc chơi bời tự do nên tôi đã nín nhịn, chấp nhận cuộc sống như vậy.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. (Ảnh minh họa)
Ông bà đã nhiều t.uổi nên có nhiều quan điểm phong kiến. Bố mẹ chồng hiện đại hơn một chút nhưng cũng chẳng phải là người dễ dàng gì cho cam. Nên, trong suốt thời gian ở nhà chồng, dường như tôi bị bó buộc và khó chịu vô cùng. Nhưng tôi vẫn cam chịu vì cuộc sống hạnh phúc gia đình. Chỉ là, chồng tôi không hiểu được sự hi sinh của tôi. Với anh, gia đình anh là nhất. Anh sẽ không bao giờ trách mắng gì bố mẹ, ông bà mình, vì họ đối xử quá tốt và chiều chuộng anh hết mực
Tôi đã cố gắng chiều lòng chồng và bằng mọi cách cải thiện bản thân mình sao cho bố mẹ chồng ưng ý nhất. Vậy mà, suốt mấy năm về nhà chồng, chuyện gì trong nhà chồng, tôi cũng là người biết sau cùng. Thậm chí còn biết sau cả hàng xóm. Bố mẹ chồng không bao giờ nói với tôi chuyện gì cả. Ông bà thì cho rằng, tôi vừa là đàn bà, vừa là dâu con, cháu chắt trong nhà nên chẳng cần phải biết chuyện, biết cũng không có nghĩa lý gì. Tôi đâu phải là người có quyền hành gì, có tham gia thì bố mẹ cũng không bao giờ nghe lời tôi.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. Thế là, nhiều lần tôi đưa ra ý kiến đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ. Tôi đ.âm chán, buồn và cảm thấy cô đơn vô cùng.
Có lần, nhà chồng tôi sửa nhà, thế mà cho đến tận lúc thợ vào nhà sửa sang, thu dọn đồ đạc tôi mới hay. Bố mẹ chồng cũng không nói với tôi một tiếng để tôi dọn dẹp phòng ốc. Hóa ra, tôi đúng là người ngoài trong nhà này. Tôi có nói thì bà nội bảo, &’việc này có gì quan trọng, giờ dọn cũng được chứ sao’. Không có gì quan trọng sao, sửa hẳn một cái nhà mà bà tôi nói là không có gì quan trọng.
Video đang HOT
Nhưng chuyện đó dần cũng lui vào dĩ vãng, tôi không bận tâm nữa. Chỉ là, tôi luôn bị mặc cảm vì có chuyện gì gia đình cũng quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng khi tôi vào, họ lại im bặt, hoặc là chuyển chủ đề ngay lập tức. Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nói xấu mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết. Thất vọng vô cùng, tôi có cảm giác mình đúng nhà chồng coi tôi như người ngoài. Tôi thấy mình bị xúc phạm vô cùng.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi làm dâu nhà chồng đã được 5 năm. Tôi mãi không có con, đó là điều bố mẹ chồng càng không hài lòng. Một lần, tôi đi làm về, tự nhiên ông bà lôi tôi vào phòng và bảo tôi là, ngồi xuống để thầy làm phép cho có con. Tôi ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Hóa ra là bà mời thầy về làm phép cho tôi vì tôi mãi không sinh được con. Chuyện đó liệu có nên nói với tôi một tiếng không, liên quan trực tiếp đến tôi.
Tôi bực quá nói lại bà thì bà bảo, &’nói cho mày mất thiêng, cứ ngồi xuống mà làm’. Tôi tức quá, chẳng chịu nghe lời bà, mặc kệ, ai thích làm gì thì làm. Cái thân tôi không phải mang ra để người khác điều khiển như thế.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi đề nghị chồng ly hôn, nếu như anh không chấp nhận chuyển ra ở riêng. Chồng tôi đắn đo, mong tôi suy nghĩ lại nhưng tôi chẳng thể nào sông trong nhà này nữa rồi. Nếu anh thực sự không thể ra ngoài, tôi sẽ tự kí đơn ly dị, anh không cần bận tâm.
Con người ai cũng có sức chịu đựng nhưng cũng có giới hạn. Bố mẹ và gia đình anh đã ép tôi quá đáng. Có lẽ, tôi không sinh con họ cũng chẳng giữ tôi lại. Tôi cũng sợ một ngày, họ sẽ sắp xếp đồ đạc của tôi để ra ngoài cửa mà không cần nói với tôi một tiếng…
Theo Tintuc
Bạn trai trợn mắt quát: ‘Cái ngàn vàng của cô quý hóa quá nhỉ?’
Mình c.hết sững khi nghe anh nói vậy. Thấy mình tái mặt, anh vội vã xuống giọng xin lỗi.
Mình quen và yêu anh ấy đến nay là 4 năm. Trước khi yêu anh thì mình cũng từng có 2 mối tình, nhưng đều chóng vánh vì mình là người nhẹ nhàng, ít nói, hơi hướng nội và rất kỹ tính trong chuyện tình cảm. Bạn traihiện tại hơn mình 8 t.uổi, làm trong một công ty viễn thông.
Quen nhau từ năm 2011, anh theo đuổi tán tỉnh mình tới hơn 1 năm, mình mới đồng ý trở thành bạn gái anh. Tình cảm của bọn mình rất tốt, bạn trai rất chiều mình và nhớ rõ từng ngày lễ, ngày kỷ niệm để tặng quà hoặc đưa mình đi chơi. Sau rồi bận rộn quá, bọn mình duy trì lịch hẹn 4 lần/tuần để có thời gian cho công việc và sự riêng tư.
Khoảng thời gian yêu nhau, đã từng có rất nhiều lần bạn trai đề nghị mình "vượt rào". Anh cũng tạo rất nhiều cơ hội, chẳng hạn khi đi chơi xa, anh chỉ đặt một phòng khách sạn và đòi ngủ chung với mình. Nhưng mình vẫn một mực giữ gìn, và kỳ lạ là 2 lần đi chơi xa, mình đều đúng ngày nguyệt sự, nên anh cũng đành bó tay.
Khi hẹn hò ở thành phố, mình về phòng anh chơi suốt, nhưng chưa bao giờ mình ở lại qua đêm và cũng chưa từng l.àm c.huyện ấ.y. Vì cứ mỗi khi anh muốn, mình đều khóc và nói chưa sẵn sàng, muốn chờ tới đêm tân hôn. Mình bảo anh nếu thật lòng yêu mình thì đừng ép mình l.àm c.huyện ấ.y sớm. Bạn trai đành đồng ý.
Yêu nhau được 3 năm, mình cảm thấy tình cảm cũng đã đủ chín muồi nhưng mấy tháng gần đây thấy anh có vẻ hờ hững hơn trước. Đây là trực giác của mình, bởi bọn mình vẫn hẹn hò 4 lần/tuần, vẫn đi ăn, đi chơi, về nhà nhau ngồi. Song mình cảm thấy anh có gì đó thay đổi.
Mình đem chuyện kể với hai đứa bạn thân, một đứa thì bảo đã đến thời kỳ nhạt nhòa và nếu cứ tiếp diễn thì có thể chia tay. Một đứa lại nói có thể anh bận rộn hoặc tại mình đa nghi. Suy đi tính lại, mình quyết định thúc đẩy mối quan hệ của bọn mình thân mật hơn. Mình dự định tặng anh một món quà là chính mình vào đúng ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau.
Hôm đó mình xin nghỉ nửa buổi chiều, về nhà anh chuẩn bị bữa tối (mình cầm chìa khóa phòng anh đã 2 năm nay). Hì hụi tới 6 giờ tối cũng xong mọi khoản, bánh ngọt cũng đã được giao đến. Bạn trai trở về, mặt anh nở nụ cười rất tươi nhưng mình biết anh không bất ngờ. Ăn tối dọn dẹp xong, theo đúng kịch bản, bọn mình xem một bộ phim tình cảm của Mỹ. Trong lúc xem phim, anh làm gì, mình cũng không phản đối. Rồi chuyện ấy cứ thế xảy ra.
Sau ngày hôm đó, mình cứ tưởng anh sẽ càng yêu mình hơn, bọn mình sẽ gắn bó hơn trước. Nhưng ngược lại, anh luôn lấy lý do bận rộn để hủy lịch hẹn với mình. Thỉnh thoảng gặp thì anh lại đề nghị mình qua đêm ở nhà anh và tất nhiên không thể thiếu chuyện ấy.
Nếu không có 3 năm yêu nhau trước đó, mình còn cho rằng anh đang lợi dụng thân thể mình. Nhiều khi mình buồn, nhắn tin gọi điện cho anh, nhưng anh chẳng an ủi mà chỉ bảo mình suy nghĩ lung tung. Cách đây mấy hôm, mình từ ngân hàng đi ra thì thấy anh đang mở cửa cho một cô gái trẻ lên xe một cách rất thân thiết tình tứ.
Buổi tối về mình hỏi anh đó là ai, anh bảo là đồng nghiệp. Mình ghen ầm lên, rằng đồng nghiệp mà khi lên xe lại phải dán vào nhau như thế? Bực quá anh đã mắng mình rằng, mình có phải vợ anh đâu mà có quyền trách mắng anh? Mình bảo tuy mình chưa phải là vợ anh, nhưng mình là bạn gái, là người yêu anh. Huống chi mình cũng đã trao anh đời con gái của mình.
Nhưng cả nhà có biết anh nói gì với mình không? Anh trợn mắt quát mình: "Cái ngàn vàng của cô quý hóa quá nhỉ? Cô tưởng cô cho tôi rồi thì có quyền hạch sách tôi à?". Mình c.hết sững khi nghe anh nói như vậy.
Thấy mình tái mặt, anh vội vã xuống giọng xin lỗi mình và nói tại anh đang bận dự án lớn, công việc rối tung nên nóng nảy. Rồi anh pha cho mình một cốc nước cam, bảo mình ngồi nghỉ một chút sau đó anh đưa đi ăn tối. Nhưng mình không nói năng gì mà im lặng ra khỏi nhà anh. Bạn trai đuổi theo, kéo tay mình rồi liên tục giải thích nhưng mình không muốn nghe.
Mình vung tay chạy khỏi đó và bắt taxi rồi đi vòng vòng quanh thành phố, bỏ cả xe máy lại nhà anh. Hôm đó mình không về nhà vì biết anh sẽ đến tìm. Mình ở lại phòng trọ của đứa bạn thân. Anh gọi điện cho bạn mình rất nhiều (vì mình tắt máy), đến cả phòng nó để tìm. Dù bạn thân nói dối rằng mình không đến. Anh vẫn không tin, xông vào phòng nó để kiểm chứng nhưng mình trốn lỳ trong phòng tắm.
3 hôm nay mình không về nhà, không đi làm. Mình nhờ bạn thân đi lấy xe giúp nhưng anh không đồng ý. Anh bảo phải đích thân mình đến lấy song mình chẳng buồn đi.
Mình đau khổ quá mọi người ạ. Vì sao chỉ một câu nói thôi mà làm mình đau thế này? Có thể lúc đó anh buộc miệng nói ra, hoặc cũng có thể do anh nghĩ như vậy. 3 ngày qua anh tìm mình vất vả thế nào, mình đều biết. Nhưng mình chưa muốn tha thứ.
Mình có nên tiếp tục cuộc tình này nữa không? Mình đã yêu anh như thế, xác định sống cùng anh cả đời, giờ chia tay thì đến bao giờ mình mới nguôi ngoai được? Mình lại là đứa yếu đuối và kỹ tính trong tình cảm, khó khăn lắm mới tìm được người có thể gửi gắm cả cuộc đời.
Giờ mình suy sụp quá! Mong mọi người động viên mình và cho mình lời khuyên nên tha thứ cho anh vì một câu nói đó hay dứt khoát chia tay?
Theo Nguoiduatin
Cách cưa đổ cô nàng thất tình Cách cưa đổ cô nàng thất tình được nhiều chàng trai tìm kiếm. Việc chiếm hữu trái tim của nàng cần có chiến lược đúng đắn, nếu không sẽ mang đến thất bại cho bạn Cách cưa đổ cô nàng thất tình Thất tình là điều không ai muốn, và khi bị rơi vào tình trạng chia tay nhất là chia tay bị...