Trước ngày ra tòa ly hôn, tôi đang đau khổ khóc ướt gối thì chồng ôm ghì từ sau lưng, thì thầm vào tai một câu khiến tôi nức nở
Từ sau khi sinh con, tôi thường xuyên nổi giận với chồng. Chắc vì tôi nhỏ hơn chồng nhiều tuổi, lại chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ, làm vợ.
Cũng may Bình vẫn luôn hiểu cho tôi, anh chưa bao giờ ngừng yêu thương và quan tâm đến vợ con.
Tôi và Bình yêu nhau được 6 tháng thì vội vã kết hôn, vì tôi lỡ mang thai. Dù vậy, bố mẹ tôi rất quý Bình. Ai cũng khen tôi có phước lấy được tấm chồng tốt. Đúng là Bình tốt thật, từ khi yêu đến lúc là vợ chồng, anh chưa bao giờ nói một lời khó nghe với tôi. Anh luôn nhường nhịn tôi dù tôi có sai với anh.
Nhưng từ sau khi sinh con, tôi thường xuyên nổi giận với chồng. Chắc vì tôi nhỏ hơn chồng nhiều tuổi, lại chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ, làm vợ. Cũng may Bình vẫn luôn hiểu cho tôi, anh chưa bao giờ ngừng yêu thương và quan tâm đến vợ con.
Dạo đó tôi bị áp lực công việc không thuận lợi, con trai 4 tuổi lại thường trở bệnh. Thấy tâm trạng tôi không tốt, Bình gợi hỏi hay tôi nghỉ việc một thời gian, anh sẽ lo cho vợ con đủ đầy. Lúc đó tôi đang cáu kỉnh, hỏi anh có phải thấy tôi vô dụng hay không? Bình cũng chẳng cãi lại, chỉ ôm tôi vào lòng, thủ thỉ rằng tôi hãy bình tĩnh, dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi.
Đến một hôm, tôi đang nấu cơm chiều sau khi đi làm về thì nghe Bình gọi nói đang đi đón một người bạn ở dưới quê lên chơi. Tôi bực bội nghĩ, anh lại rảnh rỗi đi giúp đỡ bạn bè, để vợ ở nhà loay hoay với con thế này sao? Bình còn nhờ tôi nấu cho anh vài món để nhậu với bạn, tôi càng khó chịu hơn nhưng không nói lời nào.
Video đang HOT
Bạn của Bình vốn làm nông nên bề ngoài có phần lắm lem. Tôi cũng không có ý chê bai bạn của chồng, nhưng cậu ta lại vô tư hôn lên má của con trai tôi. Tôi thấy thế thì giận lắm, vội kéo con về phía mình. Cậu bạn kia bất ngờ đến ngẩn người. Bình ở cạnh thấy thế thì liền cười nói:
“Vợ mình hơi kỹ tính cậu đừng để bụng. Con nít có hệ miễn dịch kém, dễ bị lây bệnh từ người lớn. Thôi nè, con mình đây, thằng bé tên Min”.
Tôi cũng không ngồi cạnh nữa, vội đi vào bếp dọn dẹp. Tôi không biết cậu bạn kia có quan hệ tốt thế nào với Bình, nhưng rõ ràng anh ta chẳng giúp ích được gì cho công việc của anh hiện tại. Nghĩ vậy tôi càng thấy không vui, chồng tôi rảnh rỗi đến thế sao?
Tôi bưng dĩa trái cây ra để hai người ăn, còn để kèm nĩa gắp bên cạnh. Nhưng cậu bạn kia chỉ gắp được vài lần, rượu vào thì lại dùng tay mà cầm trái cây. Thế thì cũng chẳng sao, nhưng cậu ta lại dùng tay đút trái cây cho con của tôi. Lúc này tôi không thể im lặng được nữa:
“Ôi anh rửa tay chưa, đừng cho Min ăn”.
Lúc này, Bình tái mặt nhìn tôi, anh tức giận kéo tay bạn ra ngoài, đóng sầm cửa lại trước mặt tôi. Tôi cũng chẳng thèm để ý, thu dọn rồi đưa con đi ngủ. Chẳng ngờ được, khi trở về, Bình lấy đâu ra tờ đơn ly hôn đã ký đưa cho tôi. Anh nói ngày mai sẽ nộp đơn. Tôi chẳng tin, nghĩ bụng chắc do chồng giận rồi hăm dọa. Nhưng không, anh thật sự đã đem nộp đơn ly hôn. Tôi cũng chẳng thèm lên tiếng, anh vì một người bạn như thế mà ly hôn vợ sao?
Đêm trước ngày ra tòa ly hôn, tôi gửi con về nhà ngoại. Tôi nhắm mắt nằm trên giường nhưng chưa ngủ. Tôi nghe tiếng chồng tôi đi vào. Chắc anh nghĩ tôi đã ngủ say chẳng biết gì nên nhẹ nhàng nằm cạnh tôi rồi thủ thỉ:
“Từ khi mình yêu nhau tới khi là vợ chồng, chỉ cần em nói muốn gì thì anh đều chiều em. Nếu em không thích anh sẽ không ép em. Nếu em giận thì anh sẽ nhường em. Chỉ cần có thể làm em thoải mái thì việc gì anh cũng có thể làm. Nhưng anh chỉ cần em cho anh chút thể diện với bạn bè cũng không được sao em? Huống hồ người đó còn có ơn với anh. Anh ấy lên thăm mình vì tình nghĩa, vì anh mời anh ấy lên chơi. Vậy mà em lại cư xử như thế, em muốn anh phải thế nào? Anh muốn nhường nhịn yêu thương em cả đời. Nhưng nếu em cứ thế này thì anh thật sự không làm được”.
Tôi nghe chồng nói đến đây thì không thể giả vờ nhắm mắt được nữa. Tôi nức nở thành tiếng, choàng tay sang ôm lấy chồng. Tôi sai rồi, tôi không muốn rời xa anh nữa.
2 năm qua tôi sống trong cô đơn và đau khổ vì bị chồng khinh ra mặt, trong khi tôi từng giỏi hơn anh
Lúc nào anh cũng tỏ thái độ tôi nên ở nhà, đừng ra ngoài đường trong tình trạng này mà xấu mặt anh.
Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau, quen nhau do học cùng khoa trong đại học. Tốt nghiệp ra trường, tôi đạt loại giỏi, các thầy cô động viên học tiếp thạc sĩ nhưng tôi từ chối vì còn phải đi làm kiếm tiền phụ giúp bố mẹ. Lúc đó có công ty đang đề nghị tôi vào làm với mức lương khởi điểm 12 triệu đồng, cách đây chục năm thì đó là mức lương đáng mơ ước với một sinh viên vừa ra trường như tôi.
Còn Tú - bạn trai lúc bấy giờ cũng là chồng tôi sau này - thì tiếp tục con đường học hành. Nhà anh cũng nghèo nhưng anh là con út nên không phải lo lắng giúp đỡ bố mẹ. Anh chỉ việc lo ăn học cho bản thân. Anh thủ thỉ nhờ tôi hỗ trợ anh học phí để anh chuyên tâm học hành.
Thời gian đó tôi đang yêu anh say đắm, lại nghĩ sau này cũng là chồng mình nên tôi không ngại ngần việc nuôi anh ăn học. Chúng tôi thuê nhà trọ chung, tôi đi làm, anh đi học, cứ thế 2 năm sau thì anh tốt nghiệp thạc sĩ và ở lại trường tham gia trợ giảng và trở thành giảng viên đại học.
Ngày anh có quyết định được nhận vào làm chính thức cũng là ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới sau đó 3 tháng. Tôi lúc này cũng đã trở thành trưởng phòng kỹ thuật của công ty. Tương lai của cả 2 đều vô cùng tươi sáng. Ai cũng khen chúng tôi là một đôi giỏi giang ngang hàng. Nhất là khi tôi sinh đôi 2 bé trai thì mọi sự lại càng vui vẻ hoàn hảo.
Tôi sống trong cô đơn, đau khổ 2 năm trời. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, năm 2022, bất hạnh ập đến. Tôi bị tai nạn giao thông, phải nghỉ việc và điều trị gần 1 năm mới đi lại bình thường. Tôi phải gửi 2 con về quê cho ông bà nội chăm giúp. Quãng thời gian này vô cùng khó khăn với tôi. Chồng tôi ban đầu còn chăm lo cho tôi tử tế, được vài tháng thì anh bắt đầu mệt mỏi và khó chịu với tôi. Sau đó anh đi sớm về khuya, bỏ mặc tôi.
Tôi sống trong cô đơn, đau khổ 2 năm trời mãi cho tới đầu năm nay, tôi mới lại bước chân ra ngoài xã hội, đi xin việc và được nhận vào làm ở một công ty nhỏ.
Chồng tôi lúc này lại coi thường tôi ra mặt. Ở bên ngoài, anh tỏ ra đáng kính bao nhiêu thì về nhà, anh khinh bỉ tôi bấy nhiêu. Chồng chê bai nhan sắc của tôi hiện tại vừa già, vừa gầy gò, kém anh về mọi mặt. Anh không hề thông cảm cho tôi - người vừa vực dậy sau bệnh tật, không động viên tinh thần tôi. Lúc nào anh cũng tỏ thái độ tôi nên ở nhà, đừng ra ngoài đường trong tình trạng này mà xấu mặt anh.
Tôi cảm thấy rất thất vọng về chồng, chúng tôi cũng 2 năm nay không gần gũi nhau rồi. Có phải anh đã có người khác và muốn hắt hủi tôi? Tôi có nên chiều theo ý anh, ly hôn rồi tự bước tiếp trên đôi chân của mình?
Cuộc sống như địa ngục nhưng tôi không dám ly hôn Gia đình chồng tôi rất giàu có, bề thế, còn tôi lại chẳng có gì. Nếu ly hôn khả năng cao quyền nuôi con sẽ thuộc về chồng, nghĩ đến đó tôi lại cố nhẫn nhịn cuộc hôn nhân đau khổ này. Ngày trước vì ham chồng giàu nên tôi đã tìm mọi cách để có bầu trước, ép tên thiếu gia nhà...