Nhà anh giàu, em không có quyền để yêu sao?
Em vẫn luôn cầu chúa một điều rằng: giá như anh chỉ là con của một gia đình bình thường thì có lẽ chuyện tình cảm của bọn mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không anh?
Ảnh minh họa
Tôi và anh, hai người hai thế giới, hai hoàn cảnh, hai tầng lớp, hai tôn giáo khác nhau…vậy mà giờ lại có thể yêu nhau. Khi nghe tôi nói về sự khác biệt đó, anh chỉ cười: “…nhưng chúng ta có chung một quan điểm sống, một mục đích đó là: bình yên và hạnh phúc!”.
Nhưng dù anh có nói gì thì tôi cũng vẫn cảm thấy mình không xứng với anh. Anh còn trẻ, thậm chí còn kém tuổi tôi, con một nhà có điều kiện, lại chưa từng lập gia đình. Còn tôi đã một lần hôn nhân đổ vỡ, lại hơn anh đến vài tuổi, nhà nghèo.
Mặc dù vậy nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình mất tự tin đến thế. Trước anh, tôi lúng túng, vụng về, chợt cười, chợt khóc, chợt hờn dỗi… Còn anh, lúc nào cũng chu đáo, nhẹ nhàng, chẳng bao giờ giận dỗi, cáu bẳn. Anh quan tâm đến tôi từng giây, từng phút.
Anh bảo: “Anh không muốn em buồn nữa, chỉ muốn thấy em cười thôi, em cười đẹp lắm biết không?”. Lúc đầu tôi đã không tin anh, không tin bất kỳ lời nào anh nói, đặc biệt là thứ tình yêu sét đánh ấy nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy xao xuyến trước những lời anh nói. Rồi qua thời gian anh đã chứng minh cho tôi thấy tình cảm mà anh dành cho tôi là thật, sự đồng cảm là thật, sự quan tâm là thật…và những lời nói đó đều xuất phát từ tình yêu chân thành mà anh đã dành cho tôi.
Rồi tôi yêu anh, tôi không biết từ lúc nào nhưng tôi bắt đầu thấy nhớ anh, muốn nhìn thấy anh và muốn nghe giọng của anh. Anh bảo: “Anh yêu em ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em”, nếu như anh nói câu đó ngay từ lần đầu gặp mặt thì có lẽ tôi sẽ không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin điều đó là thật. Tôi bảo: “Có người nói tình yêu như một cơn gió nhẹ nhưng đối với em anh như một cơn lốc cuốn phăng em mà không để cho em kịp suy nghĩ gì”. Anh cười: “Nếu không làm thế thì anh đâu thể có được em, anh không thể để mất cơ hội, không thể để mất em”.
Video đang HOT
Giờ đây, mặc dù hai đứa đã chính thức yêu nhau nhưng tôi vẫn bị mặc cảm bởi những rào cản của xã hội. Tôi không dám công khai với bạn bè và người thân, tôi rất sợ và lo lắng, không biết rồi đây tình yêu của chúng tôi sẽ đi đến đâu…Nếu biết chuyện chắc chắn nhà anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tôi, chấp nhận cho đứa con trai duy nhất lấy một phụ nữ hơn tuổi lại đã từng có gia đình, rồi chuyện môn đăng hộ đối, rồi còn anh em họ hàng, bạn bè rèm pha… liệu anh ấy có thể vượt qua được tất cả những chuyện đó?
Tôi bảo: “Hay chúng ta dừng lại đi anh, dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa để tránh sự tổn thương quá lớn cho cả hai đứa”. Nhưng anh đã không làm như tôi mong muốn, anh bảo “đừng bắt anh thôi nhớ em, bởi khi đó anh sẽ thấy mình không còn biết yêu thương nữa”…
Có lúc tôi bông đùa “chuyện tình của bọn mình giống như phim Hàn Quốc ấy anh nhỉ, có quá nhiều éo le và trở ngại…”, “Chông gai nhiều chỉ khiến anh yêu em nhiều hơn thôi, em đừng lo lắng nữa, anh không muốn em suy nghĩ, mọi việc đều có cách giải quyết của nó. Bình tĩnh, tự tin vượt qua mọi cửa ải!”. Lúc nào anh cũng thế, quyết đoán, bản lĩnh và mạnh mẽ như muốn chứng minh rằng anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Anh à, em tin anh, em tin “Tình yêu của anh đủ lớn để bảo bọc vợ và con mình đến suốt cuộc đời”, em cũng muốn tựa vào vai anh trong suốt phần đời còn lại “nếu không sẽ phải lau nước mắt một mình” như anh nói, em sẽ luôn ở bên anh cho dù có khó khăn, vất vả, lúc anh đau khổ cũng như hạnh phúc, giầu sang hay nghèo khó…
Em vẫn luôn cầu chúa một điều rằng: giá như anh chỉ là con của một gia đình bình thường thì có lẽ chuyện tình cảm của bọn mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không anh?
Theo Vietnamnet
Nhân tình nhắn tin chọc tức vợ
Biết vợ tôi đang có bầu nhưng cô nhân tình vẫn thường xuyên nhắn tin, gọi điện chọc tức cô ấy.
Trước đây, tôi đã từng chia sẻ bài viết: "Vợ và nhân tình đều là gái giang hồ". Những tưởng sau đó, tôi đã có thể tìm được cho mình cuộc sống yên ổn, thanh thản... nhưng cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào tìm được sự thư thái trong tâm hồn mình.
Từ hôm xảy ra chuyện đến nay đã được gần hai tháng, trong khoảng thời gian hai tháng đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra với bản thân tôi.
Với tôi, một bên là vợ và con, tôi vẫn phải có trách nhiệm với họ. Trách nhiệm đó được thể hiện ở việc, tôi vẫn thường xuyên gửi tiền về cho gia đình thông qua một vài người bạn của mình. Còn với nhân tình, mỗi dịp noel, lễ tết, tôi vẫn âm thầm gửi tiền vào tài khoản cho cô ấy như một món quà tặng.
Dường như tôi đã biết cách sống chấp nhận. Tôi đã tách rời được hai người phụ nữ này ra khỏi cuộc sống của mình. Tôi ý định sẽ ly dị vợ và không gặp cô nhân tình của mình nữa.
Cho đến khoảng thời gian mới đây, tôi vô tình phát hiện ra chuyện nhân tình và vợ tôi đã nhắn tin qua lại với nhau bằng những lời lẽ không hay. Nhân tình của tôi còn cho rằng, cô ta đã có người yêu và chính tôi mới là người quấy phá cuộc sống bình thường của cô ấy.
Tất nhiên với tôi, chuyện hiểu lầm ở đời tương đối lắm và tôi cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ cần một vài người bạn thân thấu hiểu và chia sẻ cho tôi những gì tôi đã trải qua. Và điều tôi không ngờ nhất là cô nhân tình đó đã chửi rủa tôi thậm tệ, còn người vợ vẫn một mực bênh vực tôi.
Trong một lần về thăm con, cũng là lần hiếm hoi mà tôi được gặp vợ. Vợ tôi tâm sự rất nhiều... nhưng có duy nhất một việc mà tôi không đành lòng là vợ tôi định trả thù nhân tình của mình. Tôi thật lòng không muốn như thế vì trong cuộc sống, đôi khi mình cũng phải nhẫn nhịn để phúc đức sau này cho con cháu sau này.
Chuyện đáng nhẽ ra không có gì là phức tạp nhưng hóa ra lại rất phức tạp vì vợ tôi mang bầu đứa con thứ hai. Đó là thời điểm rằm tháng 8, tôi về nhà thăm con và đêm hôm ấy, chúng tôi đã quan hệ với nhau... và kết cục là cô ấy mang bầu đứa nhỏ.
Tôi biết vợ mình đã phải chịu đựng đau đớn rất nhiều... (Ảnh minh họa)
Đến thời điểm hiện tại thì tôi đã biết bào thai đó là một cậu con trai. Lúc biết tin đó từ bố mẹ tôi, thật sự tôi cảm thấy rất vui và tất nhiên, mọi người trong gia đình tôi cũng rất vui vì điều này. Nhưng những gì tôi đã quyết định thì tôi sẽ không bao giờ thay đổi nữa. Tôi sẽ trở thành một ông bố đơn thân và khi vợ tôi sinh đứa con thứ hai thì dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng sẽ giành quyền nuôi hai đứa trẻ.
Dẫu sao, điều kiện gia đình tôi cũng khá giả và cơ bản thì cũng không quá khó khăn để tôi có thể nuôi hai đứa trẻ, còn vợ tôi - cô ấy cần tự do để dễ dàng đi thêm bước nữa.
Chính việc mang bầu này của vợ mà tôi cũng phải giải tỏa tâm lý để cho cô ấy được thanh thản... và cách tôi có thể giúp được cô ấy lúc này là đòi nợ nhân tình 6 triệu (đây chỉ là số tiền nhỏ tôi đã đưa cho nhân tình khi cô ta ngỏ lời vay tôi). Và tôi biết chuyện này, cô ta cũng đã thông báo cho vợ tôi để "trêu ngươi" vợ tôi.
Cũng chính điều này đã giúp vợ tôi giảm áp lực tâm lý rất nhiều. Có lẽ hầu hết các chị em phụ nữ đều hiểu được cảm giác của vợ tôi khi tôi đã thẳng thừng đòi tiền nhân tình như vậy. Một phần nữa, tôi đòi khoản tiền đó cũng để cô ta đỡ dằn vặt chuyện tiền nong với tôi, cũng như để cô ta không còn nghĩ về tôi nữa.
Vợ tôi đã lên kế hoạch dài hạn trả thù nhân tình của tôi. Và tôi đã phải xác nhận thông tin này khá nhiều lần từ cô ấy. Sự việc này chính là điều làm tôi đau đầu nhất. Với một người hiểu biết rõ về pháp luật như tôi thì việc đó sẽ rất nguy hại cho cả hai người đàn bà. Dẫu sao, họ cũng đã phải trải qua những ngày tháng đau khổ... nhưng họ chưa vấp ngã ở đời, cũng như chưa chịu bất cứ hình phạt nào của pháp luật.
Tôi cũng không hiểu được tại sao cô nhân tình kia lại có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy khi làm tổn thương lòng kiêu hãnh của một người phụ nữ đang mang bầu? Dẫu mọi chuyện thị phi này đều bắt nguồn từ tôi... nhưng không ngờ nhân tình của tôi lại có thể đối xử kém cỏi khi cứ liên tục nhắn tin, gọi điện chọc tức vợ tôi như vậy?
Hiện giờ, hai người phụ nữ của tôi vẫn thường xuyên liên lạc và nói chuyện với nhau bằng giọng điệu hận thù. Tôi chỉ lo mẹ của hai đứa con tôi sẽ bị ức chế mà gây ra những sai phạm không đáng có trong cuộc sống... và hậu quả là những đứa con của tôi sẽ phải chịu những mặc cảm, tủi hổ do mẹ nó gây ra.
Còn tôi, phải chăng tôi được hưởng quá nhiều sự ban phát... và bây giờ tôi đang phải trả giá cho những hành động của mình?
Theo VNE
Anh là món quà tuyệt diệu Em không biết phải nói như thế nào để anh hiểu được rằng thực sự anh là món quà tuyệt diệu mà cuộc sống dành cho em. Trời ngả một màu nắng nhạt. Màu nắng mùa đông. Cái nắng hanh hao nhắc làm em không nguôi nhớ về một ngày mùa đông như thế. Ngày mình yêu... Sẽ chẳng bao giờ em quên,...