Người vợ Liên Xô chỉ huy chồng lái xe tăng diệt phát xít Đức
Vợ chồng nhà Boiko tự bỏ tiền mua xe tăng để tham gia Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại và tiêu diệt nhiều xe thiết giáp đối phương.
Vợ chồng Boiko khi nhận nhiệm vụ. Ảnh: Wordpress.
Cuộc Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại của Liên Xô từng ghi nhận nhiều trường hợp phụ nữ ra trận, trực tiếp chiến đấu ở tiền tuyến, bao gồm cả vai trò chỉ huy các đơn vị tăng thiết giáp. Trong số đó, vợ chồng nhà Boiko trở nên nổi bật với việc cùng chiến đấu trên một xe tăng và hạ nhiều khí tài của phát xít Đức, theo Magadan Gorod.
Năm 1941, vợ chồng Alexandra và Ivan Boiko làm việc tại vùng Siberia. Người chồng nổi tiếng là lái xe tải cừ khôi tại nhà máy Magadan, trong khi người vợ Alexandra vừa là thư ký vừa nghiên cứu khoa học.
Cuộc sống của họ đã thay đổi hoàn toàn vào ngày 22/6/1941, thời điểm phát xít Đức nổ súng tấn công Liên Xô. Lần lượt quê nhà của Alexandra và Ivan đều rơi vào tay quân Đức. Quá tức giận, cả hai người tình nguyện gia nhập Hồng quân Liên Xô nhưng bị từ chối vì hai vợ chồng đều là những nhân viên đắc lực của nhà máy Magadan. Không nản chí, vợ chồng nhà Boiko liên tục xin gia nhập quân đội, nhưng họ chỉ nhận được cái lắc đầu.
Cho tới năm 1942, Ivan Boiko tình cờ đọc được mẩu tin về người nông dân viết thư cho nhà lãnh đạo Stalin, đề nghị được bỏ tiền mua máy bay chiến đấu cho một phi công trẻ giúp anh tiếp tục chiến đấu và được Stalin đồng ý.
Vợ chồng nhà Boiko quyết định viết thư gửi Stalin, xin được ra trận cùng nhau, cũng như dùng số tiền 50.000 ruble mà họ tích góp để tự mua một chiếc xe tăng. Bức thư được gửi đi, nhưng mãi không có hồi âm. Trong thời gian này, Ivan dạy vợ cách lái xe tải, kỹ năng mà ông tin rằng sẽ rất cần thiết cho cuộc chiến.
Năm 1943, họ bất ngờ nhận được thư trả lời từ nhà lãnh đạo Stalin với nội dung ngắn gọn: “Cám ơn Ivan và Alexandra vì sự quan tâm tới Hồng quân. Mong ước của các bạn sẽ được chấp thuận. Thân mến, Stalin”.
Tuy vậy, hai vợ chồng chưa được ra chiến trường ngay lập tức, mà phải tham gia một khóa huấn luyện lái xe tăng. Họ nỗ lực học tập chăm chỉ và đạt kết quả tốt. Khi kết thúc khoá học, Alexandra được chỉ định làm trưởng xe, còn người chồng Ivan trở thành lái xe.
Chỉ vài ngày trước khi tốt nghiệp, họ nhận được một xe tăng hạng nặng IS-2 mới sản xuất từ nhà máy Ural cùng với một kíp tăng đầy đủ. Trên xe sơn chữ “Boiko” màu trắng khổ lớn, đánh dấu chiếc xe mà hai vợ chồng đã mua được.
Video đang HOT
Vợ chồng Boiko nhận nhiệm vụ ở đơn vị chiến đấu. Ảnh: Yooniq.
Cặp vợ chồng này được biên chế vào Trung đoàn xe tăng độc lập Cận vệ số 48. Chiến đấu trên chiếc xe tăng hạng nặng IS-2, họ tham gia vào các trận đánh ác liệt với nhiệm vụ diệt tăng và yểm trợ bộ binh.
Trong một trận chiến, vợ chồng Boiko có nhiệm vụ cùng bộ binh tấn công một điểm cao quan trọng. Vì tiến quân nhanh, chiếc IS-2 vượt lên trước các đơn vị bạn và một mình chiếm được điểm cao. Tuy vậy, họ gặp phải sự kháng cự mạnh từ quân Đức với hai xe tăng Tiger cùng bộ binh yểm trợ. Trong suốt ba giờ liền, xe tăng của vợ chồng Boiko đã đẩy lui nhiều cuộc phản công của phát xít Đức.
Khi các đơn vị của Hồng quân đến yểm trợ, chiếc “Boiko” đã trúng nhiều phát đạn chống tăng của Đức. Alexandra bị thương ở tay, trong khi Ivan cùng với pháo thủ bị thương ở chân. Nhưng họ vẫn hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ điểm cao, đồng thời tiêu diệt hai xe tăng Tiger của Đức.
Chỉ trong hai tuần chiến đấu ác liệt, đôi vợ chồng đã tiêu diệt tổng cộng 5 xe tăng, hai khẩu đội pháo, nhiều xe vận tải và ụ súng máy Đức. Với thành tích này, Alexandra được trao tặng Huân chương Ái Quốc còn Ivan được nhận Huân chương Cờ Đỏ. Khi được phóng viên nước ngoài hỏi về kế hoạch sau chiến tranh, Alexandra khẳng định: “Chúng tôi chưa nghĩ đến chuyện sau chiến tranh, vì giờ chúng tôi phải thắng cuộc chiến này”.
Alexandra Boiko phát biểu sau khi chiến tranh kết thúc. Ảnh: WW2incolor.
Sau chiến tranh, cả hai người quay trở về Magadan làm việc. Đến giữa thập niên 1950, họ quyết định chia tay, nhưng vẫn gặp nhau để ôn lại kỷ niệm cùng với những đồng đội cũ. Ivan Boiko qua đời tại Moscow vào năm 1995, Alexandra cũng từ trần sau đó một năm tại Apsheronsk.
Lã Linh
Theo VNE
Chiến dịch Cuồng phong - canh bạc tử thần của Hitler
Hitler đặt cược vào cuộc chiến để chiếm Moscow, nhưng bất lợi trong khâu tiếp tế và thời tiết khắc nghiệt khiến Đức hứng chịu thất bại với nhiều hệ lụy về sau.
Lực lượng Đức tấn công Moscow. Ảnh: Tumblr.
Ngày 22/6/1941, phát xít Đức phát động chiến dịch Barbarossa nhằm xâm lược Liên Xô. Các cuộc bao vây nối tiếp nhau khiến Hồng quân Liên Xô chịu thương vong tới 4 triệu quân. Đầu tháng 10, khi còn cách Moscow 321 km, Hitler phát động chiến dịch "Cuồng phong" để chiếm thủ đô Liên Xô, hy vọng sớm kết thúc chiến dịch mà không biết rằng đang đặt cược vào một canh bạc tử thần, theo National Interest.
Theo chuyên gia quân sự Michael Peck, Đức Đức triển khai hơn 3 triệu quân với mong muốn sớm kết thúc chiến tranh ở mặt trận phía Đông. Nhưng đến tháng 10/1941, họ đã hứng chịu hơn 500.000 thương vong, chiếm 15% lực lượng xâm lược Liên Xô.
Các đơn vị thiết giáp Đức ở sâu trong lãnh thổ Liên Xô phải bỏ lại một loạt xe tăng trong giao tranh và khoảng 40% xe tải quân sự vì chất lượng đường sá kém. Đường sắt là tuyến tiếp tế huyết mạch cho mặt trận phía Đông, nhưng khổ đường sắt Liên Xô lại rộng hơn đường sắt Đức, khiến tàu tiếp tế không thể di chuyển cho đến khi lực lượng công binh cải tạo lại những tuyến đường này.
Khâu hậu cần không đảm bảo khiến lính Đức trên chiến trường thiếu thốn nghiêm trọng lương thực, đạn dược và đặc biệt là nhiên liệu cho xe tăng.
Hồng quân Liên Xô có lợi thế đóng quân ở gần các kho tiếp tế. Liên Xô liên tục bổ sung các sư đoàn mới ra tiền tuyến, dù các tân binh chưa được huấn luyện bài bản. Tình báo Đức trước đó chắc chắn Liên Xô sẽ sụp đổ, nhưng không thể hiểu nổi vì sao Hồng quân có thể kháng cự và không ngừng lớn mạnh.
Chiến dịch Cuồng phong được ví như trận đấm bốc giữa hai võ sĩ. Liên Xô có thể triển khai hơn 1 triệu quân và 1.000 xe tăng ở Moscow, phụ nữ và thanh niên thiếu niên cũng đào nhiều tuyến phòng thủ. Quân Đức huy động gần 2 triệu binh sĩ, hơn 1.000 xe tăng, 500 máy bay để tạo thế gọng kìm tiêu diệt lực lượng bảo vệ Moscow, sau đó tràn vào thành phố.
Nếu thời tiết tốt và nguồn tiếp tế hợp lý, quân đội phát xít Đức lúc đó có thể khuất phục bất kỳ quốc gia nào trên thế giới. Trong giai đoạn đầu của chiến dịch Cuồng phong, mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch, 4 quân đoàn Liên Xô hứng chịu thất bại nặng nề ở vùng Vyazma.
Tuy nhiên, tới đầu tháng 10, mùa đông lầy lội đặc trưng (Rasputitsa) của Liên Xô bắt đầu, biến chiến trường thành những bãi sình lầy khổng lồ. Các xe cơ giới bị ngập đến trục bánh, đòi hỏi binh sĩ phải dùng sức người kéo lên. Cả bộ binh và xe tiếp tế Đức đều không thể tiến lên trong điều kiện như vậy. Trong khi đó, Liên Xô tổ chức nhiều đợt phản công, khiến quân Đức thiệt hại nặng và kiệt sức.
Xe tăng T-34 Liên Xô cũng khiến lính Đức hoảng loạn và bất lực, bởi chúng có khả năng cơ động tốt trên đường lầy lội, trong khi các vũ khí chống tăng của Đức thường không thể xuyên thủng giáp của nó.
Đức ngừng tấn công để củng cố đội hình vào đầu tháng 11, khi thời tiết ngày càng lạnh hơn, khiến các vùng đầm lầy bị đóng băng. Mặt đất trở nên cứng, bớt lầy lội, giúp họ tiến công hiệu quả hơn. Đến cuối tháng 11, các đơn vị trinh sát Đức chỉ còn cách Moscow 19 km, gần đến mức có thể quan sát thấy các ngọn tháp của thành phố bằng ống nhòm.
Các mũi tấn công của Đức nhằm vào hướng Moscow. Ảnh: Weebly.
Đến đầu tháng 12/1941, nhiệt độ hạ thấp xuống -45 độ C. Dù lường trước được sự khắc nghiệt của mùa đông Liên Xô, khả năng tiếp tế hạn chế buộc Đức phải ưu tiên cung cấp nhiên liệu và đạn dược, bỏ qua áo rét cho binh lính. Họ tin rằng sẽ chiếm được Moscow trước khi mùa đông tới.
Đúng lúc này, Liên Xô điều động 18 sư đoàn tinh nhuệ từ Siberia về Moscow để bảo vệ thủ đô. Đây là lực lượng được huấn luyện bài bản, trang bị tốt, sẵn sàng hoạt động trong mùa đông khắc nghiệt.
Trong cuộc phản công ngày 5/12, các quân đoàn Liên Xô chọc thủng phòng tuyến quân Đức một cách dễ dàng. Vũ khí Đức bị đóng băng, binh lính cũng bị lạnh cóng, có người còn bị dính chặt vào vũ khí. Các binh sĩ Đức sống sót chỉ có thể bất lực đứng nhìn đối phương xuất hiện như những bóng ma trong sương mù và tuyết trắng.
Ở thời điểm quyết định cuộc chiến, một số tướng Đức muốn rút quân ra xa khỏi Moscow, nhưng Hitler lo sợ lui binh sẽ khiến binh sĩ hỗn loạn, giúp Hồng quân Liên Xô tiến gần đến cửa ngõ Đức. Bởi vậy, ông trùm phát xít ra lệnh cho binh sĩ giữ vững vị trí chiến đấu cho đến người cuối cùng theo phương thức phòng ngự co cụm.
Trong chiến dịch kéo dài từ ngày 2/10/1941 đến 7/1/1942, ước tính Đức chịu thương vong 248.000-400.000 quân, trong khi con số này của Liên Xô khoảng 650.000-1.280.000 người. Liên Xô sau đó tăng cường tiềm lực quân sự, bắt đầu xoay chuyển cục diện chiến trường bằng trận Stalingrad từ cuối năm 1942, làm phá sản chiến dịch Cuồng phong của Đức.
Một bãi sình lầy gần thủ đô Moscow. Ảnh: Wikipedia.
Chiến trường đẫm máu ở mặt trận phía Đông tiếp tục kéo dài đến năm 1945. Hitler đã thua trong canh bạc tử thần này khi không thể chiếm được Liên Xô trong chiến dịch Cuồng phong, bởi sau đó Mỹ và Anh đã mở mặt trận thứ hai bằng cuộc đổ bộ ở châu Âu.
Thất bại trong chiến dịch Cuồng phong để lại nhiều hệ lụy cho phát xít Đức. Mệnh lệnh không rút lui của Hitler đã khiến các tập đoàn quân Đức ở Stalingrad và Normandy phải cố thủ đến khi bị xóa sổ. Quân Đức chịu bất lợi liên tục trên chiến trường cho đến khi bị đánh bại hoàn toàn vào năm 1945.
Duy Sơn
Theo VNE
Chiến dịch xâm lược đẫm máu nhất mọi thời đại của Hitler Cuộc tấn công tổng lực vào Liên Xô khiến hàng chục triệu người thiệt mạng năm 1941 của phát xít Đức được xem là cuộc xâm lược ác liệt nhất trong lịch sử. Trận Stalingrad đánh dấu sự thất bại của quân Đức ở mặt trận phía Đông. Ảnh: Wikipedia. Sau khi đánh chiếm Pháp và nhận thấy việc tấn công Anh không...