Người tình của chồng hỏi:”Chị đã ly dị anh ấy chưa?”
Nếu anh ta nói còn thương yêu và còn muốn duy trì gia đình thì anh ta phải làm điều gì đó để chứng minh cho tình yêu thương của mình.
Năm nay em 39 tuổi, đã có chồng và một con gái 9 tuổi. Cách đây 2 năm người tình của chồng em gọi điện thoại đến hỏi em và chồng đã ly di chưa. Em hỏi chồng thì chồng nói không còn tình cảm với em nữa, muốn bỏ đi sống với người tình. Em rất sốc dẫn dấn mất ngủ và cũng đồng ý với việc chồng đưa ra. Tuy nhiên hơn hai năm nay chồng không còn bỏ đi nữa, vì đang thất nghiệp. Nghe đâu họ đã có con với nhau và cô gái kia đã về quê sinh sống. Còn chồng em thì cứ khoảng 1-1.5 tháng thì đi hai ngày không liên lạc với gia đình, sau đó lại quay về. Em hỏi thì nói quanh co. Chồng nói vẫn còn thương con và em. Hiện nay tất cả mọi chi phí trong gia đình do một mình em lo liệu. Đôi lúc em cảm thấy rất mệt mỏi, muốn gục ngã và buông xuôi mọi thứ.
Tình cảm có thể là điều mơ hồ, khó xác định, nhưng quan hệ vợ chồng thì ngoài tình cảm còn có những quy định của luật pháp hết sức chặt chẽ và nghiêm khắc bảo vệ. Vậy nhưng tình trạng hôn nhân của bạn được chính bạn miêu tả hết sức… nhập nhoạng. Một người chồng chỉ cần tuyên bố “không còn tình cảm, muốn bỏ đi sống với người khác” thì được người vợ đồng ý, nghĩa là sao? Rồi sau đó không biết hai vợ chồng giải quyết việc “bỏ đi sống với người tình” thế nào để anh ta lại thản nhiên “tiếp tục không còn bỏ đi nữa”, vẫn được chấp nhận sống tại nhà. Còn người vợ vẫn tiếp tục nuôi anh chồng thất nghiệp, lâu lâu biến mất 1,2 ngày và chỉ mơ hồ “nghe đâu họ đã có con với nhau”… Tất cả những điều này chứng tỏ rằng bạn không xác định được vị trí, quyền và cả lòng kiêu hãnh của một người vợ. Bạn đã buông xuôi từ lâu chứ đâu phải chỉ bây giờ mới muốn buông xuôi!
Video đang HOT
Vậy thì buông xuôi cho người gọi là chồng sống như vậy, làm vợ trong tình trạng như vậy 2 năm đã là quá đủ. Giờ đây bạn nên tỉnh dậy, bước ra khỏi tình trạng nhập nhoạng đó. Hãy làm rõ mọi việc, xác định vai trò, vị trí, nghĩa vụ của chồng với gia đình, với vợ và con. Thất nghiệp không phải là một cái tội, nhưng sống bám vào người mình không yêu thương, nương nương nói lời thương yêu, tiếp tục lừa dối, chờ thời cơ thuận tiện lại tiếp tục bỏ ra đi thì đó là một hành động đáng khinh. Nếu anh ta nói còn thương yêu và còn muốn duy trì gia đình thì anh ta phải làm điều gì đó để chứng minh cho tình yêu thương của mình, bắt đầu từ việc sinh hoạt đi lại rõ ràng, minh bạch, cho đến việc thực hiện nghĩa vụ làm chồng làm cha một cách trung thực. Đừng nên tiếp tục để mình sống trong tình trạng mù mờ, nhập nhoạng, thậm chí là bị lợi dụng, ăn bám nếu như bạn không nhận được những gì mà một người vợ nhất định phải nhận được từ một người chồng đúng nghĩa.
Theo VNE
30 tuổi tôi vẫn chỉ là 1 người tình
Tôi nói muốn chính thức làm vợ anh chứ không phải là bồ hay người tình như người ta vẫn gọi, vì dù sao vợ chồng anh cũng xác định không thể sống tiếp với nhau nữa. Nhưng câu trả lời là không và không bao giờ có chuyện đó.
Năm nay tôi 30 tuổi, anh hơn tôi 20 tuổi, đã có một đời vợ và hai con, hiện vợ chồng họ ly thân, hai con anh đang học đại học. Lúc đầu khi đến với nhau chỉ là sự trống trải của hai tâm hồn, sau hơn 3 năm gắn bó tôi cũng phần nào hiểu con người anh. Về bản chất anh là người tốt, người cha có trách nhiệm, nhưng anh cũng gia trưởng, thích gì sẽ làm cho dù tôi có muốn hay không. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà anh đều quyết định, chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi xem như thế nào.
Tuy chưa chính thức là vợ chồng nhưng tiền anh đưa tôi quản lý, anh không muốn tôi phải làm việc vất vả. Ba năm trời tôi gần như phụ thuộc vào anh. Tôi cũng là một người rất ngang ngạnh, nếu không thích cũng không làm, nhiều khi vì muốn chọc giận anh nên tôi cố tình làm nhưng gì anh không thích, còn nói những lời khó nghe nhưng anh đều bỏ qua.
Tôi là phụ nữ, cũng khao khát được làm mẹ, vậy mà anh nói với tôi đợi hai đứa con anh trưởng thành rồi mới tính tiếp chuyện của anh. Còn tôi thì sao? Tôi là gì của anh? Tôi 29 tuổi rồi nên cứ lặng lẽ không dùng biện pháp tranh thai nào, sau một thời gian tôi có thai. Tôi nói muốn chính thức làm vợ anh chứ không phải là bồ hay người tình như người ta vẫn gọi, vì dù sao vợ chồng anh cũng xác định không thể sống tiếp với nhau nữa.
Nhưng câu trả lời là không và không bao giờ có chuyện đó. Nếu tôi chấp nhận sống với anh thì chỉ có thế thôi. Anh tính sẽ tích cóp tiền mua một căn hộ nhỏ cho tôi và con, cùng cả anh sống ở đó nữa. Anh còn nói cần một người phụ nữ chăm sóc lúc tuổi già vì không thể sống một mình được.
Anh nói yêu tôi, cần tôi nhưng khi tôi muốn có một đám cưới để danh chính ngôn thuận sinh đứa bé ra, để gia đình tôi và cả bản thân không phải chịu điều tiếng thì chỉ nhận được sự giận dữ và cái lắc đầu. Rồi anh còn nói tình cảm của tôi không có gì đáng để anh phải suy nghĩ. Lúc ấy tôi thực sự rất mệt vì thai nghén và suy nghĩ quá nhiều, cùng những dị nghị của mọi người. Tôi thấy mình không đủ dũng cảm để vượt qua nó.
Nhiều lúc tôi cảm thấy mình là người thừa, đặc biệt với cuộc sống gia đình anh. Tôi cũng rất tủi thân, đứa bé đã không kịp chào đời, tôi mất bao nhiêu nước mắt. Khi thai nhi không còn tôi lại càng khao khát được làm mẹ. Tôi biết để bắt đầu lại từ đầu rất khó bởi tôi cũng yêu anh, một tình yêu không toan tính. Sau những chuyện xảy ra, giờ tôi không biết anh thực sự cần tôi hay chỉ cần một người phụ nữ chăm sóc lúc tuổi già mà không nhất thiết phải là tôi? Tôi có nên từ bỏ người đàn ông này để tìm hạnh phúc mới?
Theo VNE
Mối quan hệ đầy tội lỗi với cô gái sắp cưới chồng Ở nơi không ai biết ấy, tôi đã quan hệ với em, thậm chí còn không dùng biện pháp ngừa thai nào. Sau đêm định mệnh ấy, cho tới cách đây không lâu, chúng tôi còn quan hệ tình dục với nhau nhiều lần. Trong đời không ai biết được chữ ngờ, một người được giáo dục và sống trong khuôn phép lại...