Người ta vẫn thường quên lời thề trong giông gió
Anh từng hứa, mãi mãi sau này, dù trải qua chuyện gì anh nhất định vẫn sẽ đợi em, dù chỉ là đợi trong hồi ức của chúng mình. Liệu bây giờ, lời hứa ấy còn hiệu lực không? Anh vẫn còn đợi, hay anh đã quên hết những hẹn thề rồi?
Em vẫn còn nhớ như in những lời anh nói, nhớ khoảnh khắc cái nắm tay vụng về và ngượng nghịu, nhớ ánh mắt dịu dàng chỉ có mình em. Và em nhớ cả giây phút anh quay lưng đi, để lại em một mình giữa ngổn ngang vụn vỡ.
Hoá ra chỉ yêu thôi, chưa đủ! Con người ta có thể ở bên nhau còn là cả một chặng đường thử thách dài thật dài và mặn đắng nước mắt. Đi qua quãng đường nông nổi, em tự nhận ra mình từng ngây thơ và khờ khạo đến mức nào.
Ai đó nói vết thương lòng rồi cũng sẽ lành, nhưng cần bao nhiêu thời gian? Cần bao nhiêu khoảng cách, cần bao nhiêu yêu thương khác để có thể lấp đầy? Cho dù trong tim đang ấm áp bởi một tình yêu khác, đâu đó những khoảnh khắc thế này, vẫn thấy lòng bỗng chốc lạnh buốt. Cần bao nhiêu lâu nữa?
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh
Những cô gái như em thường yếu mềm lắm, chỉ cần chạm đến trái tim, là có thể khiến em tan chảy, chỉ cần một vài cử chỉ quan tâm có thể khiến em cảm động mà rơi nước mắt. Vì đã sẵn tổn thương rồi, nên em sẽ yêu anh bằng những gì em nói, dựa vào những gì em có, chứ không huyễn hoặc anh bằng những lời hứa xa vời, bằng những câu bày tỏ hời hợt.
Không phải em không yêu anh đủ nhiều mà sau tất cả những gì em dành cho anh, anh lại chưa một lần có ý định đáp lại. Sự quan tâm của anh đã dành trọn cho một người khác, một người không phải em.
Video đang HOT
Anh ạ, có những chuyện có thể che giấu người ngoài bằng trăm ngàn những hào nhoáng và ảo mộng không hề thật, nhưng lại không thể che giấu đối phương và trái tim của mình. Ngày anh gặp cô gái ấy, ngày trong đôi mắt anh không còn chỉ có mình em, em đã nhận ra những thay đổi ấy. Sự lừa dối là thứ dễ che giấu nhất, nhưng một khi bộc lộ lại chẳng cách nào lảng tránh được.
Cảm giác hụt hẫng khi mình không còn là duy nhất trong trái tim ai đó không đơn giản chỉ là sự tủi thân, hay ghen tuông, nó còn là dấu chấm hết cho tất cả những kì vọng và mộng tưởng mà chúng ta đã dày công tô đắp. Nụ cười của anh không còn thuộc nơi em nữa, ánh mắt dịu dàng cũng dành cho người khác mất rồi, thử hỏi, em còn níu kéo một cơ thể không thuộc về mình để làm gì nữa chứ?
Giữa chúng ta đã tồn tại khoảng cách, không biết là ít hay nhiều cho đến khi khoảng cách ấy đủ rộng và xa để một trong hai chúng ta tự đẩy mình ra luôn khỏi vòng an toàn mà hai ta đã từng xây dựng. Vậy là kết thúc cho một mối tình.
Nỗi đau là sau một quãng đường đủ dài, bỗng nhận ra rằng với người mà mình đã trao cả trái tim, quãng đời ở bên mình chỉ toàn những khổ đau và thất bại. Sau tất cả những thương yêu đã ném lên trời, em cuối cùng chỉ là kẻ đi ngang qua đời anh.
Vậy thì những lời hứa năm xưa có còn gì quan trọng nữa?
Những lời thề thốt đầu môi, có lẽ em sẽ quên được rồi….
Châm Anh
Theo laodongthudo.vn
Tự ru mình mọi chuyện sẽ ổn thôi
Hôm nay buông tay em chọn một cái kết tuy là buồn nhưng ngày mai cuộc đời em và anh sẽ bước sang một trang khác. Nhưng cuối cùng ai rồi cũng sẽ ổn trong chính cái bất ổn của họ.
***
Đêm nay anh có thể ở nhà cùng với em không? Chỉ đêm nay thôi rồi ngày mai em với anh sẽ là hai người xa lạ. Em đã hỏi và trông chờ vào cái gật đầu từ anh nhưng tiếc thay mong muốn cuối cùng đấy của em cũng không ở thể thực hiện. Anh nhìn em với ánh mắt đăm chiêu, có lẽ anh đang suy nghĩ về câu nói của em. Nhưng kì thật anh không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy vì ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình là hình ảnh một cô gái với nụ cười tỏa nắng. Ngay lập tức anh đã quay đi mà không hề nhìn lấy em dù là một cái liếc nhẹ.
Em tự giễu cho cái mong muốn vừa rồi của mình. Đã biết là anh sẽ không bao giờ ở lại vậy mà vẫn cứ tham lam níu kéo anh để rồi cái em nhận lấy là sự hững hờ đến vô tình của anh. Em biết trong tình yêu khi đã không còn yêu thì buông tay là điều tốt nhất cho cả hai. Thế nhưng em vẫn cố chấp, vẫn mặt dày mong anh đừng rời bỏ em, rời bỏ ngôi nhà mà chúng ta đã từng rất hạnh phúc.
Nhìn lại căn nhà từ lâu đã không có hơi ấm từ anh, vô thức em lại chảy nước mắt. Em vẫn còn nhớ ngày mà ta kết hôn anh đã từng hứa sẽ xây cho em một ngôi nhà thật đẹp, phía trước sẽ có một khoảng sân vườn để em trồng các loại hoa mà em thích. Chỉ cần nghĩ tới bức tranh màu hồng đó, em không khỏi cảm thấy may mắn và hạnh phúc vì đã tìm được một người đàn ông tốt đủ khả năng bao bọc và yêu thương em. Thời gian cứ thế trôi qua, chúng ta sống với nhau cũng được 2 năm và trong hai năm đó anh đã giữ đúng lời hứa là xây một căn nhà thật đẹp. Ngày chúng ta dọn về nhà mới, anh và em đã có một buổi ăn mừng vô cùng ấm áp, em nấu những món ăn anh thích, cả hai ngồi cùng nhau dưới ánh nến màu vàng, trong tay là ly vang màu đỏ sóng sánh. Rồi chúng ta trao nhau những nụ hôn thật nồng nàn.
Bức tranh tình yêu của hai ta nó đẹp đến độ mà người ngoài nhìn vào cũng phải ganh tỵ với hạnh phúc mà em có. Thế nhưng cuộc đời này đôi lúc sẽ có nhiều trái ngang, chỉ là em không ngờ hôm nay em lại và nhân vật trong vòng xoáy của nghịch cảnh ấy. Ngày em biết anh có người mới, em đã khóc rất nhiều, em khóc cho tình yêu bị phản bội, em khóc cho lòng tin bị đánh đổ, em khóc cho số phận trớ trêu sao lại bắt em làm nhân vật chính cho cái kịch bản này. Thế nhưng sau tất cả, em quyết định giữ im lặng, em muốn chính tai em nghe anh giải thích rằng đó chỉ là một phút nông nổi, rồi anh sẽ chia tay cô ấy mà quay về với em. Nhưng nghịch lý ở chỗ em trông chờ càng nhiều thì đáp lại em chỉ là sự im lặng từ anh. Anh không giải thích, cũng không xin lỗi, chỉ là anh lạnh nhạt với em, xem em như người lạ qua đường. Em đã không còn nhớ lần cuối cùng anh ôm em là khi nào nữa, có phải là trước ngày em biết anh có người mới không? Hay là đã trước đó rất lâu rồi mà em không nhận ra.
Em đã từng nhắn tin cho anh, khi anh không về nhà với em nữa, sau những mong chờ, những lo lắng thấp thỏm khi anh không nghe điện thoại, thì đáp lại em chỉ là tín tin nhắn rung lên. Em đã rất vui vì nghĩ là anh sẽ nói em đừng lo vì anh đang bận. Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ đó, em thà rằng mình không thấy còn hơn: "Anh xin lỗi, nhưng em đừng gọi điện nữa. Ngày mai anh sẽ gửi giấy ly hôn đến cho em. Em chỉ cần kí tên thôi. Ngôi nhà này anh sẽ để lại cho em. Anh xin lỗi vì đã lừa dối em, nhưng anh không còn yêu em nữa". Em lặng người cho nước mắt tuôn rơi, từng hạt, từng hạt nước mắt như kéo theo nỗi đau của một cuộc tình mà em đã dùng tim để yêu rồi nhận lại là một trái tim với đầy vết cứa.
Ngày đó em có hẹn gặp cô gái mà anh đang yêu. Em nghĩ khi gặp cô ấy em sẽ đánh, sẽ mắng cô ấy sao lại cướp chồng của mình. Nhưng sau cùng em nhận ra à...hóa ra không phải cô ấy cướp anh mà là em vô tình chen ngang vào mối quan hệ của anh và cô ấy.
Ngày đó, cố ấy nói anh và cô ấy yêu nhau 5 năm cả hai có nguyện thể sẽ cùng nhau xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Chỉ là khi ấy anh và cô ấy có chút hiểu lầm nên xa nhau. Trong quãng thời gian đó anh và em gặp nhau rồi đi đến hôn nhân. Nhưng sự thật chỉ vì em có nét giống cô ấy nên anh mới kết hôn với em. Và ngôi nhà anh xây cho em cũng là ngôi nhà mà anh và cô ấy từng mơ ước. Chua xót làm sao, bẽ bàng làm sao, em không biết em làm cách nào để bước ra khỏi chỗ hẹn. Em chỉ nhớ cô ấy xin lỗi em vì đã không thể quên đi anh. Đồng thời cô cũng thay anh xin lỗi em vì sự lừa dối những năm qua của anh. Quả là cay đắng, hóa ra tình yêu mà em hy vọng, tình yêu mà em trao đi chỉ có thể đổi lấy là sự lừa gạt không hơn không kém. Em không biết mình có thể giận anh, hận anh không nhưng một điều mà em có thể chắc chắn là em vẫn yêu anh - dù bị anh lừa dối.
Mọi người nói em ngu ngốc, nói em yếu đuối, xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà vẫn có thể yêu anh, vẫn mong chờ anh quay về. Em biết những điều mọi người nói không sai. Chỉ là em vẫn không quên được anh, trong cuộc hôn nhân này dù anh đến với em là sự lừa dối nhưng em đến với anh là trao trọn tấm lòng. Một chữ "Yêu", một chữ "thương" sao có thể nói quên là quên, nói buông là buông được.
Chỉ là hôm nay, sau ngần ấy sự cố gắng thì em cũng đi đến quyết định buông tay anh. Người ta bảo tại sao phải đợi cho tim đau đến thở không nỗi, lòng quặn đến tê tái mới lựa chọn buông tay. Em mỉm cười và bảo rằng: "Vì em cố chấp, vì em còn yêu, vì em sẵn sàng tha thứ nếu như anh quay về. Nhưng em không thể vì em mà để cho đứa trẻ ấy không có cha được." Phải cô gái ấy mang thai. Đứa trẻ là kết tinh là tình yêu của anh và cô ấy.
Ngày em biết tin em đã cười như một đứa trẻ, em cười vì cuối cùng em cũng đã có thể buông tay cho cuộc tình nhuốm màu nước mắt này.
Ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa để hoàn thành thủ tục ly hôn. Trải qua mọi chuyện, em đã học được cách buông bỏ mọi chuyện mà đi tìm cho mình một cuộc sống mới. Dù lúc đầu anh và em đến với nhau vì mỗi người có một lý do riêng. Em thì vì yêu còn anh thì vì lấp khoảng trống. Nhưng em vẫn cảm ơn anh vì hai năm bên nhau tuy là lừa dối nhưng sự lừa dối này của anh nó quá ngọt ngào.
Dù em hôm nay không thể mỉm cười và chúc phúc cho anh với cô ấy. Nhưng anh hãy yên lòng vì em sẽ không làm phiền hay còn day dứt về cuộc tình của chúng ta đâu. Hôm nay buông tay em chọn một cái kết tuy là buồn nhưng ngày mai cuộc đời em và anh sẽ bước sang một trang khác. Nhưng cuối cùng ai rồi cũng sẽ ổn trong chính cái bất ổn của họ.
Phạm Thị Thu Diễm
Theo blogradio.vn
Đừng bao giờ phán xét những cuộc ly hôn, biết đâu sẽ có ngày đến lượt bạn Trong hôn nhân, ly hôn đơn giản chỉ là một sự kết thúc cho những điều đã không thể cố gắng, không thể sửa chữa được nữa. Ly hôn là một trong những giải pháp cho các cặp vợ chồng khi không còn gắn bó với nhau được nữa. Thay vì coi nó là giải pháp, nhiều người lại có cái nhìn tiêu...