Người đuổi bắt hoàng hôn
Sáng mùa hè năm ấy, trời oi bức. Người đàn bà trở dạ. Dù cố biến mình thành một người lạc quan nhưng dự cảm của người đàn bà thì lần này đứa con sắp chào đời cũng sẽ là con gái.
Người đàn bà đã thử nhiều cách: cho nhẫn xoay trên bụng bầu, bói toán,… đều cho ra một kết quả thôi. Bà đỡ lôi đứa bé ra, hét lớn “Con gái!” – cùng lúc, chút hy vọng của người đàn bà vỡ tan; hai người đàn ông ngoài cửa buồng – một người đàn ông trẻ tuổi, một người đàn ông lớn tuổi buông tiếng thở dài nẫu ruột, cả hai đi đâu luôn thì chẳng ai biết; bà đỡ rầu rầu vì chẳng nhận được ánh nhìn trìu mến và nụ cười ấm áp của người đàn ông lớn tuổi, mất công bà đã chẳng quản đường sá xa xôi.
Người đàn bà ôm con trong vòng tay – nhìn đứa con vừa thương vừa đầy trách móc. Giọt nước mắt bà rơi xuống ngực đứa bé. Người đàn bà không nhận ra giọt nước mắt thấm vội vào da, thấm sâu vào trái tim đứa bé. Trái tim đứa bé chứa đầy nước mắt – nước mắt vì thiếu tình yêu thương.
Chẳng ai buồn đặt tên cho đứa bé. Người đàn bà gọi đại nó là Mèo – vì năm đó là năm con mèo! Rồi mọi người cũng quen thế.
Sẽ chẳng thể trách cứ người đàn bà khi vội vàng mang thai đứa nữa, khi Mèo được sáu tháng tuổi. Vậy là Mèo thôi bú mẹ, lại chẳng được ai chăm sóc. Nhưng nó biết gì? Nó chỉ là một đứa trẻ chưa nhận thức được đầy đủ thế giới. Rồi hai đứa em của nó liên tiếp ra đời đều là bé trai, cả nhà càng vui sướng, dồn hết tình yêu thương cho hai cậu bé.
Mèo còi cọc, lùn xỉn. Mèo lì lợm, không nói năng. Vốn dĩ Mèo quen với việc cả nhà chẳng ai để mắt tới nó. Nó chỉ có người bạn thân là cái bát nhựa màu đỏ. Một ngày, ba nó vô tình làm bể cái bát khi chạy xe lên thềm nhà. Mèo quay qua lủi thủi một mình. Nó lại làm bạn với những viên sỏi, những hạt xuoan đâu, khoảng đất dưới gốc ổi trong vườn nhà.
Lớn lên đi học, Mèo càng tỏ rõ bản tính lầm lì. Không nói năng. Ban đầu, bạn bè thích chơi với nó vì nhìn mặt nó trắng trẻo dễ thương. Nhưng rồi, bản mặt lì lợm, cái miệng không chịu nói cười khiến bạn bè xa dần nó. Chẳng còn bạn bè. Nó cũng chẳng có cảm giác gì về chuyện đó. Bạn của nó là những thứ không biết nói và nó yêu chúng!
Nhưng cũng đến ngày, nó nhận ra cuộc sống của nó có điều gì đó không ổn. Nó bắt đầu biết đặt câu hỏi về sự lủi thủi của mình. Nó tìm trong vốn từ ngữ ít ỏi của nó xem, nên mô tả cuộc sống của nó qua từ ngữ gì. Rồi nó cũng tìm ra được một từ mà nó khá hài lòng. Nó gọi đó là “ lạc lõng”. Nó bắt đầu trầm tư và đặt nhiều câu hỏi.
Khi Mèo trở thành thiếu nữ – nó chẳng hề hay biết rằng trái tim nó đang chứa đầy nước mắt vì thiếu tình yêu thương.
Mối tình chưa đến được trái tim
Một ngày hè, năm mèo mười hai tuổi. Lần đầu tiên, Mèo nhận ra trái tim Mèo bắt đầu đập những nhịp lạ thường khi trước mắt Mèo là một cậu bạn trắng trẻo, dễ thương và đặc biệt là sạch sẽ hơn hẳn những đứa bạn trong lớp học hè. Mèo ngây ngô nhận ra ánh nhìn của cậu bạn. Những ngày vu vơ, Mèo nghĩ đến hình ảnh cậu ta đùa giỡn dưới tán lá xanh rì rào. Bạn bè chọc ghẹo. Ghép hai đứa làm một đôi. Mèo ngại ngùng, chẳng dám đối mặt. Mèo nhận ra, hình ảnh cậu ta bắt đầu xuất hiện nhiều trong trí nhớ của nó mà đôi khi không kiểm soát được. Nhưng bản tính lì lợm, không nói năng của Mèo khiến cho gần bốn năm trôi qua mà Mèo và cậu bạn chỉ biết cảm mến nhau trong im lặng, ngắm nhìn nhau từ xa khi đối phương không để ý.
Mèo chờ đợi ngày được học chung trường cấp ba với cậu bạn. Ngày đó cũng đến thật. Nhưng mọi chuyện không như Mèo mơ mộng. Rằng Mèo và cậu bạn sẽ có những ngày đi học chung, sẽ có thể bắt chuyện, cười nói cùng nhau… Ngày sinh nhật đầu tiên của Mèo kể từ khi họ chung trường – cả hai vẫn chưa thể bắt chuyện, Mèo nhận được lá thư của cậu bạn. Lần đầu tiên, Mèo khóc vì một người bạn. Mèo khóc ướt đẫm lá thư. Mèo hiểu rằng, cậu bạn đã không còn thương Mèo nữa.
Cơn đau nhói lên ở ngay trái tim, nước mắt cứ thế tuôn ra. Vậy mà Mèo đã mong mỏi có một người – là cậu bạn ấy sẽ thương Mèo thật nhiều.
Mèo cất giữ lá thư cẩn thận, Mèo gọi tên cậu bạn “Mối tình chưa đến được trái tim”.
Video đang HOT
Tình yêu đầu đến cùng mùa Xuân
Hai năm trôi qua trong chóng vánh. Mèo vẫn thế, lì lợm, chẳng thích cười đùa, chẳng thích nói năng.
Một ngày đầu Xuân, Mèo vu vơ lang thang. Kiếm tìm cảm giác lành lạnh của những cơn gió. Trong ánh nắng hồng của mùa xuân năm đó, xuất hiện một chàng trai cao ráo, dễ thương. Trái tim Mèo bỗng đổi nhịp. Không khó để Mèo nhận ra, Mèo đã tìm lại được cảm giác yêu thương.
Cùng năm đó, chàng trai đến bên Mèo, nhẹ nhàng bảo “làm bạn gái anh nhé!” – Mèo ngơ ngẩn, run rẩy, chỉ biết cúi đầu. Khi chàng trai đã cất bước thì Mèo mới giật mình “Em đồng ý…” Anh ta cười dịu dàng, đến bên, vuốt tóc Mèo, nắm lấy bàn tay đang run rẩy và lạnh cóng. Mèo có tình yêu đầu.
Mèo thôi cảm giác “lạc lõng”, Mèo đặt một tên khác cho cuộc sống của Mèo là “hạnh phúc”. Những ngày yêu xa, tình yêu hồn nhiên qua những trang thư. Cho dù khi đó Mèo bị dọa nạt rằng đã cướp mất người yêu của người khác, Mèo vẫn tin rằng anh yêu Mèo thật lòng. Niềm tin đó của Mèo không thể bị dập tắt bởi một người thứ ba. Anh chưa kết thúc kỳ quân sự nghĩa vụ thì Mèo vào đại học. Rồi Mèo nhận ra trong những lần nói chuyện, những lá thư đã không còn bình thường. Anh nói “Anh và em không chung một con đường”. Mèo đã cố phủ nhận điều đó, Mèo cố gắng chứng minh không có chuyện tồn tại hai con đường khác nhau nếu anh cũng yêu Mèo. Nhưng có lẽ còn lâu Mèo mới hiểu khi đó đã xảy ra chuyện gì. Mèo chỉ biết, anh nhất quyết chia tay.
Cơn đau ở trái tim lại co thắt. Cảm giác như khi đọc lá thư cậu bạn năm nào. Mèo thấy chênh vênh, vô định. Nỗi khát khao yêu thương nay bị vùi dập. Không chỉ còn là nước mắt mà Mèo đã gào thét trong đêm mưa giông năm đó. Sáng hôm sau, Mèo tỉnh dậy trong cơn trống rỗng. Mắt ráo hoảnh. Đặt tay lên trái tim, Mèo cảm nhận những nhịp đập yếu ớt… Có lẽ đêm qua, nó đã vắt kiệt những giọt nước mắt.
Mèo thơ thẩn một mình. Lân la ra đến bờ sông. Con sông hiền dịu, mặt trời đang chuẩn bị sà xuống. Con nắng nhẹ cuối ngày, cơn gió vuốt ve làn tóc rối bời, mặt sông in sâu vào đôi mắt. Mèo thở hắt ra. Thả trôi hết những nặng nề theo nắng cuối ngày biến mất.
Bốn năm đại học, Mèo chỉ biết học. Chẳng thiết tha yêu đương nữa. Rồi Mèo biết tin, anh người yêu cũ lấy vợ. Họ yêu nhau được hơn bốn năm rồi. Thì ra là thế… Mèo cảm ơn cuộc đời vì đã không để Mèo biết sự thật từ đầu, nếu thế, có khi Mèo đã không thể vượt qua nổi. Mèo nhận ra, chuyện “không chung đường” chỉ xảy ra khi trái tim không còn hướng về nhau nữa.
Những ngày cuối cùng của thời sinh viên, Mèo tha thẩn bờ sông, ngắm nhìn dòng chảy êm đềm vàng óng của dòng nước sắp chìm vào yên bình. Mọi thứ trở nên mơ hồ. Con đường phía trước của Mèo sẽ tới đâu?
Đã tốt nghiệp đại học, đồng nghĩa với việc phải tự kiếm sống, ít nhất là nuôi được bản thân. Nhưng có lẽ, nét lầm lì trên gương mặt của Mèo khiến cho Mèo chật vật trong tìm việc. Rong ruổi trên những cung đường xa lạ ở một thành phố lớn nhất nước, Mèo dò hết những mẩu quảng cáo tuyển dụng, lao vào kiếm việc làm. Lúc chỗ này, khi chỗ kia, Mèo chỉ ổn định hơn một năm sau đó. Với một công việc khiến Ba Mẹ nó hài lòng. Và có lẽ, cả nó cũng thế.
Nhưng đặc thù của công việc bắt nó phải đọc nhiều, học nhiều. Nó cũng quên bẵng chuyện yêu đương. Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo của sự ổn định. Một ngày, trong đám cưới của một người bạn ở quê, Mèo gặp lại bạn bè học chung lớp cấp ba. Trong đó, có một người khiến Mèo không thể không để mắt tới. Cậu bạn đó uống bia nhiều, hút thuốc nhiều, nói năng bạt mạng. Mèo ghét kiểu người như thế. Mèo vẫn nhớ rõ, trước kia, khi học cấp ba cậu ta đâu có thế. Chợt trong đầu Mèo xuất hiện suy nghĩ “Không thể để cậu ta như thế được”. Nhưng vốn dĩ, Mèo ít nói. Nó viết một lá thư vội trước khi vào lại thành phố. Trong lá thư, Mèo so sánh hình ảnh cậu bạn khi còn học cấp ba và bây giờ. Đó là hai con người quá khác nhau. Nếu như hồi cấp ba, cậu ta điềm tĩnh, học giỏi, đáng ngưỡng mộ thì bây giờ là một người hư hỏng, nhìn chẳng thể nào có cảm tình được.
Ba ngày sau, Mèo nhận được điện thoại của cậu bạn, sau một hồi nói chuyện vu vơ cậu bạn nói “Yêu Mèo mất rồi”. Mèo ngớ người. Cũng từ đó, Mèo được cậu bạn yêu thương, quan tâm nhiều. Rồi cậu bạn cũng tìm cách vào thành phố kiếm việc làm. Nhưng chính vì quá yêu Mèo, cậu bạn muốn giữ khư khư lấy Mèo. Càng ngày, Mèo càng cảm thấy tù túng, ngột ngạt. Mèo chán nản và đẩy cậu ta ra xa. Chuyện kết thúc không để lại gì nhiều trong Mèo. Nó lao vào học hành và công việc.
Chàng trai của tuổi 25
Tuổi 25 gõ cửa. Mèo vẫn chưa nghĩ thêm gì đến chuyện yêu đương. Những người quanh Mèo bắt đầu hỏi han chuyện tình cảm. Ngay cả cô bạn thời đại học gặp lại còn sốt sắng thay cho Mèo. Cô bạn giới thiệu cho Mèo một người bạn trai, để nói chuyện qua mạng cho vui. Mèo đồng ý, nhưng cũng quên bẵng chuyện đăng nhập yahoo để nói chuyện. Đến khi cô bạn nhắc mới nhớ. Một lần, hai lần, Mèo ngồi nói chuyện với cậu bạn chưa biết mặt. Cậu ta thật đặc biệt.
Cậu ta hiểu biết rộng. Nói chuyện hài hước. Chính cậu ta đã kể cho Mèo nghe thật nhiều câu chuyện hay trên đời. Câu chuyện làm Mèo nhớ nhất là về “Cỏ bốn lá” và “Khu vườn bí mật”. Câu chuyện buồn nó cứ ám ảnh tâm trí Mèo. Đêm đêm Mèo vừa nói chuyện với cậu bạn vừa nghe những giai điệu du dương của Secret Garden. Hình ảnh của cậu bạn hiện lên trong Mèo huyền ảo, đầy mê hoặc. Một ngày không thấy cậu bạn online, Mèo bắt đầu thấy nhớ và khó chịu. Mèo muốn được nói chuyện, muốn được nghe kể chuyện, muốn được giới thiệu thêm những bản nhạc mới…
Một ngày, cậu bạn hẹn gặp Mèo. Lần đầu tiên gặp nhau, Mèo đâu ngờ cũng là lần cuối… Một cuộc nói chuyện vội vã. Rồi cậu ta biến mất, dù Mèo có nhắn tin bao nhiêu đi chăng nữa. Mèo đếm từng ngày, từng ngày không được nói chuyện với cậu bạn. Mèo ngơ ngẩn. Tha thẩn đi tìm cỏ bốn lá – vì Mèo nghĩ, có khi tìm được cỏ bốn lá, Mèo lại được gặp lại cậu bạn kia. Từng ngày trôi qua, mênh mang, hờ hững. Những bản nhạc buồn vẫn vang lên trong căn phòng trọ chật chội của Mèo. Mèo chờ một tin nhắn thôi, nhưng mãi mãi chẳng bao giờ có.
Qua mai mối, qua mạng Internet hay qua tình cờ, Mèo đi qua nhiều người. Một anh chàng Tân Tiến sĩ mà ngay sau khi được giới thiệu Mèo đã quên mất tên, một anh chàng Nhà thơ, một anh chàng Kỹ sư công nghệ thông tin, một anh chàng Kế toán, một anh chàng Giảng viên… Tất cả trôi qua nhạt nhẽo, không thiết tha. Mèo không tìm thấy được cảm giác rung động thực sự.
Nhưng trong trái tim của Mèo, sự khát khao được yêu thương khiến Mèo cảm thấy nỗi cô đơn thấm đẫm. Mèo mua một chiếc máy ảnh, rong ruổi trên những nẻo đường chụp lại những thứ Mèo thích. Mèo thích chụp cây cối, hoa lá cành, cuộc sống bình dị của con người.
Cuộc sống trôi đi. Sau ngày làm việc mệt nhoài, Mèo hòa vào dòng người tan tầm đông đúc, đi về hướng mặt trời đang lặn. Ra đến bờ sông, Mèo dừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời đang chìm dần xuống sau những tòa nhà cao tầng. Những cơn gió phóng khoáng thổi tràn căng lồng ngực, trái tim Mèo được xoa dịu sau những cơn đau.
Lại thêm hai năm đã trôi qua. Mèo vẫn cứ tha thẩn bên bờ sông chiều. Ngắm nhìn hoàng hôn phủ lớp đỏ nhàn nhạt lên thành phố. Lặng ngắm những cặp tình nhân trao nhau những cử chỉ âu yếm. Cũng chính những con đường trước đây Mèo thấy như mê cung, cứ hễ đi là lạc đường thì nay đã trở nên quá que thuộc. Có những khi Mèo chạy vô định, chỉ là để cho gió và tiếng ồn của đường phố xua tan đi cảm giác cô đơn và trống rỗng trong trái tim.
Mối tình của Gió
Tết năm Mèo 27 tuổi, đang đi chơi với cậu bạn hồi cấp ba, Mèo nhận được một cuộc điện thoại của chị gái. Mèo đâu biết cuộc điện đó bắt đầu cho Mèo thêm một nỗi đau mới. Đau gấp trăm lần những lần đau trước cộng lại…
Chị nói có anh bạn của anh rể muốn làm quen và tìm hiểu nghiêm túc với Mèo. Khi nghe đến tên anh – Mèo đã bắt đầu mường tượng lại một gương mặt sáng, toát lên sự chững chạc. Mèo đã gặp anh trước đây – ở cùng xóm trọ, nhưng ít khi chào hỏi. Mèo còn nhớ, hồi đó đôi ba lần thấy anh chở người yêu về xóm trọ và đi chơi.
Một cảm giác ấm áp như cơn gió miền Nam thổi vào trái tim của Mèo, xua tan đi sự lạnh ngắt của gió mùa Đông Bắc. Mèo hồi hộp chờ đợi ngày trở lại thành phố. Anh chủ động nhắn tin cho Mèo, hai người nói chuyện, cảm giác hạnh phúc bắt đầu xuất hiện. Mèo cũng chẳng hiểu sao Mèo có cảm giác yên tâm và an toàn nơi anh. Ngày Mèo vào lại thành phố, anh cùng anh rể ra đón Mèo.
Giây phút ngượng ngùng khi chạm mặt. Đúng là anh – người Mèo đã có ấn tượng tốt trước đây. Cả hai bối rối, không dám nhìn kỹ anh khi đối diện, Mèo ngồi sau xe anh rể tranh thủ nhìn anh – người đàn ông mang tên của Gió. Mèo mỉm cười, anh đang rất gần.
Anh thường hay xuống chở Mèo đi chơi. Một tuần đôi ba lần. Giờ đây, những buổi tan tầm Mèo không còn cô đơn, tha thẩn ra bờ sông nữa. Thay vì đó, Mèo ngồi sau xe anh. Có hôm Mèo rủ anh ra bờ sông, bắt anh làm mẫu ảnh bất đắc dĩ. Mèo nâng niu những bức hình đó, muốn được khoe với cả thế giới rằng đó là người yêu của mình.
Ngày Valentine, anh tặng Mèo quà. Chở Mèo đi được nửa đường, thì anh dừng lại. Anh bảo quay về, mua đồ ăn rồi về nhà cùng ăn chung với chị gái Mèo, để chị ở nhà một mình với cháu tội lắm. Mèo tự nhận mình là một người ích kỷ vì đã buồn khi anh nói thế.
Sau ngày đó, Mèo để ý hơn… Mèo nhận ra anh hay so sánh Mèo với chị gái Mèo. Đương nhiên – sự so sánh luôn là Mèo thua. Chị gái Mèo luôn vui vẻ, vô tư, xinh xắn. Mèo thì không được như thế. Mèo hay buồn, ít nói, không được xinh. Mà anh hay nói Mèo “Người gì được có chút éc”. Mèo buồn buồn. Rồi lại nghe chị kể ngày trước, khi mới gặp nhóm bạn của anh rể, người mà chị có ấn tượng ban đầu không phải là anh rể mà là Gió – người đàn ông bây giờ đang tìm hiểu Mèo. Câu chuyện chị kể khiến tim Mèo bỗng đau. Mèo sợ. Có lẽ nào… Mèo bắt đầu để ý thái độ của hai người khi gặp mặt. Khi ngồi lại, Mèo tự sỉ vả mình vì đã nghĩ như thế về chính chị gái và người yêu. Nhưng Mèo không thôi nghĩ về chuyện đó được…
Rồi Mèo ghen. Giận. Không nói năng. Thực sự Mèo sợ mất anh lắm. Mèo đã tin anh, Mèo muốn được làm vợ anh. Anh đã ngỏ ý với Mèo về nhà anh ra mắt. Đối với Mèo, đó như một lời cầu hôn. Nhưng rồi, chuyện chẳng suôn sẻ với Mèo. Vì sự giận dỗi của Mèo khiến anh khó chịu và bực bội vì anh không thể biết được Mèo đang giận vì điều gì. Cũng đêm đó, là đêm đáng sợ nhất trong cuộc đời của Mèo, anh nhắn tin chia tay Mèo.
Mèo không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Mèo đã quá tin vào tương lai của anh và Mèo. Tin vào một kết quả tốt đẹp. Mèo đã quá yêu anh. Lời chia tay như một cú trời giáng, mèo choáng váng, hoang mang, ngã khuỵu. Mèo khóc cả đêm đó và cả những đêm sau này nữa. Mèo muốn được cứu vớt… Mèo nhờ cậy anh rể nhưng anh rể cũng không làm được gì. Anh nói, Gió bảo “Hết cảm xúc rồi”. Mèo níu kéo anh trong vô vọng. Càng níu kéo, càng yếu đuối, anh càng ghét Mèo và coi thường Mèo hơn. Công việc Mèo xuống dốc. Mèo bị nhắc nhở khiển trách. Nhưng Mèo không tự vực dậy được khi trái tim Mèo cứ thắt cơn từng hồi. Một tháng u ám trôi qua, Mèo xơ xác. Không ăn uống, chỉ biết khóc. Chị gái Mèo phải đưa Mèo đi bệnh viện. Nằm trong phòng bệnh, Mèo vẫn chưa thể nguôi hết những cơn đau. Nhưng Mèo nhận ra cần phải trân trọng cuộc sống của bản thân hơn. Mèo gắng gượng.
Thời gian lại trôi đi. Mèo lại quay về thói quen cũ: đi về hướng mặt trời lặn. Chỉ có bờ sông, cơn gió, ánh chiều tà mới hiền từ với Mèo. Mèo cố gắng nhận lời làm quen của người khác. Nhưng càng quen người khác thì lại càng nhớ Gió nhiều hơn. Mèo lại liên lạc với Gió nhưng anh im lặng. Mèo vô vọng, cắt đứt liên lạc luôn với tất cả những gã trai đang theo đuổi Mèo. Tất cả đàn ông – Mèo không còn muốn bị họ làm phiền nữa.
Tuổi 29 tới. Mèo không còn muốn nghĩ đến chuyện yêu đương và chồng con. Mèo đã phải khóc quá nhiều. Ai đến bên Mèo cũng chỉ là tạm bợ, rồi họ ra đi, để mình Mèo ở lại với nỗi đau của sự mất mát.
Hình ảnh Mèo một mình ngồi trên chiếc xe dựng bên bờ sông, hướng mắt về nơi mặt trời đang lặn trở nên quen thộc với người bán hàng rong. Có lần bà hỏi “Sao con cứ ra đây một mình hoài vậy?”. Mèo nhìn bà cười “Dạ, tại không có ai đi với con hết đó bà”. Rồi cô lại hướng mắt ra nơi mặt trời đang xuống thấp dần sau những tòa nhà cao ngút…
Theo Guu
Cô gái hoàng hôn
Nắng sắp tắt rồi, hoàng hôn lại chìm vào bóng tối. Hoàng hôn có còn đến nữa không? Ngày mai nó lại đến chứ?
Tôi có một cô bạn, không thân lắm nhưng cũng hay nói chuyện hỏi thăm nhau. Cô ấy kém tôi vài tuổi, cao ráo và cũng khá xinh. Tính cô ấy không giao thiệp nhiều, chỉ quanh quẩn vài mối quan hệ bạn bè, gia đình, hết.
Cô có cậu bạn trai bằng tuổi, nghe cô kể cậu bạn này thích cô từ những ngày đầu cấp 2. Hồi đấy hắn đen, còi và xấu lắm, đối lập hẳn với cô. Rồi lên cấp 3 thì hắn đã bớt xấu đi, riêng cái khoản đen thì không thấy khá khẩm lên tẹo nào. Nhưng hắn vẫn thích cô say đắm.
Ngày cô thi đỗ đại học Thương Mại, hắn tỏ tình, và cô nhận lời yêu hắn. Cô chẳng biết lúc ấy sao lại nhận lời, có lẽ vì sự quen thuộc trong một thời gian quá lâu mà cô không còn nhận ra mình có thực sự yêu hắn hay không. Cô mặc kệ, bên hắn cô thấy yên tâm và được chăm sóc rất nhiều.
Hắn học trường An Ninh. Cứ cuối tuần là hắn ra chỗ trọ cô chơi, nấu cơm cho cô ăn và đưa cô đi ra sân vận động Mỹ Đình tán gẫu, nước non, ngắm mặt trời lặn hoàng hôn rồi lại quay lại trường. Đều đặn như cái hoàng hôn kia chìm vào bóng tối mỗi ngày.
Đôi khi, cô thấy cuộc sống mình nhạt nhẽo quá, cô cảm thấy mình đang phải chịu đựng quá nhiều thứ. Cô nói chia tay với hắn khá nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Đỉnh điểm là lần cô cương quyết lắm. Hắn gật đầu đồng ý, rồi đi bộ ra khỏi phòng trọ của cô về trường không nói thêm lời nào. Cô cũng lạ, tại sao hắn không từ chối như mọi khi? Cô lo nên đã đi ngay sau hắn. Và quả có chuyện thật, hắn đổ gục ngay xuống trước bến xe bus. Tại phòng cấp cứu, bác sĩ bảo hắn uống quá nhiều thuốc ngủ, may mà đưa đến kịp. Từ đấy cô không nói đến chuyện chia tay với hắn lần nào nữa.
Năm thứ 2 Đại Học. Cô có quen một anh chàng bên trường Bách Khoa. Cô khen anh nói chuyện hay, vui tính nữa. Cứ nghĩ đến anh là cô rất hào hứng. Dần cô nói nhiều về anh hơn với cô em họ cùng phòng. Bên anh cô được cười, được thoát ra khỏi cái bóng của chính mình, không còn những chuỗi ngày nhạt nhẽo nữa. Cô mơ nhiều hơn, và tất nhiên, trong giấc mơ của cô có anh. Thi thoảng hoặc bao nhiêu lần cô cũng chẳng nhớ rõ.
Năm thứ 3, cô bắt đầu nghĩ những chuyện xa hơn. Cô đã lựa chọn, và lựa chọn ấy là từ bỏ hoài bão và giấc mơ của mình. Cô không thoát ra được thói quen và sức ép gia đình, bè bạn. Cô nói lời xin lỗi với anh, cô không thể ở bên anh thêm được. Tôi hiểu, cô buồn đến thế nào. Cô và anh từ bấy cũng chỉ nói chuyện qua mấy câu xã giao như những người bạn quen biết, không hơn.
Tốt nghiệp, về quê làm việc. Công việc cũng khá ổn, cô và hắn tính chuyện cưới xin vào đầu mùa thu này. Đó là lần gần nhất tôi cập nhật thông tin về cô. Vậy là ổn cho một đời người. Tôi nghĩ bụng. Tuy nó vẫn thiếu một cái gì đó khiến ta cảm thấy nuối tiếc, nhưng với một cô gái sống khép kín và hướng nội như cô thì đó là một lựa chọn không tồi. Hắn vẫn hiền và rất yêu cô.
Hôm qua, nửa đêm cô gọi cho tôi và khóc. Phải một lúc khá lâu cô mới bình tĩnh lại được, tôi nóng ruột quá, tôi hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì? Nghe xong không còn tin vào tai mình nữa, tôi cảm giác như đang nghe chuyện của mấy thằng bạn hay trà đá bịa đặt đến gở mồm để tìm niềm vui. Nhưng lại là sự thật, chuyện chẳng vui chút nào. Hắn đi rồi. Tai nạn cách đây nửa tháng khi lái xe về quê một mình. Buồn thật...Ảnh cưới hai người vừa chụp xong chưa đầy tuần.
Tôi chẳng biết làm thế nào để khuyên cô. Điều nào là tốt? Điều nào là xấu? Bảo cô đừng khóc nữa ư? Hay bảo cô đừng quá đau buồn? Vô nghĩa và thừa thãi quá. Tôi biết cô không cần những lời sáo rỗng ấy, cô không phải là người yếu đuối. Tôi cứ giữ máy thế để nghe cô khóc, cô khóc như đứa trẻ con bị bỏ rơi giữa nơi xa lạ vậy. Cuộc sống thật cay nghiệt. Tôi muốn nhưng...chẳng thể ngay lúc này chạy lại mà dỗ dành cô được. Ước gì...
Tôi nhận ra cô yêu hắn rất nhiều sau cuộc điện thoại ấy. Tôi không còn thấy sự chịu đựng hay cam chịu điều gì trong tiếng cô khóc, mà chỉ thấy vây quanh cô chỉ toàn là tình yêu. Giữa tình yêu và thói quen đôi khi là một ranh giới rất mong manh. Tôi thấy người ta từ bỏ tình yêu dễ hơn là từ bỏ thói quen, và người tạo ra thói quen cho người khác, duy trì nó suốt ngần ấy năm không phải là người bình thường. Tình yêu mà họ tạo ra cũng vậy, không phải tình yêu của những cơm áo gạo tiền, đắn đo hay lựa chọn, cân nhắc được mất hơn thua từng chút ngoài kia. Hắn không phải là một người bình thường.
Chiều nay qua khách hàng gần Mỹ Đình. Xong việc trời đã sẩm tối, ngồi một mình với cốc nước mía nhìn ra dòng xe cộ tấp nập đua chen nhau vội vã. Nắng sắp tắt rồi, hoàng hôn lại chìm vào bóng tối. Hoàng hôn có còn đến nữa không? Ngày mai nó lại đến chứ? Tôi chẳng quan tâm. Cô gái ngày xưa có lẽ chẳng còn quay trở lại nữa, nhưng tôi tin rằng, hoàng hôn trong cô sẽ còn mãi mãi...
Theo Guu
Mùa đông năm ấy, có bàn tay buông lơi một bàn tay Mùa đông năm ấy, có một bàn tay buông lơi một bàn tay. Có một người trong mơ cứ nghĩ về một người dù lí trí bảo rằng đừng nhớ nữa. Có một bờ vai cô đơn trong giá rét tìm hơi ấm của một người nhưng xung quanh chỉ là sự im lặng, lạc lõng. Có lẽ tôi sẽ vẫn nhớ anh,...