Người đàn bà gục xuống trong tiếng nấc: “Con còn thở mà, mẹ và anh đừng chôn con!”
Chị gào khóc, cắn chặt môi đến bật máu, ôm chân chồng chị không để chồng chị bế con đi. Mọi người buộc phải giữ, thậm chí là trói chặt tay chân chị lại.
Tiếng khóc thảm thương của chị làm cho tất cả những người có mặt tại đó chẳng ai cầm được nước mắt. (Ảnh minh họa)
Chị cũng như bao cô gái khác, luôn mơ ước về một tình yêu đẹp, thơ mộng, một gia đình hạnh phúc, một tương lai sáng lạn. Chị được nhận xét là một cô gái rất khá. Ngoại hình xinh xắn, lại tháo vát, nhanh nhẹn, chị còn biết yêu thương và giúp đỡ mọi người. Ai cũng nghĩ, một người con gái như chị, sẽ xứng đáng với những điều hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất trên cuộc đời này.
Chị về làm dâu nhà anh mang theo bao nhiêu ước vọng, hoài bão. Anh là chàng trai được đánh giá là tốt nhất làng. Chăm chỉ, hiền lành, chịu khó lại còn rất chung tình với một mình chị. Còn mẹ chồng chị, người phụ nữ góa chồng hiền đức, phúc hậu, luôn thật lòng trân quý chị. Một gia đình quá hoàn hảo, một tương lai hứa hẹn chỉ có những tháng ngày đầy ắp tiếng cười đang đón đợi chị. Chị và bất kì ai trong câu chuyện này cũng sẽ đều nghĩ như vậy. Nhưng quy luật riêng của cuộc sống này chính là không có bất cứ thứ gì được phép hoàn hảo cả. Hạnh phúc kia của chị nhất định phải có một khiếm khuyết. Chỉ là không ngờ, khiếm khuyết ấy lại quá lớn, quá sâu, quá đau với cuộc đời chị.
Anh chị về chung sống dưới một mái nhà cũng đã được hơn một năm, không có kế hoạch gì mà sao chị mãi vẫn chưa thấy có bầu. Anh thì nói bình thường rằng con cái là lộc trời cho, không thể vội vàng được. Nhưng chị thì sốt ruột lắm. Mấy cô bạn kết hôn cùng đợt với chị, thậm chí là sau chị cũng đã con bồng con bế rồi mà cái bụng của chị vẫn im lìm, không động tĩnh gì. Mẹ chồng chị thì không hề mắng mỏ hay mỉa mai chị, ngược lại, bà hết lòng chăm sóc chị, cắt thuốc thang tốt nhất cho chị uống. Chồng chị thì lúc nào cũng động viên chị, làm cho chị cười, giúp tinh thần chị thoải mái. Mọi người càng như vậy, chị lại càng thấy có lỗi. Lỗi vì chị không hoàn thành được trách nhiệm của một người vợ, một người làm con.
Chị về làm dâu nhà anh mang theo bao nhiêu ước vọng, hoài bão. (Ảnh minh họa)
Đông y không thấy có tác dụng, chị quyết định gom góp tiền đi lên thành phố khám bệnh. Chị gần như chết lặng khi bác sĩ nói trường hợp của chị rất khó có thể mang thai tự nhiên, buộc phải nhờ vào sự can thiệp của y học. Chị tự trách mình vô dụng nhưng chồng chị, mẹ chồng chị lại dồn hết sức lực, của cải giúp chị mang thai cho bằng được. Tấm chân tình này của gia đình chồng khiến chị rơi nước mắt. Rồi trời cũng thương, cho ước nguyện của chị, sự mong mỏi của chị, những nỗ lực, cố gắng của gia đình chị có kết quả khi bác sĩ thông báo chị đã đậu thai.
Video đang HOT
Chị phải nằm viện 6 tháng đầu để bác sĩ theo dõi, phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Dù cho gia đình chồng chị, cả gia đình chị nữa không có điều kiện dư giả nhưng vẫn cố gắng tận lực để lo cho chị. Nước mắt chị chẳng ngày nào là không rơi xuống, nhưng không phải vì đau khổ mà là vì quá ư hạnh phúc. Chị vừa về nhà gần 2 tháng thì có dấu hiệu trở dạ sinh con. Cả nhà lại tức tốc đưa chị nhập viện. Hàng xóm láng giềng thì chỉ cầu mong cho chị mẹ tròn con vuông vì rằng đứa con này, chị có được khó khăn quá. Nhưng ông trời hình như không có mắt với gia đình chị mất rồi…
Con chị quá yếu, vừa sinh ra đã phải nằm lồng kính. Mọi chi phí cho thuốc thang, tiền viện của mẹ con chị đã đội lên những con số không tưởng đối với một gia đình chỉ làm nông như nhà chị. Nhưng chẳng ai quan tâm đến chuyện đó, chồng chị chạy vạy, vay mượn khắp mọi nơi. Mẹ chồng chị lo lắng đến rộc rạc cả người. Chị không đêm nào là không nhìn con qua lồng kính mà khóc nức nở. Chị không ngờ cái kiếp làm mẹ của chị nó lại chật vật, lắm gian truân đến như vậy. Rồi chị gần như hóa điên khi bệnh viện trả con chị về. Mẹ chồng chị khóc ngất bên chị, anh thì câm lặng, có lẽ nỗi đau đớn trong anh đã lặn quá sâu chẳng thể thốt thành lời rồi.
Chứng kiến cái cảnh chị gục xuống trong tiếng nấc:
- Con còn thở mà, xin mẹ và anh đừng chôn con!
Tiếng khóc thảm thương của chị làm cho tất cả những người có mặt tại đó chẳng ai cầm được nước mắt. Đứa con mang bao nhiêu tâm huyết của chị, sự nỗ lực, cố gắng của mẹ chồng chị, chồng chị lại bỏ đi nhanh quá. Chị gào khóc, cắn chặt môi đến bật máu, ôm chân chồng chị không để chồng chị bế con đi. Mọi người buộc phải giữ, thậm chí là trói chặt tay chân chị lại. Nhìn cảnh đó, tất thảy mọi người ở đấy đều ngước mặt lên trời, cầu mong một phép màu kì diệu sẽ xảy ra…
Theo blogtamsu
Đến lúc vợ bầu gục xuống bên 30 mâm bát với bàn tay nhăn nhúm vì lạnh cóng, mẹ con tôi...
Thế là Thùy phải ngồi giữa sân rửa bát. Tôi và mẹ vào nhà, đóng cửa rồi nằm ngủ. Để chắc chắn, tôi và mẹ khóa hết cửa nhà rồi đặt đồng hồ 3 tiếng sau dậy mở cửa cho Thùy vào nhà.
Sau khi để cho cô ấy ngồi rửa 30 mâm bát thì mẹ tôi và tôi mới chết khiếp khi thấy cảnh Thùy gục ngã bên cạnh đống bát đũa bẩn (Ảnh minh họa)
Đùng một cái, Thùy báo tin có bầu. Tôi choáng váng không biết phải làm thế nào bởi thực sự Thùy không phải là mẫu người để tôi lấy làm vợ. Thực ra Thùy cái gì cũng được, mỗi tội cô ấy là người nhà quê, chẳng giàu có gì cả, bố mẹ Thùy chỉ có 2 sào ruộng là của cải to nhất nhà, Thùy học cao đẳng rồi làm nhân viên kế toán cho một công ty nhỏ, lương tháng 3 triệu.
Thế mà chẳng hiểu sao cô ấy lại tìm đến nhà tôi, nói với bố tôi là cô ấy đang mang bầu. Bố tôi gọi tôi về và bắt tôi phải có trách nhiệm rõ ràng với cô ấy. Trong nhà, tôi sợ bố nhất nên cuối cùng tôi đành phải cưới Thùy làm vợ.
Nhưng tôi không phục, tôi đã muốn bỏ của chạy lấy người theo lời của mẹ tôi để bà tìm cho tôi một đám tốt hơn nhưng tình hình này thì tôi không chạy được. Bố tôi bảo không muốn giọt máu của nhà họ Đào bị lưu lạc bên ngoài.
Cưới về, tôi với mẹ tôi liên minh lại để hành cho vợ tôi ra bã. Tôi ghét cô ta. Vì cô ta mà tôi bị cùm kẹp, bị bố tôi nói không ra gì. Tôi chẳng mấy khi về nhà ăn cơm với vợ, tôi cũng chẳng yêu thương gì cô ấy, tôi nằm riêng, cô ấy nằm riêng. Tôi chẳng thèm nói với vợ tôi lấy nửa câu. Vợ tôi bầu nhưng tôi bảo với mẹ đuổi việc ô sin đi, bắt cô ấy làm hết mọi việc. Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy nói với bố tôi để được vào làm dâu một gia đình giàu có như gia đình tôi, thế nên tôi ghét vợ tôi lắm. Tôi nói Thùy là đào mỏ, tưởng ngoan ngoãn ngây thơ nhưng hóa ra lại cáo già.
Mẹ tôi và tôi rất ghét cô vợ xảo quyệt của tôi (Ảnh minh họa)
Đùng một cái, bố tôi bị bệnh nặng rồi qua đời đột ngột. Tôi và mẹ thực sự sốc nhưng Thùy cũng sốc không kém. Vì trong nhà tôi, bố tôi là người thương cô ấy nhất, có bố tôi, mẹ con tôi chẳng dám to tiếng hay làm gì quá đáng với Thùy, giờ ông ấy mất đi, tôi và mẹ lại có dịp để hành hạ cô ấy cho bõ ghét.
Lúc tổ chức 100 ngày cho bố tôi, vợ tôi đã mang bầu đến tháng thứ 8. Lúc đấy mẹ tôi làm giỗ 30 mâm. Nhưng khi xong việc, bà đuổi hết nhân viên nhà hàng về, bắt Thùy ra ngồi rửa bát. Ngày hôm đó, tôi nói với mẹ:
Mẹ, bắt cái Thùy ra rửa bát đi, trước giờ nó vẫn chưa nếm mùi đau khổ ở cái nhà này.
- Ừ, mẹ là mẹ cú lắm, nó làm hỏng hết mọi kế hoạch của mẹ con mình.
Thế là mặc trời rét căm căm, tôi gọi vợ ra giữa sân. Lúc ấy khách đã về hết, tôi bảo tôi với mẹ mệt lắm rồi, giờ Thùy phải ngồi rửa 30 mâm bát này cho xong để mai còn trả cho chỗ nấu cỗ. Thùy nhìn mâm bát bẩn la liệt thì choáng, cô ấy thỏ thẻ nói với mẹ tôi:
- Mẹ ơi bụng con to, ngồi khó lắm mẹ ạ, với lại giờ trời lạnh lắm, hay để mai rồi rửa hả mẹ? Con cũng mệt lắm.
- Cô đừng có lười, giỗ trăm ngày bố chồng cô mà cô còn như thế? Khi còn sống ông cưng cô lắm cơ mà. Tiếc là ông không còn sống để xem cái bản mặt thật sự của cô con dâu quý hóa.
Thế là Thùy phải ngồi giữa sân rửa bát. Tôi và mẹ vào nhà, đóng cửa rồi nằm ngủ. Để chắc chắn, tôi và mẹ khóa hết cửa nhà rồi đặt đồng hồ 3 tiếng sau dậy mở cửa cho Thùy vào nhà. Chúng tôi mệt nên ngủ say như chết.
Đến khi chuông đồng hồ réo inh ỏi, tôi và mẹ mình mới tỉnh dậy. Tôi mở cửa chạy ra xem thì thấy Thùy đã gục bên 30 mâm bát, tay nhăn nhúm vì lạnh, môi tái nhợt. Thấy cảnh đó, tôi với mẹ mình hoảng quá, kéo Thùy vào trong nhà.
Nhưng cả người Thùy đã lạnh tanh, hơi thở rất yếu, phía dưới tôi còn thấy chút máu chảy ra. Tôi sợ quá gọi xe cấp cứu nhưng khi vào đến viện thì Thùy mất. Bác sỹ bảo cô ấy bị cảm lạnh quá nặng, sức yếu với cả có tiền sử viêm phổi nên không qua khỏi.
Lúc đó, cả tôi và mẹ mới sợ hãi. Đứa con của tôi cũng không cứu được. Tôi không ngờ chỉ vì chút ích kỷ, muốn hành hạ vợ mà mẹ con tôi đã giết cô ấy, còn giết luôn con, luôn cháu của mình. Thấy tôi và mẹ ôm mặt khóc nức nở, bác sỹ chỉ lắc đầu thương cảm. Nhưng tôi biết, họ không biết được phía sau sự việc này chính là do tội ác của mẹ con tôi gây ra.
Theo blogtamsu
Thấy cô bồ nhí nộp đơn xin việc vào chỗ mình, vợ bầu nhận cô ta và có màn đánh ghen bá đạo Thấy chị trước cửa, cô bồ không khỏi bất ngờ nhưng không là gì so với gương mặt tái mét của chồng chị. Lương từ công ty em nhận rồi còn đây là khoản bonus riêng chị đưa để cảm ơn em nhiều ngày qua đã hầu hạ chồng chị (ảnh minh họa) Ở cái tuổi 39, chị Hoài có hầu hết mọi...