Người bạn một đêm
Khi bế tắc và khó khăn nhất trong cuộc sống, bạn sẽ tìm đến ai? Những người thân yêu nhất hay một người xa lạ mình chưa bao giờ quen biết? Đã bao giờ bạn tin rằng một người xa lạ có thể an ủi và mang đến cho bạn một niềm tin trong lúc bạn thất vọng nhất chưa?
Linh đổ người xuống chiếc ghế bành. Đôi giày cao gót nửa trượt khỏi gót, nữa vắt vẻo trên những đầu ngón chân. Chiếc túi xách chỉ treo hờ trên ngón tay và một quai rũ ra. Nước mắt lăn trên gương mặt bất động của cô. Linh 31 tuổi, vừa chấm dứt một mối quan hệ kéo dài suốt tám năm. Chiều hôm nay, anh đã dắt một cô gái xinh tươi đến trước mặt cô và mỉm cười giới thiệu:”Bạn gái anh! Anh và cô ấy đã quen nhau lâu rồi”.
Tám năm trời. Tám năm trời cả hai bên nhau, anh không hứa hẹn gì, chỉ thỉnh thỏang chăm sóc cô và “mè nheo” với cô khi lâm bệnh. Anh luôn tìm đến cô khi gặp khó khăn, khi cần một người an ủi. Có lúc, cô bóng gió về một cuộc hôn nhân. Anh trả lời: “Anh rất quý em nhưng không muốn bắt em chờ đợi, hiện anh chưa thể ổng định cuộc sống của mình thì không thể nói đến chuyện tình cảm”. Cô vẫn thầm nghĩ anh là người chín chắn, có trách nhiệm và âm thầm chờ đợi. Cô không tiếc khi san sẻ vật chất cho anh, những lúc anh yêu cầu.
Rồi giờ đây, cũng vẫn còn bấp bênh sự nghiệp, anh hân hoan dẫn đến trước mặt cô một người con gái và cau mày khó chịu trước sự ngỡ ngàng của cô. Anh cộc lốc: “Chỉ tại em ngộ nhận, anh đã hứa hẹn gì đâu! Anh bảo em không chờ đợi nghĩa là không hề yêu em. Sao lại bắt anh nói thẳng ra điều đó”. Anh ngỏ ý rằng từ nay về sau, cả hai vẫn là những người bạn tốt. Thì ra, từ trước đến nay, mối quan hệ giữa hai người chỉ là chiếc khăn khô, vắt không nổi một giọt tình!
Khi môi đã mềm vì nước mắt, Linh cựa mình ngồi dậy, Cô cảm thấy cần phải nói với anh những gì mà khi đối diện nhau, cô đã không thể nào cất tiếng. Cô đã xóa tên anh trong điện thọai nhưng từng con số vẫn còn lưu trong trái tim cô. Những ngón tay Linh run run ấn phím…
Chuông đổ. Không đợi ngừơi bên kia đầu dây lên tiếng, giọng Linh rưng rưng:
- Không phải em trách anh, giận anh, nhưng em chỉ muốn nói một sự thật rằng em thấy mình bị tổn thương!
Linh bật khóc…
Cô không thể ngờ được rằng khi nói cùng anh những lời trách móc, cô lại rơi nứơc mắt thế kia. Một giọng nói xa lạ và ấm áp vang lên:
- Có người đã làm cô tổn thương ư?
Linh giật mình. Trong cơn xúc động, những ngón tay cô đã bấm nhầm số cuối.
- Xin lỗi…
- Cô có cần tôi làm gì cho cô không?
Linh im lặng. Giọng nói tha thiết quá. Bây giờ đã gần 11 giờ đêm. Người bên kia điện thọai hòan tòan xa lạ với cô. Linh định mở lời cám ơn và sau đó tắt máy, nhưng không hiểu sao cô vẫn chần chừ.
- Cô ổn không? Cô làm tôi lo quá.
- Anh với tôi là hai người xa lạ kia mà – Linh buột miệng.
- Pháp luật không quy định hai người xa lạ thì không được giúp đỡ nhau.
Linh phì cười và muốn trêu anh chàng xa lạ này:
Video đang HOT
- Nếu tôi bảo tôi muốn anh đến nhà tôi thì anh nghĩ sao?
- Cô đọc địa chỉ đi.
Vẻ chân thành sốt sắng trong giọng nói khiến Linh không dám đùa nữa.
- Tôi không dám làm phiền anh.
- Tôi không cảm thấy phiền. Nếu cô cảm thấy không tin tưởng tôi thì…
- Không… Tôi không có ý đó.
- Tôi nghe thấy giọng cô sũng nước. Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm một điều gì đó giúp cô. Cuộc sống đã cho cô một nỗi đau, cũng sẽ cho cô một người để xoa dịu nỗi đau. Đơn giản thế thôi. Tất nhiên, tôi chỉ đến khi cô đồng ý.
***
Đơn giản thế thôi ư? Có thật là chỉ đơn giản thế thôi không? Linh không biết. Nhưng cô cảm thấy mình sẽ rất tiếc nuối nếu không gặp người đàn ông đặc biệt này. Và cô đọc thật chậm dòng địa chỉ… Cô nghe thấy tiếng bút chạy trên tờ giấy. Người đàn ông lên tiếng:
- Được rồi, tôi sẽ đi ngay, nhưng cô cố kiên nhẫn chờ tôi nhé.
Anh ấy cúp máy. Linh chìm vào một nỗi hoang mang. Hôm nay quả là một ngày đáng nhớ trong đời cô. Chấm dứt một tình cảm của chính mình trong vòng tám năm đằng đẵng và tình cờ biết một người đàn ông kỳ lạ. Tất cả như mơ. Hay đây lại là một chiêu lừa gạt nào đó? Kim đồng hồ dịch từng chút một. Ơ hay, mình chờ ai thế nhỉ? Mình tin vào lời hứa của một người đàn ông xa lạ ư?
Hay nhỉ! Anh ta sẵn sàng bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để đến đây vì một người chưa từng quen biết ư? Rõ ràng đây chỉ là một lời đùa và mình chỉ mất thời gian một cách vô ích. Linh nghĩ thế và cô tắt đèn, định bụng sẽ leo lên giường ngủ. Giây phút này, mối bận tâm của cô không còn là anh và mối tình tha thiết gần mười năm trời mà là một người đàn ông cô chỉ mới biết qua giọng nói.
Có tiếng xe dừng trong ngõ vắng. Linh lật đật chạy ra khỏi giường ngủ, bật đèn lên và mở toang cửa sổ. Một người hàng xóm về khuya. Cô không trở vào nữa mà đứng yên ở đấy. Có thể đêm nay cô sẽ chẳng thể nào yên giấc…
Máy Linh rung. Một tin nhắn từ số máy của người đàn ông lạ. Anh ấy bảo cô cố gắng chờ, anh ấy nhất định sẽ tới, đừng sốt ruột. Vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng một tiếng đã trôi qua. Người đàn ông này cảm thông với sự chờ đợi của cô. Sao cuộc đời lại cho cô gặp một người khác thường đến thế? Linh bỗng cảm thấy bình tâm và tin cậy người đàn ông này biết mấy. Thời gian lại trôi qua… Máy Linh lại rung. Giọng người đàn ông lạ vang lên:
- Tôi đang đứng trước cửa nhà cô.
Linh bước xuống và mở cửa.
Trước mặt cô, một người đàn ông còn trẻ, dáng người mảnh dẻ, gương mặt thanh tú, mái tóc bồng bềnh. Có thể anh kém cả tuổi cô.
- Chào cô, cô muốn đi đâu cho khuây khỏa không?
Linh không trả lời, chỉ mơ màng ngồi lên xe anh. Một cảm giác lâng lâng như đắm mình trong mộng phủ lấp cả người cô. Anh đưa cô đi trên những con đường rợp bóng cây xanh và dừng lại bên một dòng sông. Anh dựng xe cạnh bên, ngồi xuống, mặt hướng ra sông và nói:
- Tất cả rồi sẽ trôi đi như những dòng sông… Có thể có ai đó đã làm cô tổn thương ghê gớm, nhưng đó là một phần tất yếu của cuộc đời…
Linh ngồi xuống cạnh anh:
- Tôi cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh anh ấy mượn tiền tôi để vui chơi cùng bạn gái… Đó chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Sự thật có thể là thế, cũng có thể không là thế. Thật ra thì anh ấy cũng hoàn trả tôi tiền sau những lần mượn. Tôi đã không hoàn toàn vô tư khi giúp đỡ người khác, phải không?
- Tôi đến đây không phải để phán xét mà để nhìn cô bình yên. Con người không phải gỗ đá, cũng không phải thiên thần. Tôi có thể hiểu cảm giác của cô… Không dễ dàng vượt qua… Nhưng cứ đau khổ mãi vì điều này thì thật vô ích. Anh ấy đang sống cuộc đời vui tươi của anh ấy. Cô có đau khổ đến đâu thì anh ấy cũng chẳng đến bên cô và trao cho cô hạnh phúc. Tôi nói thì dễ nhưng làm…
- Tôi làm được!
Cả hai cùng im lặng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt anh như những nụ hôn khẽ khàng đặt lên vết thương lòng của Linh.
Linh cất tiếng:
- Tôi sẽ không buồn nữa…
- Hãy xem là cô đang mơ. Ngày mai, chúng ta sẽ như chưa từng gặp trong đời. Tôi đến đây chỉ để nhìn thấy cô bình yên.
- Cuộc đời có những người kỳ lạ như anh sao? Chạy từ đầu này đến đầu kia của thành phố chỉ vì muốn giúp đỡ một người phụ nữ mình hòan toàn chưa quen biết?
- Tôi thì nghĩ rằng quay lưng với nỗi niềm của ai đó mới là điều kỳ lạ.
Linh đột ngột hôn lên trán anh một nụ hôn.
- Đã từng có ai đựơc anh giúp và hôn anh thế này chưa?
- Chưa!
Người đàn ông vẫn điềm tĩnh, không chút bối rối.
- Tôi hôn anh thay cho những người đã từng được anh giúp đỡ.
- Cám ơn cô, chưa từng có ai xúc động vì tôi đến thế, sự xúc động ấy cho thấy cô có một tâm hồn đẹp.
Người đàn ông lạ chở Linh về tận nhà. Có thể hỏi tên anh nhưng Linh không hỏi. Cô tin rằng anh là một giấc mộng đẹp của đời mình. Anh chúc cô ngủ ngon rồi mới phóng xe đi.
Giây phút ấy, Linh thấy như đôi cánh lộng lẫy của một vì thiên sứ đang đổ bóng vàng xuống ngôi nhà cô trước khi trở lại với thiên đường…
Theo Guu
Người bạn qua điện thoại
ây là lời kể lại của một người đàn ông làm việc ở Sở cảnh sát thành phố NewYork. Một hôm anh gọi điện thoại cho ai đó, nhưng lại gọi nhầm một số khác.
Một giọng nói lạnh lùng, khô cứng của một người đàn ông lớn tuổi trong điện thoại đã gây sự tò mò trong anh, anh quyết định gọi lại cho ông ta tìm hiểu và cuối cùng cũng làm quen được với ông ấy, biết được nhiều điều thú vị về ông ấy. ó là Adolf Meth, 88 tuổi, trước đây cũng làm việc lâu năm tại Sở cảnh sát thành phố NewYork, không gia đình, không bạn bè, những người thân thuộc với ông đều đã không còn, Adolf đã sống trong sự cô đơn của tuổi già suốt 20 năm như thế. Cho đến khi ông nhận được cú điện thoại nhầm số... Họ đã nhận thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng, họ cảm thấy thân thuộc và cần nhau, dù chỉ là qua điện thoại. Anh xem Adolf như là cha của mình, học hỏi nhiều điều từ ông ấy. Adolf cũng vậy, cuộc sống của ông đột nhiên như có một nguồn sáng mới, như ngọn đèn được tiếp thêm dầu, bừng lên rực cháy....
ã qua 4 tháng anh nói chuyện với Adolf qua điện thoại mà chưa hề gặp mặt. Một tối nọ, Adolf nói với anh rằng sinh nhật lần thứ 89 của ông sắp đến. Sau khi chuẩn bị các món quà cho ông, bánh sinh nhật với 89 ngọn nến và tự tay làm cho ông tấm thiệp và nhờ tất cả các nhân viên trong phòng cảnh sát nơi anh làm việc ký tên tặng ông, anh quyết định làm ông bất ngờ bằng cách tự tìm đến nhà ông để được gặp mặt, để được tận tay gửi ông món quà...
Anh tìm đến căn hộ 1H, là nhà của ông. Nhìn và tên trên hòm thư trước cổng, anh biết anh đã tìm đúng chỗ.
Trái tim anh lúc này thật sự xúc động và hồi hộp... Anh gõ lên cửa nhà Adolf, không có tiếng trả lời, anh lại gõ mạnh hơn...
Người đưa thư gần đó nhìn anh và nói: "Không có ai sống ở đó đâu"
"Vâng", anh trả lời như không biết, vì anh nghĩ, Adolf là người sống cô độc, ít giao tiếp nên không ai biết ông, giống như cách ông nói chuyện trong điện thoại vậy.
"Anh là họ hàng hay là gì của ông ấy?"
"Không, chỉ là một người bạn"
"Tôi rất tiếc, " anh ta nói nhỏ, "nhưng ông Meth đã mất ngày hôm kia rồi."
Chết? Adolf? Trong phút chốc, tôi chết lặng. Tôi đứng đó... sốc và không tin vào những gì mình nghe. Sau đó, tôi trấn tĩnh lại một chút, cám ơn người đưa thư và quay bước trong ánh mặt trời xế trưa. Tôi bước về phía xe, mắt mờ đi...
i một đoạn, suy ngẫm, anh chợt cảm thấy thấm thía tình cảm bạn bè. Cuộc sống có những giây phút làm cho ta bừng tỉnh, cảm nhận được những tình cảm quý báu mà bấy lâu ta dường như lãng quên....
Lần đầu tiên, anh thật sự cảm thấy rất thân thuộc, gần gũi với Adolf...
Từ từ, tôi cảm thấy luồng hơi nóng dâng lên trong tôi. Tôi nghe lại giọng nói Adolf vang lên,"Nhầm số!", tôi nghe tiếng ông hỏi tôi tại sao tôi muốn gọi ông lại lần nữa...
"Bởi vì ông rất quan trọng, Adolf", tôi đứng đó và nói lớn vào khoảng không. "Bởi vì tôi là bạn ông."
Tôi đặt món quà sinh nhật chưa được mở phía ghế sau xe. Mở máy, tôi quay sang nhìn phía bên vai và nói thầm, "Adolf, con không gọi nhầm số đâu, con đã tìm thấy cha."
Theo Guu
Chồng lương gần 100 triệu nhưng báo vợ là 5 triệu Thương sững sờ. Mấy nghìn đô? Chứ không phải 5 triệu như chồng cô nói ư? Kết thúc cuộc điện thoại với một người bạn mà Thương bần thần cả người. Bạn cô gọi tới chúc mừng cô sắp có nhà mới, là một căn hộ trong một khu đô thị mới sang trọng, khá đắt đỏ. Chính mắt cô ấy đã nhìn...