Ngủ dậy chồng đã chuẩn bị bữa sáng tươm tất, nghe câu hỏi hồn nhiên của con gái tôi hạ quyết tâm ly hôn
Ăn sáng xong, tôi để con gái ra ngoài chơi với chồng, còn bản thân quay vào phòng, chậm rãi đặt bút viết đơn ly hôn.
Tôi và chồng yêu nhau từ thuở còn là những cô cậu sinh viên ngồi trên ghế nhà trường. Chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, ra trường được 3 năm thì cưới. Không phải tự khen nhưng tôi thấy bản thân khéo ăn khéo nói, đảm đang nên rất được nhà chồng yêu mến. Còn anh cũng là chàng rể quý của nhà tôi.
Sau khi cưới, bố mẹ hai bên gom góp mua cho vợ chồng tôi một căn hộ chung cư nho nhỏ. Nhờ vậy chúng tôi chỉ có đi làm lo ăn ngày 3 bữa, tích cóp cho tương lai, gần như không có áp lực về kinh tế.
Rồi con gái chào đời, trong nhà càng vui vẻ, đầm ấm hơn vì có tiếng cười đùa của con trẻ. Cuộc sống cứ thế êm ả trôi qua, mới đó mà tôi và chồng đã cưới nhau 5 năm rồi, con gái cũng được 4 tuổi.
Nhìn cách chồng tôi chăm vợ chăm con, ai cũng khen tôi tốt số khi lấy được anh làm chồng. ” Nhất chị Hà đấy, làm gì có ai được như chị đâu. Anh Thành vừa đẹp trai, vừa kiếm tiền giỏi lại chu đáo, lãng mạn, gì cũng làm được. Bây giờ người như anh là hiếm lắm, chị phải giữ cẩn thận không mất đấy“, đó là lời mấy cô em hàng xóm hay nói với tôi mỗi khi sang nhà chơi và thấy chồng tôi đang lúi húi dọn nhà hay nấu cơm.
Họ nói không sai, anh đúng là kiểu người đàn ông “lên phòng khách, xuống phòng bếp được”. Anh chẳng nề hà bất cứ chuyện gì, thậm chí thỉnh thoảng vào cuối tuần anh lại dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho mẹ con tôi.
Trong mắt người ngoài, gia đình tôi rất đầm ấp và hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Sáng cuối tuần vừa rồi cũng vậy. Khi tôi và con gái tỉnh dậy thì bữa sáng nóng hổi đã sẵn sàng trên bàn ăn. Tôi ngồi vào bàn, lặng lẽ ăn bữa sáng do chồng chuẩn bị. Phía đối diện, anh đang chuẩn bị thìa và kiểm tra nhiệt độ nước phở cho con gái, không cần tôi phải bận lòng.
Thế nhưng khi đưa vào miệng đũa đầu tiên, tôi đã khựng người lại trước câu hỏi hồn nhiên của con gái:
Video đang HOT
- Mẹ ơi bố nấu phở không ngon ạ? Con thấy ngon mà nhỉ?
- Không, ngon lắm con à.
- Vậy sao mẹ không cười? Con thích mẹ cười cơ, lâu lắm rồi con chẳng thấy mẹ cười gì cả. Mẹ cười lên mới xinh.
Miếng phở bò trong miệng bỗng trở nên đắng ngắt không nuốt nổi nữa. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng để trấn an con gái và giục con ăn nhanh lên còn đi chơi. Ăn sáng xong, tôi để con gái ra ngoài chơi với chồng, còn bản thân quay vào phòng, chậm rãi đặt bút viết đơn ly hôn.
Bề ngoài, cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi vẫn êm ả và hạnh phúc. Nhưng thực chất, chồng tôi đã có người phụ nữ khác bên ngoài hơn năm nay rồi.
Không giống như những người đàn ông khác, ngoại tình rồi về ruồng rẫy hay đối xử tệ bạc, xa lánh vợ con. Ngược lại, chồng tôi vẫn chăm sóc đôi bên chu đáo như nhau, chẳng muốn từ bỏ ai cả. Và người phụ nữ kia cũng chấp nhận làm người tình trong bóng tối của anh, không đòi danh phận. Chính vì vậy, người ngoài không biết chuyện vẫn luôn ngưỡng mộ tôi khi lấy được một tấm chồng tốt như anh.
Tôi chấp nhận cuộc hôn nhân không hạnh phúc nhưng không thể điều khiển nổi trái tim mình. (Ảnh minh họa)
Thấy chồng vẫn thương con, lo cho gia đình, con gái lại quấn quýt bố nên tôi tặc lưỡi cứ sống như vậy cho qua ngày đoạn tháng. Chỉ cần con gái vui, tôi có thể bỏ qua hạnh phúc của mình.
Thế nhưng câu hỏi rất đỗi vô tư và hồn nhiên của con trên bàn ăn lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim khiến tôi đau thấu tâm can. Tôi chấp nhận tiếp tục cuộc hôn nhân không hạnh phúc này, tôi có thể điều khiển được hành động bề ngoài của mình nhưng tôi không thể lừa dối trái tim.
Mới đầu tôi vẫn cố gắng cười thật tươi trước mặt con, nhưng dần dần cảm xúc chai sạn đi, tôi không thể đóng kịch, vờ như không có chuyện gì xảy ra được nữa. Nhìn người chồng phản bội vẫn chu đáo ân cần, nhìn cảnh bố con nô đùa mà lòng tôi thắt lại, rồi nụ cười trên môi biến mất từ lúc nào không hay.
Rất lâu rồi tôi không nở được nụ cười tươi. Con gái chỉ mới 4 tuổi, chưa ý thức được nhiều nhưng con bé đã tinh ý, nhạy cảm phát hiện ra điều đó.
Câu hỏi của con gái khiến tôi chợt nhận ra nếu tôi không hạnh phúc thì con gái cũng không hạnh phúc được. Sống với một người mẹ lúc nào cũng u buồn, trong lòng chất đầy tâm sự và sự bất mãn, cô đơn thì con bé sẽ ra sao đây. Tôi không thể sống vui vẻ, lạc quan và mạnh mẽ thì sao có thể làm gương cho con gái mình?
Chính vì vậy mà tôi đã hạ quyết tâm ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân vốn đã chết yểu từ lâu của mình. Tôi và chồng sẽ cố gắng ngồi lại nói chuyện với con bé, có thể giờ con không hiểu nhưng tôi tin sau này con sẽ hiểu cho nỗi lòng của tôi mà thôi.
Cưới 4 năm mới cho vợ về quê ngoại, mờ sáng nhìn vào phòng bố vợ mà tôi lặng người
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau 4 năm rồi nhưng cuối tuần trước là lần đầu tiên tôi đưa vợ về quê sau đám cưới. Hai đứa làm việc trên thành phố, nhà nội ngoại xa nhau mấy trăm cây số, mỗi khi được nghỉ làm, chúng tôi còn phải về bên nội.
Tôi quan niệm phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng. Ngày nghỉ thì về thăm hỏi, báo hiếu bố mẹ chồng, lễ Tết con dâu phải có mặt, khi sinh con thì về nhà chồng ở cữ, cháu lớn cần đưa cháu về chơi với ông bà nội. Ông bà ngoại sẽ có cháu nội của họ, nhà ai chẳng như vậy. Điều kiện quê xa biết làm sao được.
Tôi quan niệm phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng. (Ảnh minh họa)
Cho đến tuần vừa rồi, vợ bảo đã 4 năm cô ấy chưa được về thăm nhà, bố ốm đau cũng chỉ có anh trai cô ấy. Vợ nói với giọng buồn rười rượi, nghĩ một lát tôi tặc lưỡi bảo sẽ đưa cô ấy và con về quê chơi.
Chúng tôi xin nghỉ thêm ngày thứ 6, là về quê cả 3 ngày cuối tuần cho thoải mái. Mẹ vợ mất lâu rồi, đó cũng là lý do mà tôi nghĩ vợ không cần về quê nhiều làm gì. Có anh trai với chị dâu cô ấy chăm bố, cô ấy đâu còn mẹ mà về tỉ tê tâm sự. Về cũng chỉ nhìn nhau một cái, hỏi thăm vài câu lại đi ngay. Nếu vậy thì hỏi thăm qua điện thoại cũng thừa đủ rồi.
Mấy ngày ở quê ngoại trôi qua nhanh chóng. Bố vợ và anh trai vợ tiếp đón chúng tôi khá nhiệt tình. Vào buổi sáng phải lên xe về lại thành phố, tôi dậy rất sớm vì đêm ngủ không ngon giấc. Thấy chưa đến giờ nên cũng chưa gọi vợ con dậy.
Tôi ra ngoài, lúc đi qua phòng bố vợ thì chợt nghe được những âm thanh lạ vọng ra. Đó là tiếng khóc của một người đàn ông. Chắc hẳn là của bố vợ nhưng tại sao ông lại phải khóc?
Nhẹ bước lại gần, qua khe cửa nhìn vào chứng kiến được một cảnh tượng khiến tôi phải đờ đẫn. Bố vợ ngồi ở đầu giường, trong lòng ôm chặt một khung ảnh, vừa khóc vừa nghẹn ngào thốt lên:
"Bà ơi, vậy là 4 năm rồi tôi mới được nhìn thấy con gái út của chúng ta bằng xương bằng thịt. Tôi nhớ nó lắm. Chúng ta chỉ có một đứa con gái, cưng chiều nâng niu nó từ tấm bé. Cho nó ăn học đầy đủ, yêu thương dạy dỗ, những tưởng sau này sẽ được nhìn nó hạnh phúc.
Con rể cũng không phải người xấu nhưng 4 năm rồi tôi mới được nhìn thấy con gái bà ạ. Cũng 4 năm rồi nó mới thắp cho nhà nén nhang... Không thể nào diễn tả được nỗi nhớ của tôi nhưng vợ chồng nó lại sắp đi rồi, biết bao giờ mới được gặp con gái và cháu ngoại lần nữa. Không biết từ giờ tới lúc xuống đấy với bà, tôi còn được nhìn thấy nó mấy lần...".
Bố vợ tôi bị tật ở chân, đi lại có phần khó khăn nên chúng tôi không về quê thì ông cũng không tiện lên thành phố. Tiếng khóc nghẹn ngào của ông vọng vào tai khiến lòng tôi trùng xuống, xót xa, ân hận dâng trào. Người đàn ông cả đời ngược xuôi, vẫn có thể yếu đuối đến vậy...
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã phạm sai lầm lớn rồi. Tôi cũng có con gái, nghĩ đến sau này con rể không cho nó đưa cháu về chơi với mình, chắc chắn tôi sẽ buồn lắm. Con dù lớn thế nào cũng vẫn là đứa con bé nhỏ của bố mẹ. Bố vợ đã mất vợ, đến con gái cũng không về thăm ông được, mà người ngăn cản cô ấy lại chính là tôi.
Từ quê vợ trở về thành phố, hình ảnh bố vợ ôm di ảnh của vợ khóc nghẹn vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi, càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì việc làm sai trái của mình trong những năm qua.
Hạ quyết tâm trong lòng, gạt đi sự hổ thẹn, tôi thẳng thắn xin lỗi vợ. Tôi hứa với cô ấy sẽ đối xử bình đẳng với bố mẹ hai bên, về chơi nhà nội bao nhiêu thì sẽ về thăm quê ngoại bấy nhiêu. Nhìn vợ nở nụ cười vui mừng, lúc ấy tôi mới thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Con gái 13 tuổi vẫn tè dầm mỗi đêm, đưa con đi khám tôi liền ly hôn chồng ngay lập tức Nghe con kể, bà mẹ này chỉ biết ôm con khóc nấc vì hối hận. Mọi đứa trẻ đều xứng đáng được yêu thương. Vậy nhưng, không phải người lớn nào cũng biết điều đó. Đôi khi vì tính khí nóng nảy, hay vì chuyện tình cảm cá nhân không biết phải làm sao đành trút hết lên đầu trẻ con khiến những...