Ngồi trên xe trở lại Hà Nội, tôi đã bật khóc vì những hành động trẻ con đến rồ dại của người yêu
Tôi không thể chấp nhận được một người bạn gái tàn nhẫn đến vậy, nên tôi sẽ không cưới cô ấy nữa.
Tôi năm nay 24 tuổi, có công việc ổn định, lương tháng gần 20 triệu, có nhà chung cư 60m2 ở thủ đô. Dù còn khá trẻ nhưng tôi nghĩ mình đã chín chắn và có thể chịu mọi trách nhiệm về hành vi của mình. Nhưng bạn gái tôi lại không cho tôi cơ hội đó, cô ấy tự ý quyết định mọi thứ và giờ thì cả hai đứa đều đang dằn vặt lương tâm.
Chuyện kể ra thì phải nói từ hồi sinh viên, lúc đó tôi có yêu một cô bạn cùng lớp tên V, tình yêu thời sinh viên nên khá cuồng nhiệt. Yêu 4 năm trời, cũng đã chung giường nhiều lần, lẽ ra chúng tôi còn định dọn về sống chung nhưng do bố mẹ V thường xuyên lên thăm nên chúng tôi không dám.
Sau khi ra trường, vì có nhiều mâu thuẫn trong việc chọn nơi làm việc và định cư nên chúng tôi cãi nhau và chia tay. V không xin được việc ở thành phố, buộc phải về quê. Còn tôi ở lại Hà Nội, xin được việc tốt, lại được bố mẹ mua cho nhà gần công ty đi lại cho thuận tiện. Do vay ngân hàng một nửa tiền nhà nên tôi có trách nhiệm phải trả nợ, vì thế mà tôi nhận rất nhiều việc để làm thêm. Bận rộn khiến tôi cũng quên mất bạn gái cũ, ít hỏi thăm đi và dần dần là không còn nhớ gì đến nữa.
Một thời gian sau, tôi quen bạn gái hiện tại. Lúc quen thì cô ấy đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Yêu nhau được 3 tháng thì chúng tôi có “quan hệ” với nhau. Thực sự thì nhu cầu của bản thân tôi hơi cao, không có bạn gái thì thôi, có bạn gái mà cứ ngồi bên là không chịu được. Bạn gái tôi là người rất ngoan và ngây thơ, cô ấy khóc lóc, nói là yêu tôi nhưng muốn giữ gìn. Tôi cũng phải thuyết phục nhiều, hứa hẹn nhiều và đảm bảo bằng cách mua một cặp nhẫn cưới 16 triệu, mỗi đứa đeo một chiếc, cô ấy mới đồng ý.
Tôi không hề có ý lợi dụng bạn gái, cũng không phải sở khanh mà bảo là chán thì bỏ. Lúc đó tôi đã xác định là chỉ cần chờ bạn gái xin được việc cho ổn định bản thân, tôi cũng trả xong tiền nhà thì kết hôn. Cưới lúc đó sẽ không lo gánh nặng kinh tế và cũng không ngại việc nuôi con.
Nhưng yêu nhau được 5 tháng thì một sự việc xảy ra. Bạn gái cũ của tôi ở quê lấy chồng, thông qua một người bạn chung của hai đứa nên tôi biết sự việc. Hồi yêu nhau, tôi chưa có tiền nên chưa cho V được cái gì. Giờ V cưới, nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhờ một người bạn gửi cho V 5 triệu đồng tiền mừng cưới. Tôi viết phong bì là “Nhóm bạn cũ học chung đại học”, không nêu tên ai cả. Bản thân tôi cũng không đến dự tiệc cưới. Vậy mà bạn gái cũ vẫn biết. Vài ngày sau đám cưới, V nhắn cảm ơn tôi. Tôi chỉ nhắn lại là: “Chúc em hạnh phúc!”. Sau đó cả hai không liên lạc nữa.
Video đang HOT
Song không biết vì sao mà bạn gái hiện tại của tôi biết việc này. Cô ấy ghen khủng khiếp, nói tôi vẫn vương vấn nhớ nhung người cũ, giờ người cũ đi lấy chồng thì tiếc nuối… Dù tôi giải thích thế nào cô ấy cũng không chịu hiểu. Chúng tôi cãi nhau và ai về nhà nấy. Tối hôm đó, tôi chủ động nhắn tin giải thích nhưng cô ấy tắt máy.
Hôm sau tôi vẫn đi làm, đến chiều về thì thấy tờ phiếu siêu âm thai 4 tuần kẹp ở cửa nhà. Tôi vội vã gọi điện cho bạn gái thì vẫn báo tắt máy. Tôi đến thẳng phòng trọ nhưng bạn cùng phòng với cô ấy nói rằng cô ấy đi từ sáng đến giờ chưa về. Tôi đi tìm khắp nơi mà vẫn không thấy cô ấy.
Quay lại phòng trọ, tôi chờ cô ấy tới 12 giờ đêm vẫn không thấy cô ấy về. Tôi gọi và nhắn tới 50 cái tin nhắn nhưng không một tin hồi âm. 1 giờ sáng tôi mới về tới nhà, mệt quá song tôi vẫn không ngủ được vì không có tin tức của bạn gái.
Sáng hôm sau tôi nhận được một tin nhắn của bạn gái nói rằng đừng tìm cô ấy nữa, cô ấy đã quyết định chia tay và bỏ đứa con. Tôi gọi lại thì cô ấy bảo đừng gọi, cô ấy sẽ không nghe máy. Cô ấy nhắn bảo rằng do khóc nhiều quá nên bị mất tiếng. Cô ấy muốn trừng phạt tôi vì vẫn còn nhớ nhung và liên hệ với người cũ.
Dù tôi giải thích như thế nào đi chăng nữa, dù tôi thề thốt kiểu gì, cô ấy vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Tôi nói rằng: “Con của em thì cũng là con anh, em không có quyền quyết định mọi việc. Bây giờ em về phòng trọ, anh qua nói chuyện với em rồi chúng mình về quê xin phép bố mẹ và tổ chức đám cưới ngay trong tháng này. Anh yêu em, xác định lấy em làm vợ, còn người cũ, chẳng qua là anh hổ thẹn vì ngày trước cô ấy hi sinh vì anh quá nhiều mà anh chẳng làm được gì cho cô ấy. Giờ cô ấy lấy chồng rồi, bọn anh cũng đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn”.
Tôi cảm thấy mình nói thế không có gì sai cả, vậy mà bạn gái oán trách rằng tôi chỉ biết lo lắng cho bạn gái cũ, mà không biết bạn gái hiện tại cũng đang phải hi sinh nhiều như thế nào. Sau đó cô ấy giận dỗi tắt máy.
Hôm đó, tôi đi làm mà cứ bồn chồn lo lắng không yên lòng nên đầu giờ chiều tôi xin nghỉ. Liên lạc với bạn gái không được, tôi hỏi thăm bạn cùng phòng rồi xin địa chỉ ở quê cô ấy sau đó bắt xe về đó.
Tôi đi hơn 300 cây số, mất 8 tiếng đồng hồ mới đặt chân tới nơi. Xuống xe, tôi nhắn tin cho bạn gái rằng mình về gần đến nhà cô ấy rồi, xin cô ấy ra gặp trước rồi quyết định mọi việc sau. Nhưng không ngờ, bạn gái lại nhắn cho rằng, cô ấy vẫn ở Hà Nội, ở nhờ một người bạn mà tôi không biết. Cô ấy đã bỏ thai, và giờ không có bất kỳ điều gì liên quan tới tôi nữa, nên tôi có thể yên tâm mà chia tay cô ấy.
Lời cô ấy nói khiến tôi sốc và vô cùng giận dữ. Khi biết mình sắp làm bố, tôi đã vui sướng như thế nào, lo lắng ra sao. Vậy mà cô ấy là một người mẹ mà nỡ lòng bỏ con chỉ vì cãi nhau với tôi như vậy?
Tôi giận quá các chị ạ, giận đến mức tình yêu với cô ấy cũng cạn sạch. Tôi không thể chấp nhận được một người con gái tàn nhẫn đến vậy, nên tôi từ bỏ ý định sẽ cưới cô ấy. 8 tiếng ngồi xe trở lại Hà Nội mà tôi bật khóc. Chưa khi nào tôi cảm thấy bất lực như vậy.
2 hôm nay tôi không liên lạc với bạn gái. Nhưng cô ấy thỉnh thoảng vẫn nhắn cho tôi vài tin, lúc thì bảo đáng đời tôi, lúc lại than khóc rằng khổ con tôi quá, chưa kịp thành hình, lúc lại bảo tôi đi cầu siêu cho con… Điều đó lại khiến tôi day dứt và thấy thương cô ấy, nhưng vẫn không đủ át đi sự tức giận của tôi với hành động của cô ấy.
Giờ tôi mà quay sang an ủi cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ dựa dẫm và lại có cớ quay lại, trong khi tôi thì không còn yêu và không muốn níu kéo nữa. Tôi nên làm gì trong lúc này để vừa giúp được cô ấy vượt qua hụt hẫng, vừa có thể khiến cô ấy bình thản buông tay?
Theo tri thuc tre
Bi kịch của kẻ nhỡ dại dột khiến vợ bạn... mang bầu
Chỉ trong một lần say rượu, tôi và cô ấy đã phạm sai lầm. Giờ tôi đau khổ và dằn vặt lương tâm nhiều lắm.
Tôi đã có ý định chôn giấu bí mật đó mãi trong lòng cho tới khi chết. Thế nhưng, khi nhìn thấy đứa trẻ lớn lên từng ngày, tôi bắt đầu cảm thấy mình không thể nào bỏ mặc con như thế. Tôi khao khát được ôm con vào lòng, tôi mong ngóng được con gọi mình một tiếng cha. Có thể tôi không phải là người đàn ông tốt, nhưng tôi muốn trở thành một người cha tử tế. Vậy nên tôi mới băn khoăn, tôi có nên nói tất cả sự thật để nhận con hay không?
Cách đây hơn 4 năm, bạn thân của tôi đi nước ngoài công tác một năm. Trước ngày đi, cậu ấy có nhờ tôi ở nhà nếu có việc gì thì để ý giúp vợ cậu ấy. Chúng tôi là bạn bè thân nhiều năm với nhau. Bản thân tôi cũng biết H., vợ của bạn mình nên chúng tôi hoàn toàn thoải mái, coi nhau như anh em nên chuyện đó không thành vấn đề.
Sau khi cậu ấy đi chỉ được khoảng hơn một tuần, trong một lần cô ấy say rượu do đi liên hoan với công ty, cô ấy đã gọi tôi tới chở về. Hôm đó khốn khổ là tôi cũng vừa uống khá nhiều ở chỗ đám bạn, nhưng khi thấy bạn cô ấy gọi nói rằng cô ấy say đến lả đi rồi thì tôi đành phải đi đón. Đêm hôm đó, hai con người say khướt ở bên nhau và chúng tôi đã làm cái việc mà khi tỉnh dậy, chúng tôi đã tự sỉ vả mình. Sáng hôm sau, cả hai chúng tôi đều bật khóc. Tôi khóc vì thấy mình là loại đàn ông đớn hèn, khốn nạn. Còn cô ấy khóc vì thấy bản thân mình nhơ nhớp, mang danh phản bội chồng. Chúng tôi tự hứa với nhau sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng, nó chỉ là một tai nạn chứ chúng tôi không hề cố ý.
Tôi biết chắc đó là con của mình rồi. Giờ tôi muốn nhận con, liệu tôi có ích kỷ quá không?(Ảnh minh họa)
Cả hai đã thề với nhau như vậy và tuyệt đối từ giờ sẽ hạn chế gặp gỡ để cả hai phải ngượng ngùng. Chuyện đó bẵng đi vài tháng thì cô ấy mang bầu. Lúc đó, tôi đã hơi chột dạ. Nhưng H. khẳng định rằng cái thai là con của chồng vì trước đó hai người họ đã cố gắng rất nhiều để có con. Trong khi lần với tôi chỉ là một lần, lại là lúc cả hai cùng say nên cô ấy tin cái thai đó là của chồng. Dù còn chút hoài nghi, nhưng tôi nghĩ phụ nữ phải là người rõ điều này hơn ai hết, thế nên tôi tin tưởng cô ấy.
Tôi hạn chế gặp mặt cô ấy, nhưng vẫn coi cô ấy như người em gái. Thực chất, mọi chuyện xảy ra chỉ là một tai nạn chứ không phải chúng tôi có tư tình với nhau. Nhưng oái oăm thay, khi cô ấy sinh con, nhìn thấy hình ảnh đứa bé tôi đã khựng lại bởi vì... nó giống tôi như đúc. Người ngoài có thể không nhận ra , nhưng tôi thì có linh cảm đấy là con mình. Ngoài linh cảm, tôi còn có những bức hình chụp mình hồi bé nên đem ra so sánh thì tôi chắc chắn đứa trẻ đó là con mình.
Tôi tìm gặp H. hỏi cho ra lẽ thì cô ấy gạt phắt đi rằng tôi hiểu lầm thôi, đứa con trong bụng là con của cô ấy với chồng cô ấy. Tôi lại tiếp tục im lặng, nhưng từ ngày thằng bé càng lớn thì tôi càng nhận ra rằng nó quá giống tôi. Nhìn cảnh bạn mình và vợ hạnh phúc bên con, tôi lại thấy thương cho tất cả chúng tôi. Thương bạn mình bị lừa nuôi con người mà không biết. Thương H. phải giấu bí mật này quá lâu và thương con nhỏ không được hưởng tình yêu thương từ cha mẹ ruột. Tôi tìm gặp H. hỏi lại một lần nữa thì cô ấy chỉ khóc, không nói được gì. Tôi biết chắc đó là con của mình rồi. Giờ tôi muốn nhận con, liệu tôi có ích kỷ quá không?
Theo Afamily