Ngoại tình…tôi có nên thú nhận với chồng?
Rồi 4 năm học cũng nhanh chóng qua đi. Nhưng không ngờ khi ra trường, chúng tôi lại không đi cùng hướng. Tuấn được người chú ruột bảo trợ sang Úc sinh sống, làm việc.
ảnh minh họa
Tôi và Tuấn học cùng nhau từ hồi cấp 3. Đến thời Đại học, chúng tôi lại học chung trường, nhưng khác khoa. Những lần chung xe về quê, tình cảm nảy nở, chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.
Tình yêu của chúng tôi thật đẹp. Hai đứa yêu nhau rất chân thành, trong sáng. Bố mẹ hai bên biết chúng tôi yêu nhau cũng có vẻ ưng thuận. Các cụ chỉ ra điều kiện: Hai đứa yêu nhau nhưng không được vượt quá giới hạn và phải cố gắng học hành cho tốt.
Chúng tôi đã cùng nhau cố gắng học tập. Cả hai đứa đều biết rằng cần phải học tốt thì sau này ra trường mới kiếm được việc làm cho mình vì nhà 2 đứa đều nghèo, bố mẹ đều là nông dân.
Rồi 4 năm học cũng nhanh chóng qua đi. Nhưng không ngờ khi ra trường, chúng tôi lại không đi cùng hướng. Tuấn được người chú ruột bảo trợ sang Úc sinh sống, làm việc. Vì yêu tôi, Tuấn không muốn đi. Nhưng gia đình gây sức ép, bắt Tuấn phải đi, vì đó là cơ hội ngàn năm có một, nhiều người mơ còn không được. Vậy là Tuấn phải đi. Tuấn bảo tôi hãy chờ, khi nào có đủ điều kiện, Tuấn sẽ bảo lãnh cho tôi sang đó.
Video đang HOT
Đau khổ, nhưng tôi đành chấp nhận để Tuấn đi. Tôi cũng định sẽ chờ đợi Tuấn. Nhưng rồi 5 năm sau, Tuấn vẫn không đưa tôi sang được. Mà điện thoại, tin tức của Tuấn thì ngày càng thưa dần.
Bố mẹ tôi thấy vậy sốt ruột, giục tôi quên Tuấn. Bởi con gái có thì, Tuấn sang đó có nhiều cơ hội, biết đâu đã yêu người khác. Tôi cũng hoang mang, dao động trước lời lẽ của mọi người.
Rồi tôi cũng chấp nhận làm quen với một anh hơn tôi 5 tuổi qua sự giới thiệu của đứa bạn thân. Anh ấy đẹp trai, hiền lành, công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa đàng hoàng. Nói chuyện với anh tôi cũng thấy có cảm tình.
Sau đó, tôi nói chuyện thẳng thắn với Tuấn về chuyện sẽ cưới chồng, Tuấn chỉ bảo tùy tôi quyết định, vì chả biết lúc nào Tuấn có thể đảm bảo cho tôi 1 cuộc sống đàng hoàng. Công việc của Tuấn bên đó cũng không được suôn sẻ.
Tôi đã quá mệt mỏi để chờ đợi Tuấn, tôi không thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Tôi nhận lời yêu anh. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức sau đó 6 tháng. Tôi cảm thấy mình may mắn khi có được một người chồng hết mực yêu thương, chăm chút gia đình và chiều chuộng tôi. Lúc đầu, tôi tưởng sẽ không yêu được ai ngoài Tuấn, nhưng tình cảm chân thành của chồng tôi đã làm trái tim tôi rung động. Tôi thấy yêu anh hơn qua mỗi ngày chung sống.
Song, người ta nói thật đúng: “Tình cũ không rủ cũng đến”. Dịp 30/4 vừa rồi, lớp cấp 3 của tôi tổ chức họp lớp. Thật bất ngờ, Tuấn cũng có mặt. Gặp lại người yêu cũ, trái tim tôi như loạn nhịp. Tôi biết, Tuấn cũng vậy. Bao nhiêu ký ức đẹp giữa hai đứa lại ùa về trong tôi.
Tôi đã cố kìm nén cảm xúc của mình bằng cách tự nhắc lại với bản thân rằng mình đã có gia đình, mình đang có một người chồng tốt và mình cũng yêu anh ấy. Nhưng tình cảm không lấn át được lý trí. Tôi đã không thể chiến thắng được bản thân vì tình cảm với Tuấn trong tôi còn quá lớn, nó đang bùng cháy mãnh liệt hơn lúc nào hết.
Đến giữa buổi, chúng tôi đã tìm lý do để về trước và có thời gian bên nhau. Và ngày hôm đó, trong một khách sạn nọ, tôi đã phản bội chồng mình. Tôi và Tuấn lao vào nhau, quên hết mọi thứ. Tôi trách hờn Tuấn nhiều, Tuấn chỉ biết xin lỗi, lau nước mắt cho tôi.
Một tháng rưỡi sau buổi họp lớp đó, tôi hoảng hốt khi biết mình có bầu. Rõ hơn ai hết, tôi biết đó không phải là con của chồng tôi mà là của Tuấn. Giờ Tuấn đã quay lại Úc. Lúc này, tôi thấy dằn vặt, tội lỗi và hoang mang vô cùng.
Tôi phải làm sao đây? Tôi thấy có tội với chồng mình, tôi có nên thú nhận và mong anh ấy tha thứ? Tôi nên giữ lại hay lặng lẽ đi phá cái thai này để mọi chuyện đỡ lằng nhằng về sau?
Theo Motthegioi
Là con gái, đừng mãi nghĩ cho người khác mà lặng lẽ làm thương tổn chính mình...
Tình yêu là một liều thuốc độc mà con người ta khi nếm phải, nếu không dùng đúng thuốc đặc trị, sẽ không thể nào thoát ra.
Con gái ơi, hãy nhớ, con gái khi yêu đừng yêu bằng cả trái tim. Vì khi bạn trao đi trái tim mình cho một người con trai nào đó, đến lúc bạn tổn thương, con tim đã lấp kín sẽ không còn khoảng trống nào dành riêng cho chính bạn.
Con gái ai cũng ngốc nghếch cả, dù có thông minh, tự chủ đến đâu nhưng khi đụng phải tình yêu họ đều yếu mềm, đều muốn được ai kia che chở.
Bạn có bao giờ tự hỏi cuộc đời này nếu không có tình yêu sẽ ra sao? Tôi đã từng như vậy, tôi từng hùng hồn mà bảo: "Yêu là quái gì? Cần thiết gì cái gọi là tình yêu. Nếu không yêu sẽ chết à?" Nhưng đến khi chính tôi vấp phải, tôi mới biết rằng mọi thứ không phải đều nằm trong tầm tay của mình.
Rồi một chiều mùa thu nào đó, trái tim bạn rung động, đập lỗi nhịp vì một chàng trai xa lạ ngay từ ngày đầu gặp mặt. Hay những sớm đông, cậu bạn thân nhẹ khoác lên vai bạn chiếc áo ấm,... tình yêu sẽ chớm nở một cách dễ dàng thôi. Khi đó liệu bạn có còn tự chủ được trái tim sao?
Con gái ơi, tình yêu mong manh mà trái tim lại càng yếu mềm. Hãy chọn một nơi nào đó thật yên tĩnh, khép hờ đôi mắt cảm nhận mọi thứ xung quanh rồi nhẹ đặt tay lên trái tim mình, khi đó bạn sẽ biết ta nên yêu hay nên từ bỏ, nên bước tiếp hay nên dừng lại.
Con gái lúc nào cũng thiệt thòi hơn con trai. Vì họ quá chân thành, quá sâu sắc, họ tự nguyện dâng hiến tất cả để rồi khi tình yêu mất đi họ chẳng còn lại gì.
Không ai cấm con gái không nên yêu, nhưng hãy gửi thứ tình yêu thuần khiết mà thiện lương ấy đến một địa chỉ đầy tin cậy, nơi có thể dựa dẫm, có thể chở che cho ta.
Tình yêu là một liều thuốc độc mà con người ta khi nếm phải, nếu không dùng đúng thuốc đặc trị, sẽ không thể nào thoát ra.
Con gái ơi, hãy mạnh mẽ, kiên cường. Đừng mãi nghĩ cho người khác mà lặng lẽ thương tổn chính mình.
Theo Blogtamsu
Choáng váng nhìn chồng "say sưa" trên giường cô sinh viên Họ mải mê tới nỗi không hề biết đến sự có mặt của tôi. Mắt tôi như hoa đi không còn tin vào những gì mình thấy. Chồng tôi là con trai duy nhất trong một gia đình có bố mẹ đều làm kinh doanh. Gia đình chồng tôi cũng thuộc mức khá giả nên cuộc sống của tôi không phải lo toan...