Ngoại tình ư, tôi không dám!
Vì thế, tôi phải sống trong gia đình này như địa ngục, chịu sự áp bức của người chồng đã từng nói ra những lời yêu thương tôi tha thiết.
Dù anh có làm chuyện gì có lỗi với tôi, dù anh có biến tôi thành người đàn bà nhu nhược thế nào thì tôi cũng không dám ngoại tình. Và dù rằng, người tình cũ của tôi lúc nào cũng bên cạnh tôi, quan tâm lo lắng cho tôi, tôi cũng không dám làm cái chuyện dại dột đó. Vì chuyện đó có thể giết chết tôi, làm ô nhục gia đình tôi và biến tôi thành người đàn bà vô liêm sỉ. Con tôi sẽ chịu sự sỉ nhục vì có một người mẹ không yêu thương ba nó.
Thật ra, khi lấy anh, tôi nghĩ, chỉ cần lấy người mình yêu là đủ, rồi sau này anh sẽ cưng chiều mình, sẽ lo lắng cho mình. Nếu được chọn giữa người mình yêu và người yêu mình, tôi thà là lấy người yêu mình còn hơn là lấy người mình yêu. Tôi rút kinh nghiệm từ rất nhiều cô bạn, lấy người mình yêu rồi cuối cùng chịu khổ cả đời vì suốt ngày phải chạy theo người ta. Nên tôi quyết định chọn anh, người đàn ông tôi chỉ dành một góc trái tim mình. Nhưng anh luôn miệng nói yêu tôi tha thiết và sẽ dành cả trái tim cho tôi. Anh hứa sẽ chăm sóc tôi chu đáo, không bao giờ phụ tấm lòng của tôi.
Cưới nhau được 3 năm thì tôi mới thấm nhuần câu người ta vẫn hay nói ‘tình không là mơ’. Yêu là một chuyện, cưới về lại là một chuyện. Chồng rượu chè, cờ bạc, còn cá độ bóng đá. Có lẽ là anh ham làm giàu, nhưng bị bạn bè dụ dỗ, muốn nhanh chóng kiếm được tiền vì khát khao thực hiện lời hứa với tôi nên anh sa ngã. Một phần kết cục của anh ngày hôm nay cũng là do tôi. Vì anh muốn chứng mình với vợ. Tôi vừa buồn vừa thất vọng. Tôi mong anh giàu bằng con đường tu chí làm ăn chứ không phải đi cá độ, đi cờ bạc để kiếm tiền. Con đường không chân chính thì chẳng bao giờ thành công.
Hi vọng một người chồng tốt bây giờ vỡ mộng. Tôi còn mong có một người yêu tôi chân thành, bảo vệ tôi cả đời, lo lắng cho mẹ con tôi nhưng kết cục là gì. (ảnh minh họa)
Từ những chuyện nhỏ nhặt, mâu thuẫn nảy sinh dần, anh đâm ra cáu gắt, cau có. Anh khó chịu mỗi khi tôi tra khảo anh đi đâu, với ai. Thật ra, tôi không muốn anh đàn đúm với bạn bè rồi lại này kia chứ tôi nào cấm đoán gì anh. Tôi sợ anh vét sạch của cải trong nhà mang đi cờ bạc. Có lần anh hẹn hò tôi này nọ vay tiền bảo tôi đưa cho anh chút ít, anh làm ăn rồi về hoàn lại tôi. Tôi vì lo cho anh nên cũng đưa tiền chăm con cho anh mượn tạm. Và chỉ có lần đó thôi tôi đã rút ra bài học là không bao giờ đưa tiền cho anh nữa.
Anh thua lỗ, lao vào say sưa rượu chè. Anh còn gây gổ đánh đập vợ con. Tôi thật sự không còn cách nào cứu vãn được anh nữa rồi. Tôi nói gì anh cũng coi như người dưng nước lã, anh không nghe bất cứ lời nào tôi nói, anh khinh tôi ra mặt. Từ người đàn ông có trách nhiệm, muốn lo cho gia đình, anh trở thành người chồng ích kỉ, vô liêm sỉ. anh đánh chửi, mắng mỏ tôi thậm tệ, thậm chí còn không coi bố mẹ anh ra gì. Tôi cảm thấy phiền lòng lắm, mệt mỏi lắm, chán nản lắm!
Hi vọng một người chồng tốt bây giờ vỡ mộng. Tôi còn mong có một người yêu tôi chân thành, bảo vệ tôi cả đời, lo lắng cho mẹ con tôi nhưng kết cục là gì. Chọn lấy người yêu mình, tôi cũng thất bại. Có lẽ, ông trời không cho tôi hạnh phúc.
Video đang HOT
Thời gian đó, anh gái gú suốt ngày tại các quán bia ôm cùng với mấy anh bạn. Bạn bè cũng là nguồn cơn khiến anh đổ đốn thế này. Còn tôi, đau khổ đến không thiết gì nữa. Tôi lang thang khắp nơi, tìm vui trong công việc để quên ngày tháng. Con tôi gửi về nhà ngoại, nhờ ngoại chăm giúp, vì tôi không thể nào gánh vác được trọng trách này nữa rồi.
Ngoại tình thì đúng là không dám nhưng nằm bên chồng mà tôi như một cái xác không hồn.(ảnh minh họa)
Khi tôi mệt mỏi, đau khổ nhất, người tình cũ lại đến bên tôi. Trước đây, tôi và anh đã rất yêu nhau nhưng vì tình cảnh, tôi đã từ bỏ anh để chạy theo người chồng hiện tại và bây giờ, kết quả là thế này đây! Tôi đau khổ nhận ra, anh vẫn còn yêu tôi, anh nói muốn giúp đỡ tôi lúc khó khăn. Và trong lúc bấn loạn, tôi đã tựa đầu vào vai anh, như tìm lại được nguồn sống của mình.
Nhưng rồi tôi chợt tỉnh giấc, giật mình, tôi nhận ra mình đã sắp đi vào vũng lầy, sắp sai lầm. Tôi không dám ngoại tình. Nếu tôi ngoại tình, người đàn ông là chồng tôi kia sẽ giết cả mẹ con tôi. Anh ta vũ phu, đánh tôi không biết bao nhiêu lần, còn say sưa tối ngày, bây giờ biết tôi chạy theo tình cũ, không những tôi chết, con tôi chết mà người tình cũ của tôi cũng chết. Tôi không thể liều lĩnh được, không thể đánh đổi con mình để sống ích kỉ được. Tôi đã tưởng tượng ra những chuyện kinh khủng mà anh ta có thể làm. Tôi hoang mang quá, giờ không biết phải làm sao đây!
Ngoại tình thì đúng là không dám nhưng nằm bên chồng mà tôi như một cái xác không hồn. Nếu sống thế này, con tôi sau này chẳng có tương lai và tôi cũng chấm dứt mọi thứ ở đây, chịu nhục bên người chồng không làm được việc gì, chỉ biết đánh đập vợ con và say sưa rượu chè. Có lẽ, đây là cái giá tôi phải trả khi đã bồng bột tin vào lời đường mật và chọn một cuộc hôn nhân không hạnh phúc!
Theo VNE
Ngay sau khi tôi sảy thai, chồng đòi li dị
Có lẽ, thời gian gần đây, chồng đã không yêu thương gì tôi rồi. Anh chỉ còn vương vấn với tôi bởi chính cái thai trong bụng tôi mà thôi.
Tôi và anh cưới nhau được 4 năm, số phận có lẽ chẳng mỉm cười với một đứa con gái như tôi. Tôi hay tự hỏi lòng mình rằng, tại sao, tại sao ông trời lại bất công với tôi như thế. Yêu nhau tận 3 năm, tình yêu đủ chín muồi và hai đứa cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách để đến với nhau. Nhưng đến ngày cưới, không hiểu tại sao tôi cứ có cảm giác anh khác khác. Hay là anh đã chán khi yêu tôi những 3 năm? Tuy là thế nhưng tôi cũng không nghĩ được nhiều, tôi mặc kệ mọi chuyện, yêu nhau thì cưới nhau, vậy thôi. Với lại, mọi thứ cũng không thay đổi được nữa.
Chúng tôi cưới nhau. Tôi về nhà anh, sống chung với bố mẹ anh, cuộc sống nói chung chẳng thoải mái gì lắm. Nhà anh đông người, có hai cô em gái và bố mẹ anh, cuộc sống cũng khá phức tạp. Nói chung, phải sống khéo léo thì mọi thứ mới thoải mái được. Tôi đã cố gắng làm một đứa con dâu ngoan và người vợ tốt, ngày ngày đi làm về, nấu cơm nước, chuẩn bị đồ ăn thức uống cho cả nhà, rồi dọn dẹp từ A đến Z.
Khi tôi mang bầu, chồng có vẻ quan tâm tôi nhiều hơn trước. Anh bảo, tôi sinh cho anh một đứa con trai thì tôi muốn gì được nấy. Đó là câu nói nửa đùa nửa thật của anh, nhưng tôi hiểu, đó là hi vọng và mong ước của anh. Tôi thương anh và yêu đứa con trong bụng nên tôi cố gắng để mình trở thành vợ tốt của anh. Yêu con, tôi ngày ngày chăm sóc con, cái gì cũng phải chu đáo, cẩn thận. Anh càng ngày càng bận nhưng cũng cố gắng dành thời gian chăm sóc mẹ con tôi. Khi đó tôi thật hạnh phúc, tôi cám ơn con vì đã gạt bỏ được mối nghi ngờ về tình cảm của anh.
Mẹ chồng tôi liên tục đổ lỗi cho tôi là tham công tiếc việc, không chịu giữ gìn để bà mất cháu. Anh cũng nghe lời mẹ, lại nghĩ tôi ở nhà này kia, không chăm sóc con nên thành ra như vậy.(ảnh minh họa)
Rồi một ngày, tôi bị sinh non. Tôi không hiểu nổi vì sao nữa. Con tôi cố gắng chăm sóc, giữ gìn, vậy mà vẫn sinh non và con đã mất sau khi bị tim bẩm sinh. Một người mẹ như tôi thật sự quá đau đớn vì chuyện này. Tôi mất ăn, mất ngủ, người tôi gầy yếu đi trông thấy. Mấy tháng trời tôi khóc lóc vật vã, tôi không còn biết làm gì, không còn hiểu nổi mình nữa. Có khi tôi nổi khùng lên vì tức giận nhưng có khi lại khóc lóc, đau khổ vì nghĩ đến con. Mất đi đứa con mà tôi yêu thương, tôi đã quá đau khổ rồi.
Mẹ chồng tôi liên tục đổ lỗi cho tôi là tham công tiếc việc, không chịu giữ gìn để bà mất cháu. Anh cũng nghe lời mẹ, lại nghĩ tôi ở nhà này kia, không chăm sóc con nên thành ra như vậy. Thấy thái độ của anh, tôi bực lắm. Tôi yêu thương con thế nào anh không biết sao mà anh còn này kia với tôi? Anh nghĩ tôi chơi bời, làm hỏng con hay sao? Con bị bệnh là do tôi à? Anh còn bảo tôi rằng &'ra ngoài, cô chơi bời thế nào, tôi kiểm soát sao được?'. Tức là anh hoàn toàn đổ lỗi cho tôi?
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, tôi chịu bao nhiêu áp lực và gánh nặng từ chồng, gia đình chồng, tôi càng cảm thấy mình có lỗi với con hơn. Tại sao một người chồng như anh lại không hiểu nổi, lúc tôi như thế này thì tôi cần ai nhất? Người tôi cần là chồng, tôi mong anh hãy quan tâm, yêu thương tôi, động viên tôi, như thế tôi mới có động lực để ổn định tinh thần sớm. Nhưng không, anh không những không quan tâm mà còn khó chịu với tôi, làm tôi sống mệt mỏi vô cùng.
Tôi đã nghĩ đến những tiêu cực trong cuộc sống. Tuy nhiên, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất lúc này là phải cố gắng sống, cố gắng giữ sức khỏe. (ảnh minh họa)
Gia đình chồng lúc ấy giống như địa ngục. Bao nhiêu lời ra tiếng vào làm tôi cảm thấy đau khổ, áp lực vô cùng. Chồng không dành cho vợ những lời yêu thương thì có người vợ nào mà yên tâm sống khi con của mình vừa mới mất đi? Lúc đó, tôi càng ân hận vì mình đã cưới anh, nhưng càng nghĩ càng phải nhịn, vì con vừa mới mất, tôi không thể làm con đau lòng. Ai đã từng làm mẹ thì mới hiểu được cảm giác khổ sở và đau đớn của tôi.
Tôi đã nghĩ đến những tiêu cực trong cuộc sống. Tuy nhiên, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất lúc này là phải cố gắng sống, cố gắng giữ sức khỏe. Và tôi vẫn sống như vậy, vẫn làm một người con dâu hiền thục, cam chịu, ngày ngày đợi chồng về ăn cơm.
Lâu nay chồng hay bỏ bữa, tôi buồn lắm nhưng không còn cách nào khác. Có nói thì chồng cũng mặc kệ, chồng bỏ ngoài tai những lời nói của tôi. Được hơn 1 năm sau, sau bao nhiêu cố gắng, tôi đã mang bầu. Một lần nữa tôi lại hạnh phúc vì có được đứa con mình yêu thương. Nhưng thời gian này, anh cũng không được quan tâm tôi như trước nữa. Tuy nhiên, vì có con nên anh hay về nhà ăn cơm hơn. Anh cũng muốn ban cho con mình sự quan tâm của người cha. Còn mẹ anh, mẹ anh mặc kệ tôi, không quan tâm, không lo lắng cho tôi. Mẹ anh không muốn động vào chuyện này để ví như tôi có chuyện gì, bà dễ dàng đổ trách nhiệm cho tôi.
Hôm ấy, tôi đang nằm trong viện, điều tôi nhận được không phải là tình cảm của chồng mà là đơn li dị. (ảnh minh họa)
Sống với mẹ chồng, tôi chịu bao nhiêu áp lực. Từ khi đứa con đầu lòng của tôi ra đi, mẹ chồng tôi không quan tâm gì tôi cả. Cuộc sống cứ như là hai người dưng, ăn xong thì tôi dọn, mẹ không bao giờ nói chuyện với tôi, coi tôi như người thừa trong nhà. Bà chỉ sai khiến tôi là nhanh thôi, tôi cũng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận...
Sống khổ tâm, ăn uống không được lại nghén lên nghén xuống mà không có người chăm sóc, vẫn phải đi làm vất vả, tôi cảm thấy sức mình yếu lắm! Chồng thì hay gây hấn, sống không tình cảm. Không hiểu là do tôi có vấn đề gì về sức khỏe hay là do áp lực tinh thần mà tôi sảy thai. Thật sự quá đau khổ, cảm giác muốn chết đi theo con luôn. Tôi thấy mình quá có lỗi khi đã để mất đi hai đứa con.
Ngày tôi đau đớn khóc lóc trong viện, chồng tôi không nói một câu. Mẹ chồng tôi cũng không thèm vào thăm tôi. Tội lỗi ngày hôm nay chỉ mình tôi gánh chịu, vì nhà tôi, có ai quan tâm tới đứa cháu, đứa con này đâu. Mình tôi chăm sóc con, thì mình tôi phải chịu...
Hôm ấy, tôi đang nằm trong viện, điều tôi nhận được không phải là tình cảm của chồng mà là đơn li dị. Anh bảo, anh quyết định li hôn với tôi, anh muốn có con, anh không muốn một người vợ không biết trân trọng bản thân và con cái của mình. Đó chỉ là lý do của anh, chứ con của tôi, tôi không giữ thì ai giữ? Anh nói như vậy vì tôi biết, anh đã chán tôi từ lâu rồi, nhất là sau khi tôi đánh mất đứa con gần chào đời của mình. Tôi đau khổ quá. Bây giờ tôi còn làm gì được đây ngoài việc từ bỏ. Tôi phải chấp nhận chuyện này thôi, tôi sẽ đi con đường mới, con đường không có anh và hi vọng không có sai lầm còn hơn &'cố đấm ăn xôi' sóng với người chồng bội bạc thế này...
Theo VNE
Hãy chỉ cho tôi con đường nào ít chông gai Con đường đi đến hạnh phúc của chúng tôi có quá nhiều chông gai, trắc trở, thậm chí tôi có thể phải đánh đổi tình thân ruột thịt của mình... "Mẹ không phản đối nhưng nếu mẹ đồng ý với con thì cũng có nghĩa là mẹ đang chống đối lại cả nhà ngoại. Con thử nghĩ xem mẹ có sống nổi với...