Ngỡ ngàng với bản chất thật của người yêu sau cuộc gọi đêm mùng 8/3
Em buồn quá, ngày 8/3 của người ta thì vui vẻ còn em thì vừa chấm dứt một mối tình. Mà có phải là can tâm tình nguyện đâu, đến giờ em còn tiếc hùi hụi.
Ngày mai đi làm chúng em sẽ chạm mặt nhau, thật sự em rất khó xử. (Ảnh minh họa)
Chuyện là em mới ra trường được gần một năm. Cũng có chút nhan sắc nên trong công ty em làm có nhiều người theo đuổi. Trong số đó em có quen một anh. Phải công nhận là anh vừa đẹp trai, cao ráo lại có vẻ rất điều kiện.
Anh chủ động theo đuổi em được hơn 2 tháng nay thôi. Nói thật em cũng bị những thứ bề ngoài hào nhoáng của anh làm loá mắt. Em đoán nhà anh có điều kiện kinh tế bởi đi chơi hay đi ăn, anh luôn dành phần trả tiề.n, khi rút ví ra, trong ví của anh là một xấp thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng, thẻ vip này vip nọ, rất hoành tráng.
Hơn thế nữa, em thấy anh suy nghĩ rất chín chắn. Ở công ty anh ấy rất giản dị, anh bảo do anh muốn bình thường giống mọi người. Thời bây giờ nhiều khi đồng nghiệp thân thiết nhau đến mấy nhưng khối kẻ kém miếng khó chịu, thấy mình có điều kiện là ghen ghét. Em thấy cũng có lý và thấy anh đúng là trưởng thành.
Nói thật em cũng bị những thứ bề ngoài hào nhoáng của anh làm loá mắt. (Ảnh minh họa)
Anh cũng rất quan tâm em. Em nhớ có lần anh đi công tác ở Điện Biên, hôm ấy em cảm sốt cao mà chẳng có ai ở bên. Trời mưa tầm tã mà anh bắt xe về chăm em ngay trong đêm. Từ lần ấy em cảm thấy có tình cảm với anh hơn, trong lòng đã nghĩ nếu anh tỏ tình thì em sẽ không bỏ qua cơ hội làm một người bạn gái tốt của anh.
Hôm qua là ngày 8/3 nên chúng em có hẹn nhau đi xem phim. Cũng như mọi lần anh đều đi xe sang đến đón em. Dự định của chúng em chỉ là đi xem phim thôi nhưng sau đó em lại đói bụng nên rủ anh đi ăn. Lúc ấy anh có hơi lưỡng lự nhưng chắc thấy em đói thật nên anh chở em đến một quán ở gần đó.
Video đang HOT
Em để ý từ lúc ấy anh có khá nhiều tin nhắn nhắn đến. Trông anh cũng có vẻ nóng vội nhưng vì là ngày 8/3 nên em muốn đi chơi muộn một chút. Lúc anh đang đi vệ sinh thì điện thoại reo liên tục, đổ chuông nhiều quá em sốt ruột, sợ có việc gì gấp nên em đán.h liều cầm máy nghe.
Chưa kịp alo thì bên kia đã quát: “Mang xe và đồng hồ về cho tao đi với gấu. Thích ăn diện thì mua lấy cái, suốt ngày mượn. Nay mà tao lỡ hẹn gấu thì mày đừng mong mượn gì của tao nữa”. Em ngớ người, nhưng nghĩ người ta nhầm số nên nhỏ giọng bảo anh nhầm số rồi. Người đó có vẻ cũng ngạc nhiên sau đó cười khì khì bảo xin lỗi nhầm số.
Đến lúc đặt điện thoại xuống, nhìn biệt danh của người vừa gọi đến trên điện thoại, em biết là họ không nhầm số. Đó là một trong 3 người bạn thân của anh mà anh từng kể với em. Bao nhiêu nghi ngờ bỗng chốc đổ ập vào tâm trí em.
Khi anh quay trở lại, em còn chưa kịp nói gì thì có 5 người tiến đến bàn của em và họ đàn hát một bản nhạc nước ngoài. Em còn đang kinh ngạc thì anh đã lấy ra một bó hoa hồng to và nói khẽ: “Anh thích em. Em có thể làm người yêu anh không?”. Thật sự em quá bất ngờ, lúc đó em vừa cảm động, vừa phân tâm về cuộc điện thoại kia nên bảo anh cho em suy nghĩ, sáng mai em sẽ trả lời. Anh có vẻ không ngờ em trả lời như thế, cũng bất ngờ nhìn em.
Tối đó chúng em ra về trong buồn bã. Khi em về đến nhà anh gọi điện hỏi tại sao. Em liền nói về cuộc điện thoại lúc tối. Anh trầm ngâm một lúc rồi thú thực lâu nay tất cả mọi chuyện đều là giả dối. Anh quá yêu em và sợ em không yêu người nghèo như anh nên phải làm thế. Anh định yêu một thời gian rồi mới để em biết sự thật. Sau cuộc gọi ấy, cả đêm anh nhắn cho em rất nhiều tin nhắn xin lỗi.
Em không biết phải làm sao nữa. Em cũng có tình cảm với anh chứ không đến mức yêu vật chất hơn như vậy. Em thừa nhận lúc đầu vì anh ấy tỏ ra mình có tiề.n nên mới cuốn hút em nhưng về sau thì em rất thích con người anh. Ngày mai đi làm chúng em sẽ chạm mặt nhau, thật sự em rất khó xử. Em nên trả lời anh thế nào đây các chị? Chấp nhận anh hay để một thời gian suy nghĩ thật kỹ?
Theo Afamily
Chàng rể bị bố mẹ tôi phản đối đã khiến cả nhà tôi phải ngỡ ngàng
Kể từ khi chị tôi mất đến giờ đã là 7 năm rồi, nhưng chưa khi nào anh rể thờ ơ, quay lưng lại với gia đình tôi.
Suốt 7 năm, dù chị tôi đã không còn, nhưng anh cứ qua lại nhà tôi như thế. (Ảnh minh họa)
Chị tôi mất ngót nghét đã 7 năm vì một căn bệnh hiểm nghèo. Khi ấy chị mới 24 tuổ.i và kết hôn chưa được 2 năm. Ngày chị mất anh rể tôi không khóc mà chạy đôn chạy đáo lo tang sự cho chị. Mọi việc xong xuôi, lẽ ra anh rể phải là người đau buồn nhiều nhất nhưng những ngày sau đó, anh vẫn kiên cường, còn qua lại chăm sóc an ủi bố mẹ tôi.
So với chị tôi thì anh S kém sắc hơn. Thế không có nghĩa là anh xấu mà chỉ là chị tôi xinh quá. Bao nhiêu người theo đuổi mà chị không ưng, lại đi lấy một anh giàu chẳng giàu, đẹp chẳng đẹp. Bố mẹ tôi mới đầu không ưng anh S lắm. Mẹ tôi muốn chị tôi lấy anh H vì gia cảnh anh đó rất tốt. Nhưng chị tôi không chịu nên cuối cùng bố mẹ tôi đành phải chiều theo.
Cưới được một thời gian thì bố mẹ tôi tỏ ra rất quý anh S bởi tính anh chịu khó lại không sĩ diện vặt. Nhà vợ có việc gì anh cũng đều đến sớm để giúp. Ở nhà anh rể cũng chiều vợ, việc nặng tranh làm hết, chỉ để vợ làm việc nhà cửa nhẹ nhàng.
Có điều bố tôi vẫn hơi băn khoăn vì anh không kiếm được nhiều tiề.n. Có lần bố tôi bất chợt sang chơi, thấy hai vợ chồng đang ăn cơm, mâm cơm vô cùng đạm bạc, ông có ý trách anh để con ông khổ.
Thời gian đầu anh chăm sóc chị tận tình lắm, bố mẹ tôi thấy thế cũng yên tâm. (Ảnh minh họa)
Anh lặng lẽ không nói gì. Về nhà bố tôi kể chuyện, mẹ tôi mắng bố, sợ bố nói thế anh tự ái, lại trút giận lên vợ. Nhưng về sau chị tôi kể lại, tối hôm ấy anh cứ gặng hỏi chị xem lấy anh chị có khổ quá không, chị chỉ bảo: Em chưa bao giờ hối hận vì lấy anh.
Sau lần ấy, anh S tập tành buôn bán. Tuy nhiên con người anh chất phác, anh buôn có ba tháng mà lỗ cụt cả gốc, hai vợ chồng lương đã thấp lại phải gánh thêm một khoản nợ. Lúc này mẹ tôi lén bố đưa tiề.n cho chị tôi trả nợ. Món tiề.n ấy bà coi như không cần anh chị trả lại.
Ngoài việc hơi nghèo thì anh S chẳng có điểm gì để chê. Năm tôi thi đại học, anh cũng nghỉ làm đưa đón em vợ đi thi, lo lắng cho tôi như bố vậy. Tôi ra khỏi cổng đã thấy anh đứng sẵn, đưa nước mát cho uống rồi hỏi han: "Dì làm bài được không?" (anh chị chưa có con nhưng anh vẫn gọi tôi thế).
Ít lâu sau, anh được giới thiệu cho một công việc lương cao hơn. Từ đấy anh chị cũng đỡ vất vả.
Nhưng cũng chẳng vui được bao lâu thì chị tôi mang bầu đến tháng thứ 6 mà sảy, cũng từ lúc đó mới phát hiện ra bệnh hiểm nghèo. Từ đó chị yếu hẳn, ốm đau liên miên, phải nghỉ làm. Thời gian đầu anh chăm sóc chị tận tình lắm, bố mẹ tôi thấy thế cũng yên tâm. Nhưng một hôm anh sang nói chuyện với bố mẹ tôi, xin cho chị về nhà mẹ đẻ, nhờ bố mẹ chăm hộ vì anh bận làm không chăm chị tốt được. Bố tôi giận lắm, nghĩ anh có người khác, hai người lại chưa con cái ràng buộc nên anh định trở mặt nên đón luôn chị về, còn dằn mặt: "Anh không phải tới nữa".
Anh vẫn tới, nhưng chỉ cuối tuần. Mẹ tôi tức lắm. Chị tôi cũng biết được, bảo mẹ: Anh ấy bận làm thật, bố mẹ đừng trách anh ấy.
Mãi sau này, nhà tôi mới biết lúc đó anh ngày nào cũng làm thêm đến tận khuya, rồi đi khắp nơi tìm thầy tìm thuố.c cho chị.
Ốm gần 1 năm thì chị tôi mất. Bố tôi xác định mình mình mất con thì mình thiệt. Còn hai anh chị chưa có gì ràng buộc nên coi như thôi.
Nhưng chị mất rồi anh vẫn qua lại chăm sóc cho bố mẹ tôi, vẫn gọi họ là bố mẹ. Mẹ tôi bảo ở lại ăn cơm anh ở lại chứ không nề hà.
Hai năm trước, bố tôi năm viện. Anh xin mẹ tôi cho trông bố vì nhà tôi không có con trai. Tiề.n viện phí anh trả hết. Lúc bố ra viện, mẹ tôi gọi anh đến gửi lại tiề.n, nói thế nào anh cũng không nhận, anh còn bảo: "Khi xưa con buôn bán thua lỗ, không phải mẹ đưa tiề.n cho nhà con trả nợ thì con đã nợ ngập đầu".
Suốt 7 năm, dù chị tôi đã không còn, nhưng anh cứ qua lại nhà tôi như thế. Bố mẹ tôi đã hiểu được tấm chân tình của anh nên coi anh như con trai trong nhà. Lúc tôi cưới, bố tôi còn gọi anh về hỏi ý kiến để lo cho em.
Mãi năm ngoái, anh mới có bạn gái. Cả làng ai cũng biết. Bố mẹ tôi ngậm ngùi. Thế rồi anh đến, thắp hương cho chị tôi, thưa chuyện với bố mẹ. Mẹ tôi cầm tay anh bảo mong anh hạnh phúc, chị tôi mất cũng lâu rồi, anh không thể ở vậy mãi được. Ngày anh cưới bố mẹ tôi cũng đến chung vui. Khi trở về, mẹ ôm di ảnh của chị tôi mà nói trong làn nước mắt: "Con ơi, cuối cùng thì thằng S nó cũng đã tìm được người tử tế rồi, con có thể ngậm cười nơi chín suối, còn bố mẹ cũng an lòng."
Bây giờ, thỉnh thoảng anh lại đưa cả vợ con đến nhà thăm bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi coi cả hai như con còn tôi cảm thấy may mắn vì mình có được một người anh rể tuyệt vời như vậy.
Theo Afamily
Mang con xét nghiệm ADN, ngỡ ngàng vì kết quả không thể nào tin nổi... Về nhà, tôi càu nhàu với vợ và giấu ẻm chuyện mình đi xét nghiệm. Vợ biết trong lòng tôi nghĩ gì nhưng lại không hỏi một câu... Vợ sinh con gái, tôi không được vui cho lắm. Vì thật ra, tôi là con trưởng nên luôn mong mình có một cậu con trai đầu lòng. Nhưng, sinh con gái rồi thì cũng...