Nghi ngờ chồng ngoạ.i tìn.h, tôi phát hiện con gái suýt bị cưỡng đoạt
Hóa ra những chiếc ba.o ca.o s.u bấy lâu nay tôi tưởng của chồng ngoạ.i tìn.h, lại thuộc về người khác.
Cuối cùng con gái tôi đã thi đỗ vào đai học. Tôi thở phào nhẹ nhõm, một phần vì quá trình nỗ lực của con gái đã thành công, một phần vì đã đến lúc được nói ra bí mật khốn khổ bấy lâu nay giữ kín.
Ngay sau ngày con gái biết tin vui, gia đình chúng tôi đã hẹn sẽ cùng đi nhà hàng ăn mừng, nhưng Lâm, chồng tôi bất ngờ gọi về xin lỗi vì có cuộc họp công ty, phải về muộn. Việc này như giọt nước làm tràn ly khiến tôi như phát điên, nhắn tin cho chồng: “Anh nghĩ tôi không biết anh đang ở đâu và làm gì sao? Về nhà đi tôi có thứ cần đưa cho anh đây!”
Tôi tìm thấy “áo mưa” trong ngăn xe ô tô của anh.
Trước lời lẽ lạnh lùng bất ngờ của tôi, Lâm dường như cũng không mảy may bận tâm, muộn mới về đến nhà.
Sau khi bước vào phòng ngủ với lời xin lỗi tôi vì việc gặp gỡ đối tác quá gấp gáp khiến anh phải sai hẹn với tôi và con gái, Lâm không khỏi kinh ngạc khi tôi bày ra những chiếc ba.o ca.o s.u trên giường.
Tôi phát hiện ra những vật này trong ngăn để đồ ở ô tô của anh. Từ lâu tôi đã đi đặt vòng, vì vậy không có chuyện anh mua để dùng chúng với tôi. Ngăn chứa đồ trên xe ô tô cũng là nơi tôi không bao giờ đụng tới. Có lẽ vì vậy anh ta đã ngang nhiên cất đồ ở đây, mà nếu tôi không do vô tình phát hiện ra thì không bao giờ biết được sự thật về con người này.
Lúc đó tôi đã khóc không ngừng vì quá đa.u đớ.n. Tôi muốn đậ.p ph.á, muốn đán.h đậ.p anh ta cho hả. Nhưng khi ấy con gái tôi đang ôn thi vào đại học. Nếu bố mẹ cãi nhau, thậm chí có thể ly dị, nó sẽ bị ảnh hưởng không tốt khi nghĩ đến một người cha cặp bồ, gia đình bất hòa. Hơn nữa thất bại về hôn nhân, tôi chỉ còn biết mong đợi vào con gái mình, không thể hủy hoại nốt tương lai của nó. Vì vậy, vốn là người nóng tính tôi vẫn cố im ắng tạm cho qua chuyện. Một phần tôi cũng mong đó chỉ là một phút lầm lỡ, anh sẽ tỉnh ngộ.
Tôi buộc phải giữ im lặng để con gái yên tâm thi đại học.
Thế nhưng những biểu hiện của Lâm sau đó càng khiến tôi phát điên. Anh vẫn thường xuyên đi sớm về muộn với lý do có đối tác. Tiề.n lương anh đưa cho tôi cũng nhiều hơn, nhưng liệu rằng còn bao nhiêu đồng tiề.n khác anh đã dành để nuôi bồ nhí của mình hay những cô gái trong quán rượu?
Video đang HOT
Thậm chí ngày cha tôi mất, trong khi tôi túc trực ở gia đình bố mẹ suốt nhiều ngày, nhưng nửa đêm, Lâm chỉ nhận được một cú điện thoại cũng sẵn sàng bỏ tất cả đi. Vậy mà tôi còn phải tìm đường nói đỡ cho anh với họ hàng, bảo rằng đã khuya ở lại cũng không làm được gì nên bảo anh về nhà nghỉ ngơi một chút.
Lâm và tôi là bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi vào đại học thì yêu nhau, ra trường kết hôn. Sau bao nhiêu năm, tình cảm chúng tôi dành cho nhau vẫn tốt đẹp. Vậy mà tất cả đã kết thúc quá dễ dàng.
Tôi nhìn chồng và những chiếc ba.o ca.o s.u trên giường với ánh mắt xa lạ và căm giận, vừa nói vừa khóc. Lúc này kể cả con gái có nghe thấy, tôi cũng không còn bận tâm nữa. Không ngờ trước việc tày trời như vậy, chồng tôi cũng chỉ xin lỗi qua quýt, cho rằng mình chỉ là lỡ dại, sẽ không làm điều sai trái ấy nữa. Lời xin lỗi quá đơn giản của chồng càng khiến tôi phát điên, cho rằng anh không xứng đáng với tình cảm bấy lâu nay của tôi.
Trước những lời lẽ trách móc to tiếng của tôi, con gái bất ngờ đi vào phòng ôm lấy tôi, khuyên tôi không nên to tiếng, nó thậm chí còn bênh vực bố chỉ là không may.
Đứa con gái mà tôi đã mất bao năm đổ mồ hôi sôi nước mắt, cũng vì nó mà tôi ngậm đắng nuốt cay trước sự phản bội của chồng, vậy mà đến nó cũng có thể nói những lời lạnh lẽo như vậy với tôi sao. Tôi như chế.t đứng giữa trận, chả biết nói gì hơn.
Từ hôm ấy, chồng tìm mọi cách dỗ dành nhưng tôi tảng lờ, cho rằng anh chỉ làm vậy vì cảm thấy có chút lỗi lầm. Tôi gần như câm lặng trong nhà mình, chỉ có con gái và chồng thỉnh thoảng vẫn to nhỏ với nhau.
Quá bức xúc, đa.u đớ.n khi người chồng mình yêu quý suốt đời phản bội. Con gái cũng một mực bênh bố, trong lúc quẫn trí, tôi đã lấy dao lam cứa cổ tay rồi gọi điện cho chồng: “Giờ anh được tự do rồi nhé”.
Chồng tôi vội vàng về nhà đưa tôi đến bệnh viện. May mắn làm sao, có thể do tôi cắt không chính xác nên chưa nguy hiểm đến tính mạng. Con gái tôi nghe tin cũng vội vàng chạy vào bệnh viện trong nước mắt và nói ra bí mật kinh hoàng: “Những cái ba.o ca.o s.u đó là của con. Không phải của bố!”.
Sự việc lúc này mới vỡ lở. Con gái tôi có quen biết với một chàng trai thiếu đứng đắn. Cậu ta đòi quan hệ trước hôn nhân và con gái tôi đã có thể trở thành nạ.n nhâ.n nếu như chồng tôi không kịp thời phát hiện ra sự việc này. Anh đã khuyên nhủ con gái đồng thời tìm ra bằng chứng cho thấy, cậu con trai mà con gái mình hết mực tin tưởng chỉ là một gã sở khanh lừ.a đả.o đã có vợ con ở quê. Sau khi ngừng giao du, hắn vẫn nhiều lần tìm cách liên lạc thậm chí hăm dọa con gái tôi, nên có lần đêm khuya chồng tôi vẫn phải chạy đi giải quyết sự việc.
Hóa ra những chiếc ba.o ca.o s.u lại của con gái tôi, nó suýt bị hại bởi một gã đàn ông sở khanh khi chưa đầy 18 tuổ.i. Rất may chồng tôi đã phát hiện ra mọi việc.
Do biết tính tôi hay lo lắng, dễ làm to chuyện, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần con gái, và vì đã hứa giữ lời nên Lâm không thể kể cho tôi. Mải lo cho con anh cũng quên luôn việc giấu những chiếc ba.o ca.o s.u của con gái trong xe ô tô, mà không hay tôi phát hiện ra và im lặng đến giờ.
Theo Emdep
Ngày bố qua đời, chỉ có mình mẹ bế bố vào quan tài thay áo
Họ hàng chẳng có ai đến hoặc đến chỉ loáng thoáng cho có rồi kiếm cớ về nhà. Vậy là chỉ còn một mình mẹ. Mình mẹ bế bố vào quan tài rồi thay áo mới cho ông.
Chẳng bao giờ mình nghĩ, mình lại chia sẻ chuyện nhà mình lên đây. Nhưng thực sự, hôm nay là một ngày rất đặc biệt với mình: sinh nhật mẹ mình mà mình không về được. Mình chỉ có thể gọi điện chúc mừng người mẹ hai tảo tần vất vả bao năm của mình.
Với mình, mẹ hai tuy là người mẹ nghèo nhưng thật sự là một người mẹ vĩ đại nhất thế gian này. Mình cảm phục và kính trọng, yêu thương mẹ hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Cuộc đời của mẹ hai mình phải nói là quá khốn khổ. Mẹ sinh ra và lớn lên trong một trại trẻ mồ côi. Cho đến tận bây giờ, bà cũng không biết bố mẹ bà là ai. Năm 20 tuổ.i, trong một lần được trung tâm cho đi học nghề may, bà gặp bố mình. Nghe bà kể lại, vì trời quá tối nên bố mình đi loạng quạng thế nào mà đâ.m phải bà. Từ đó 2 người quen biết nhau.
Bố mình khi ấy đã kết hôn với mẹ và sinh ra mình. Bố mẹ mình kết hôn được 3 năm thì mẹ mình bị ta.i nạ.n mất. Từ đó 2 bố con sống cảnh gà trống nuôi con. Nhưng từ ngày gặp mẹ hai, bố mình cũng muốn gắn kết với bà. Thương bố và không chê bố nghèo, bà cũng đồng ý.
Vậy là hai người cũng chỉ đi đăng ký kết hôn rồi về sống với nhau. Và từ đó, bà chính thức trở thành mẹ hai của mình. Tuy là mẹ kế của mình, nhưng từ ngày về ở với bố con mình, bà như một người mẹ ruột thật sự, chăm lo cho mình từ khi mình còn là cô bé 4 tuổ.i cho đến tận khi mình 28 tuổ.i đi lấy chồng.
Thời gian đầu mẹ mới về nhà mình, bố và mẹ thường bảo ban nhau làm ăn. Họ cùng nhau chung lưng đấu cật để có cuộc sống khấm khá hơn. Song lương công nhân may của mẹ cũng chỉ được 3 triệu/tháng. Còn lương đi làm thuê cuốc mướn của bố cũng chẳng được bao nhiêu. Do đó, nhà mình vẫn nghèo và bữa đói bữa no.
Chưa kể, ở nhà mình, mẹ hai cũng rất khốn khổ khi bị bà nội soi mói. Bà nội không ưa mẹ là bởi vì bà luôn thương con dâu đầu của bà. Bà luôn nghĩ rằng, mẹ hai về đây là cướp mất đi tình yêu thương của con trai bà, cướp đi cháu gái của bà. Hơn nữa, bà nội mình cũng luôn nghĩ, mẹ kế nào cũng là mẹ xấu xa.
Cho dù những gì mẹ hai thể hiện hàng ngày để chứng minh không phải như vậy, nhưng bà nội vẫn luôn luôn nghĩ thế. Từ đó, bà ghét mẹ hai ra mặt. Thậm chí, mẹ hai mua hoa quả về bà không ăn và còn chử.i mẹ mua hoa quả nhiều hóa chất về để đầu đầ.u độ.c bà. Mẹ biết tính bà như vậy, lại là người già cả nên mẹ hai cũng luôn nhẫn nhịn, bỏ qua.
Song cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Có nhiều ngày, cứ đến rằm hay mồng một, bà nội mình còn độc địa khấn cho con dâu (mẹ hai) mình chế.t sớm. Nhà có gì ngon, bà đều không cho mẹ hai ăn mà bắt phải phần hoặc chia phần hết cho bố con mình. Bố cũng thương mẹ hai lắm nhưng vì bà là mẹ, nên bố cũng không còn cách nào khuyên nhủ được bà. Bố bảo mẹ cứ "một điều nhịn, chín điều lành".
Cứ tưởng khi bà nội vì tuổ.i cao sức yếu mất đi, cuộc sống của mẹ sẽ được nhàn nhã hơn trước vì không phải nghe tiếng bà chử.i rủa. Nhưng nỗi khổ của mẹ chưa dừng lại ở đó. Khi bà nội qua đời được hơn 1 tháng thì bố mình cũng bị cảm và qua đời bất chợt.
Mất đi người trụ cột gia đình, nhà lại quá nghèo và chẳng có anh chị em ruột thịt nên ngày bố mất, mẹ như suy sụp trông thấy. Song mình không thấy mẹ rơi nước mắt.
Mẹ vét hết hết tiề.n trong nhà cũng chỉ còn đủ mua cho bố được một chiếc áo quan và chút hoa quả thắp hương. Do quá nghèo lại chẳng có họ hàng ở gần nên họ hàng cũng chẳng ai biết mà đến phúng viếng.
Mẹ phải đeo khăn tang đi đến từng nhà họ hàng bên chồng để thông báo và xin họ đi viếng bố. Nhưng rồi tất cả đều lấy lý do bảo bận không đi được. Và đám tang bố, họ hàng chỉ một vài người đến viếng cho xong rồi về.
Mọi người xì xào họ hàng không có ai đến viếng bố mình vì họ sợ mẹ mình nghèo quá, mẹ sẽ lại vay tiề.n để lo ma chay chu toàn cho bố mà chẳng biết bao giờ trả được.
Họ hàng chẳng có ai đến hoặc đến chỉ loáng thoáng cho có rồi kiếm cớ về nhà. Vậy là chỉ còn một mình mẹ. Mình mẹ bế bố vào quan tài rồi thay áo mới cho ông. Mẹ nhìn bố lần cuối, mắt đỏ ngàu song vẫn không rơi nổi dòng nước mắt như nhiều phụ nữ khác.
Ngày đưa tang bố, chỉ có 2 mẹ con mình với vài người hàng xóm láng giềng. Đám ma của bố mình vắng tanh. Tất cả cũng chỉ vì quá nghèo mới tủi hờn đến vậy. Còn mẹ mình, sau ngày đưa tang bố, bà cũng nhiều lần ngất lên ngất xuống vì thương nhớ ông cũng như thấy có lỗi khi chỉ lo được cho ông đám tang sơ sài.
Sau ngày bố mất, bà vẫn cố gắng nuôi mình khôn lớn. Mình luôn nghĩ phải phấn đấu học hành để vươn lên trong cuộc sống, để thoát khỏi cái nghèo và không ai khin.h thườn.g mẹ con mình được. Và mình cuối cùng đã làm được điều này.
Giờ cuộc sống của mình đã dư dả hơn rất nhiều. Dù đã là gái có chồng, dù đang lấy chồng xa nhà hàng trăm cây số, song người mình luôn đau đáu nhớ thương và muốn bù đắp nhất chính là mẹ hai của mình. Mình muốn, từ giờ trở đi, mẹ luôn phải được sống sung túc và hạnh phúc nhất. Nhưng mình vẫn chỉ bù đắp cho bà được về kinh tế còn vẫn chưa ở bên chăm sóc được bà hàng ngày.
Mẹ ơi, nhân ngày sinh nhật của mẹ, chúc mẹ luôn mạnh khỏe và biết tự chăm sóc bản thân mẹ nhé. Mẹ chăm sóc cho con bao ngày mà con lớn lên chưa một ngày chăm sóc cho mẹ. Ở nơi ấy, mẹ đừng trách cứ đứa con gái lấy chồng xa này mẹ nhé! Tết này, con sẽ lại cho các cháu về thăm mẹ!
Theo Blogtamsu
Quê con, mùa bão nổi... Con vẫn luôn tự hào vì được mang trong mình dòng má.u của con người miền Trung. Mảnh đất quanh năm lam lũ với những bộn bề lo toan, khốn khó... hết chống chọi với nắng gắt hanh khô, rồi lại gồng mình lên đương đầu với thiên tai bão lũ... Những ngày này trời đang vào mùa mưa, bão lũ dồn dập...