Nghỉ hưu chưa đầy 1 tuần, chị dâu đã gọi điện báo cho tôi một tin sét đánh: Có cho 20 triệu/tháng tôi cũng chịu
Càng nghĩ, tôi càng thấy không thể nhận công việc này được. Thế nên tôi lập tức từ chối.
Năm 40 tuổi, tôi rơi vào trầm cảm vì áp lực công việc và gánh nặng kinh tế khi chồng làm ăn thua lỗ. Dù thu nhập mỗi tháng của tôi chỉ hơn chục triệu, tôi vẫn phải cố gắng bám trụ lại vì đồng nghiệp động viên rằng giờ đi làm thì sau còn có lương hưu, về già được an nhàn, chứ bỏ việc để về lo cùng chồng thì sau biết bám víu vào cái gì.
Vì thế mà hơn 10 năm tiếp theo, tôi vừa làm việc ở xí nghiệp, vừa làm thêm ban đêm với chồng để lo cho gia đình.
May mắn thay, chúng tôi dần trả hết nợ và cuộc sống cũng dễ thở hơn. Tôi bắt đầu đi tập thể dục và dần lấy lại cân bằng trong cuộc sống.
Bao năm qua, tôi đếm từng ngày để được nghỉ hưu. Tháng 9 vừa rồi, tôi chính thức được nghỉ hưu. Con gái tôi vừa tốt nghiệp thạc sĩ và đi làm, không cần tôi phải lo lắng gì thêm. Giờ đây, tôi muốn dành thời gian để đi du lịch, tận hưởng cuộc sống sau bao năm tháng mệt nhọc.
1 tuần sau khi nghỉ hưu, tôi hẹn một người chị đồng nghiệp đã nghỉ trước đó để hỏi han kinh nghiệm cho các chuyến đi. Nhưng khi về đến nhà, tôi đột ngột nhận được cuộc gọi từ chị dâu.
Chị dâu tôi năm nay 60 tuổi, chị đang ở quê chăm mẹ chồng tôi nằm liệt giường, bà cụ đã 85 tuổi rồi, đầu óc vẫn minh mẫn, chỉ là từng bị ngã nên không đi lại được nữa. Chúng tôi mỗi năm về thăm vài lần, tháng nào tôi cũng gửi cho mẹ chồng tiền để trang trải chi phí sinh hoạt, cho cả chị dâu tiền gọi là “bồi dưỡng” chị đã chăm sóc mẹ. Chứ thực ra, đó là bổn phận của chị, chị là dâu cả, thừa hưởng đất đai của tổ tiên, chị chăm bà là đúng rồi.
Ảnh minh họa
Thế nhưng, cuộc gọi này, chị dâu lại nói tôi đã được nghỉ hưu thì cũng nên đón mẹ chồng về chăm sóc vài năm. Chị ấy đã chăm mẹ tính ra là hơn 30 năm, trong đó có 10 năm bà nằm liệt giường, thế nên giờ đến phần của tôi.
30 năm chị dâu chăm mẹ chồng thực ra không đúng. Vì có 20 năm bà khỏe mạnh, còn lo cơm nước cửa nhà, chăm sóc con giúp chị. Chỉ có 10 năm bà nằm liệt giường là chị vất vả, nhưng chúng tôi cũng có đóng góp tiền nuôi mẹ, đâu phải mình chị gồng gánh tất cả.
Video đang HOT
Kể cả thời gian gia đình tôi nợ nần, tôi vất vả đêm ngày nhưng vẫn gửi tiền về quê đều đặn, cũng chưa từng yêu cầu anh chị trợ giúp gì. Bây giờ tôi vừa về hưu, chị đã muốn đẩy trách nhiệm này cho tôi. Càng nghĩ, tôi càng thấy không thể nhận công việc này được. Thế nên tôi lập tức từ chối.
Khi chồng tôi về, tôi nói chuyện này với anh, không ngờ chồng lại trách tôi. Anh nói tôi chưa từng phải làm dâu, cũng không chăm được mẹ chồng ngày nào. Giờ là lúc tôi có nhiều thời gian rảnh nhất thì cũng nên đảm đương trách nhiệm này, báo hiếu mẹ anh. Bố anh mất rồi thì thôi, còn mẹ ở đó, bà còn sống ngày nào thì con cái phải hiếu thảo, tận tâm chăm lo ngày đó. Chị dâu chăm mẹ 10 năm nằm liệt giường bao nhiêu vất vả, tôi cũng nên đón bà về chăm sóc vài năm.
Càng nghe tôi càng tức. Nếu như tôi được nhận một phần tài sản của nhà chồng, nếu như mẹ chồng từng chăm lo cho con cái tôi, nếu như tôi chưa từng gửi tiền về nuôi bà, thì giờ tôi sẵn sàng đón bà đến ở cùng. Nhưng đằng này, tôi có được lợi ích gì đâu.
Chồng tôi bảo sẽ cho tôi 20 triệu/tháng để tôi chăm sóc mẹ chồng, số tiền đó tôi có thể thoải mái thuê thêm người giúp việc để san sẻ gánh nặng. Nhưng thú thật, nhà có người già lại đang bệnh, không phải cứ có tiền là thoải mái. Tôi vẫn nhất quyết phản đối.
Ngày hôm qua, anh chồng gọi điện yêu cầu vợ chồng tôi về quê họp gia đình vào cuối tuần này. Tôi nghĩ chắc hẳn bàn bạc chuyện chăm sóc mẹ chồng. Tôi nên từ chối như thế nào cho hợp tình hợp lý mà không làm tăng thêm mâu thuẫn gia đình đây?
Rạng sáng, bố gọi điện cho tôi, thông báo một tin sét đánh khiến tôi choáng váng lảo đảo
Ngày hôm đó, tôi chợt nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ được bác cả yêu thương, che chở.
Người ấy giờ đã không còn nữa rồi!
Tôi là con gái duy nhất trong gia đình có nhiều anh em họ hàng. Bố tôi có 3 anh em, ông là con thứ hai. Bác cả có một con trai, chú út có hai con trai, chỉ có bố mẹ tôi là có đủ nếp đủ tẻ.
Bác cả từng nói với bố mẹ tôi rằng: "Nhà lão hai đúng là có phúc, con trai con gái đều có, sau này về già không lo không có người chăm sóc". Bố mẹ tôi đều vui lắm.
Gia đình tôi sống chung trong một căn nhà lớn. Lúc nhỏ, tôi được mọi người cưng chiều hết mực. Nhà có gì ngon, bác cả đều bảo các anh nhường tôi. Mỗi lần tôi cãi nhau với các anh, chú út chỉ cần giơ tay lên là các anh tôi im bặt.
Bác cả thấy tôi gầy yếu nên lén mua sữa cho tôi uống. Sáng sớm nào bác cũng mang sữa đến cho tôi trước khi các anh thức dậy.
Vào những ngày phải xuống ruộng làm việc, bác đứng giữa sân gọi: "Thanh niên trai tráng theo tôi ra ruộng làm việc. Cháu gái ở nhà phụ bà nội nấu cơm". Các anh tôi nghe vậy thì phụng phịu: "Không công bằng".
Bố tôi từng nói: "Trong nhà, người thương con nhất là bác cả đấy".
Tôi nhớ có lần tôi bị sốt, cả nhà đều lo lắng, bố tôi mua thuốc cho tôi uống nhưng vẫn không hạ sốt. Bác cả đi làm về thấy vậy thì vội bế tôi đi bệnh viện. Lúc đó nhà nghèo, việc đi bệnh viện là rất tốn kém. Bác cả liền nói sẽ tự chi trả tiền viện phí. Nghe mẹ tôi kể lại thì lần đó, tôi bị sốt xuất huyết, bác cả phải bán 2 con lợn mới đủ tiền trả thuốc men và phí chữa trị.
Năm tôi thi đại học, bác cả dúi vào tay bố tôi 4 triệu và nói phải cho tôi học đến nơi đến chốn. Con gái càng học cao thì càng có tương lai.
Tốt nghiệp đại học, tôi ở lại thành phố làm việc. Tôi tìm được một công việc tốt và lập gia đình ở thành phố. Chồng tôi có điều kiện kinh tế khá giả.
Năm ngoái, con trai cả của chú út lấy vợ, chú ấy hỏi vay tôi 100 triệu. Bác cả biết chuyện liền mắng chú út một trận.
Bác cả nói: "Dù có khó khăn gì thì cũng không được vay tiền của cháu gái. Con bé lấy chồng xa nhà như vậy, chúng ta đã giúp được gì cho nó chứ?".
Tôi hiểu bác cả lo lắng cho tôi nhưng kinh tế tôi đã vững, tôi nói bác đừng lo cho cháu, rồi tôi chuyển khoản cho chú út 120 triệu, trong đó cho vay 100 triệu và biếu chú 20 triệu.
Sau đó, em trai tôi đến thành phố làm việc, ở nhờ nhà tôi một tháng. Bác biết chuyện liền gọi điện bảo em tôi ra ngoài thuê nhà ở, không được làm phiền chị gái và anh rể. Tôi nghe mà cảm động vì dù tôi đã lớn, cũng làm mẹ rồi, nhưng trong mắt bác thì tôi vẫn là cô cháu gái bé bỏng ngày nào.
Ảnh minh họa
Mấy ngày trước, bố gọi điện báo tin bác cả phải nhập viện. Lúc đó tôi đang đi công tác ở tỉnh ngoài, trên đường về, tôi ghé qua nhà một chuyến.
Hôm đó trời mưa rất to, xe chạy chậm, tôi sốt ruột vô cùng. Đến bệnh viện thì đã quá trưa, tôi không kịp ăn uống gì mà vội vàng chạy thẳng lên khoa nội trú.
Đến phòng bệnh, bác gái đang đút cơm cho bác cả. Bác cả thấy tôi đến thì vội vàng bảo bác gái lấy ghế cho tôi ngồi.
Bác cả nhìn tôi với ánh mắt xót xa: "Con bé này, trời mưa to thế này, sao còn chạy đến đây làm gì?".
Sau khi nói chuyện với bác cả và bác gái được một lúc, tôi phải về. Tôi lấy 5 triệu trong túi đưa cho bác cả và nói: "Bác đừng tiếc tiền, cứ nghe lời bác sĩ, điều trị cho khỏi bệnh. Gần đây con đi công tác suốt, trong người chỉ có chừng này tiền mặt, bác cầm lấy mà chi tiêu. Để khi nào về, con bảo anh con mang thêm đến cho bác".
Tôi biết chắc bác cả sẽ không nhận tiền chuyển khoản nên mới nghĩ cách gửi cho anh trai để anh đưa cho bác.
Bác cả cười nói: "Thôi, cháu đừng đưa tiền cho bác. Bác chưa đến nỗi phải để các cháu cho tiền. Bác còn mà. Cháu có lòng là bác vui rồi".
Lúc tiễn tôi ra về, bác gái muốn trả lại tiền, tôi liền đẩy tay bác và nói: "Thôi mà bác". Tôi mỉm cười chào tạm biệt bác gái rồi lên xe. Mắt tôi cay sè, tôi chớp mắt, nhìn bóng bác gái khuất dần rồi mới lái xe đi.
Rạng sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy thì nhận được điện thoại của bố nói là bác cả đã đi rồi, đi đột ngột lúc 1 giờ sáng. Tôi choáng váng lảo đảo rồi bật khóc nức nở.
Ngày hôm đó, tôi chợt nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ được bác cả yêu thương, che chở. Bác cả lúc nào cũng chỉ nghĩ cho tôi, không muốn làm phiền đến tôi, ngay cả khi bác ấy gặp khó khăn, vậy mà giờ đây bác của tôi đã không còn trên đời này nữa rồi!
Bài học từ câu chuyện dưỡng lão của người phụ nữ 63 tuổi: Không phải cứ về quê là sống an nhàn Dưỡng lão ở đâu cũng được, quan trọng là bạn phải cảm thấy thoải mái. Bạn có bao giờ nghĩ đến việc chuẩn bị cho kế hoạch nghỉ hưu dưỡng lão của mình không? Khi về già, đa phần chúng ta đều muốn tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, an nhàn. Quay về quê nhà ở nông thôn cũng là sự lựa chọn...