Nghẹn đắng khi mẹ chồng gắp lia lịa đồ ăn cũ
Cứ ngồi xuống ăn là bà lại gắp lia lịa thức ăn cho tôi và ôsin. Bà luôn miệng nói, đồ này ngon lắm nhưng tôi không nuốt nổi…
Từ lúc chưa lấy chồng, khi nào tôi cũng nghĩ đến viễn cảnh một ngày sẽ cùng mẹ chồng khoác tay nhau đi shopping, việc mà tôi và mẹ đẻ vô cùng hiếm hoi vì mẹ tôi bận nhiều việc.
Rồi sau 3 năm yêu nhau, tôi và anh ấy làm đám cưới. Lúc đó, trong lòng tôi, mẹ chồng vẫn rất tuyệt vời. Ngay trước khi cưới, mẹ chồng gọi tôi đến nói rằng, vì lo đám cưới nhiều tiền nên tiền mừng mẹ cầm để chi trả. Tôi vui vẻ ra về dù trong lòng bắt đầu ngổn ngang.
Đám cưới diễn ra chủ yếu do nhà gái lo, từ thiệp cưới đến ăn hỏi, nhà trai mang phong bì 10 triệu cho vào thùng tiền mừng cưới. Nhưng chưa đến 1 tháng đã đặt vấn đề lấy lại.
Lúc đó, tôi vẫn vô tư chỉ nghĩ nhà trai chắc dạo này kinh tế khó khăn, chưa bao giờ ngờ vực từ cái ngày bước về làm dâu là một chuỗi ngày đầy bi kịch.
Tôi về làm dâu những ngày cuối tháng 12 dương. Cuối tháng đó, mẹ chồng gọi tôi lên nói chuyện. Bà bảo hai vợ chồng phải nộp tiền ăn, tiền chi phí sinh hoạt từ tháng này, không ai nuôi được và tiền phải đưa lúc không có bố chồng ở nhà, không được cho bố chồng biết. Tôi choáng váng quá, mẹ chồng như cái la bàn quay ngược vậy.
Rồi cũng tháng đầu tôi làm dâu, mẹ chồng hết gợi ý anh chồng học thạc sĩ, mẹ thích cái này cái kia… và kinh khủng hơn nữa, chú chồng còn hỏi vay bố mẹ tôi một số liền rất lớn. Tôi đã từ chối nhưng chú đã đến thẳng nhà tôi đặt vấn đề.
Chẳng biết hôm đó chú nói gì mà bố mẹ tôi đã cho vay. Mấy hôm sau, mẹ chồng tôi gào thét lên rằng, tôi bôi tro trát trấu vào mặt mẹ chồng, khi cho chú vay tiền mà không hỏi mẹ một câu.
Ảnh minh họa
Rồi mẹ chồng tôi đến nhà mẹ đẻ tôi nói chuyện rằng, bố mẹ tôi thế là không được. Nếu muốn cho vay tiền thì cũng phải qua cái mặt mẹ chồng tôi chứ sao được nhảy cóc như thế.
Từ đó trở đi, mẹ chồng tôi bắt đầu thái độ. Cứ ngồi xuống bàn ăn là bà lại gắp lia lịa thức ăn cho tôi và ôsin. Bà luôn miệng nói đồ này ngon lắm con à, mẹ đi ăn với người này người kia mang về cho con ăn đấy.
Nhưng tôi nghẹn cứng cổ họng, tôi vốn đau dạ dày, không ăn được mấy thứ đồ ăn cũ để cả tuần trong tủ lạnh. Khi tôi đẩy sang bát chồng, mẹ chồng lại giựt lại nói, con ăn đi chứ chồng con mẹ phải nấu riêng ra đây, thằng này nó vẽ chuyện lắm, nó phải ăn đồ mẹ nấu cơ.
Ôsin nào đến rồi cũng đi vì không ăn nổi những thứ đấy, vậy mà tôi cứ cố, tôi không muốn chồng phải suy nghĩ vì anh ấy rất yêu mẹ.
Ngày Tết, ai đến chơi bố chồng cũng khoe ‘Tôi đang phải nuôi không 4 miệng ăn’. Nghe mà đứt từng khúc ruột vì tháng nào tôi và chồng chẳng đóng tiền ăn nhưng mẹ chồng yêu cầu không cho bố chồng biết. Hận lắm, buồn lắm, hai vợ chồng lại bắt đầu xích mích nữa nên càng buồn hơn.
Video đang HOT
Chẳng hiểu vì sao mà mẹ chồng tôi không muốn tôi mang bầu vào năm nay. Lúc thì bảo không hợp tuổi, khi thì nói lương không đủ ăn đẻ đái gì, lúc lại bảo năm nay mẹ bận lắm không trông con cho chúng mày được.
Nhưng mà tôi và chồng bàn nhau thả tự nhiên nên sau 1 tháng, tôi dính bầu. Sợ mẹ chồng mắng, tôi phải nhờ chồng gọi điện báo tin trước cho bà.
Hôm đó, hai vợ chồng vừa về đến nhà, mẹ chồng tôi nhảy ra chửi: ‘Con sợ mẹ chứ gì? Con có bầu chứ gì? Mẹ nói các con không nghe phải không? Có bầu thì ra ngoài mà sống, nhà này chật lắm’.
Tôi khóc nhưng trong lòng vui vì mẹ chồng tôi đã không kìm nén được, bà đã thể hiện thái độ với tôi ngay trước mặt chồng tôi, để anh hiểu mẹ ghê như thế nào.
Chúng tôi ra ở riêng với hai bàn tay trắng. Mẹ chồng tôi vẫn còn hả hê lắm khi dọn đồ, bà kêu một cái taxi tải đến gói gém các đồ sứ cũ trong nhà chất lên xe, gặp ai bà cũng nói là chở mấy chuyến xe tải đồ cho chúng tôi.
Thơm quá, thảo quá, có ai biết, những đồ đó chúng tôi cũng chẳng dùng được vì đều sứt mẻ, hư hỏng hết.
Rồi tôi sinh con. Chăm con nhỏ không còn thời gian chăm chồng. Lúc nào chồng tôi về nhà, bà cũng ton hót anh đi gái gú bên ngoài cho tôi ‘chừa’. Bà còn bảo, ‘ngày trước bố mày cũng thế nhưng tao chịu hết chẳng nói gì’.
Đến lúc chồng tôi cảm nắng thực sự một đứa làm cùng, tôi không chịu được đòi ly hôn, mẹ chồng tôi gọi vợ chồng về hỏi luôn ‘Đứa nào viết đơn trước’. Tôi bảo mình viết thì bà nhảy dựng lên ‘Đàn bà mà không biết giữ chồng. Được rồi thích bỏ thì bỏ’.
Vậy là vợ chồng tôi viết đơn gửi tòa khi con mới 2 tháng tuổi. Mẹ chồng chẳng thương cháu nhỏ còn xui con trai bỏ vợ.
Đến bây giờ, con tôi đã 6 tháng, tôi đi làm trở lại nhưng vợ chồng tôi đang sống ly thân.
Tôi dù đã vơi bớt nỗi buồn nhưng lúc nào cũng thương con còn nhỏ mà đã phải sống thiếu thốn tình cảm. Sợ lắm những con người ăn ở hai lòng.
Theo Người Đưa Tin
Chiếc áo mưa 5000 đồng rách tả tơi và 6 năm cung phụng người yêu Bài học cho con gái thời nay!
"Đưa được tiền cho anh, anh vội quay vào trường, mặc lục đó người em ướt sũng, cái áo mưa 5 ngàn rách tả rách tơi...cũng là lúc em nhận ra anh ít quan tâm em dần..."
Mới đây trên một trang mạng xã hội có đăng tải bức tâm thư của một cô gái gửi đến người yêu của mình với những cảm xúc chân thật và nhiều suy tư. Bài viết đã nhận được rất nhiều lời chia sẻ và an ủi cô gái đáng thương trong câu chuyện này.
"Chào anh, lâu rồi mình không gặp.
Hôm nay em vô tình nhìn thấy ảnh anh cùng người ấy trên facebook.
Mình chia tay được một năm. Giờ anh và cô ấy kỉ niệm bên nhau 1 năm 2 tháng.
Anh vẫn vậy, nước da ngăm đen, chẳng bao giờ cười mỗi khi chụp ảnh. Cô ấy cười rạng rỡ quá, hạnh phúc mà. Chẳng biết từ khi nào em không còn đau khi nhìn thấy những hình ảnh này. Giờ em không biết em đang ghét hay tội cho cô gái bên cạnh anh...
Có lẽ quen anh, yêu anh là điều dại dột nhất trong cuộc đời em. Quen nhau trong mái trường cấp 3, học cùng một lớp, gắn bó với nhau suốt những năm tháng đó, nhưng giờ anh chuẩn bị tốt nghiệp đại học rồi, mà em thì lại mới bắt đầu là cô sinh viên năm nhất.
Đắng cay anh nhỉ.
Nghĩ ngày đó em thấy mình dại dột, ngu ngốc ghê. Sao ngày đó tự dưng thôi học? Vì em quá yêu anh. Cứ nghĩ rằng chỉ cần hi sinh thật nhiều, người mình yêu được hạnh phúc là tất cả sẽ ổn, mọi thứ rồ sẽ được bù đắp. Ngày đó mình cùng nhau vào đại học. Bao ước mơ, bao hi vọng rằng sẽ thay đổi mọi thứ, vượt qua tất cả khó khăn và vượt qua cái nghèo...
Vừa nhập học được 2 tháng, bác trai mất. Có lẽ đọc đến đây anh biết được người viết là em và về câu chuyện của chúng ta. Một mình anh với đứa em gái đang học cấp ba, ba mất, mẹ nằm viện hơn nằm việc K vì căn bệnh quái ác hơn năm nay mà có mỗi ngày chi phí có thể lên đến gần triệu bạc.
Chưa một lần than mệt, than phiền, em trào nước mắt vì anh liên tiếp giành những học bổng (Ảnh minh họa)
Tim em bóp nghẹt khi nhìn thấy anh gào khóc thảm thiết trong đám tang bố, và quặn thắt hơn khi anh nói với em rằng có lẽ việc học của anh sẽ từ bỏ để lo cho mẹ, cái H - em gái anh.
Em đau lòng nhìn anh tất bật chạy xe ôm, chạy bàn sau mỗi giờ học. Em nhớ lại khoảnh khắc anh cười tươi chạy qua nhà e báo chúng mình đậu đại học rồi..
Và em thôi học. Ngày đó em nghĩ đơn giản lắm. Em là con gái, học đuối hơn anh, nhà lại không có điều kiện, biết rồi có được việc. Anh ôm em vào lòng, em động viên mãi rồi anh đồng ý cho em thôi học.
Từ đó em lao vào đi làm...làm đủ thứ việc, chạy bàn, bưng bê, nhặt bóng, sướng hơn thì ngồi đánh máy thuê văn phòng, nhân viên đứng shop....Nhưng chưa một lần than mệt, than phiền, em trào nước mắt vì anh liên tiếp giành những học bổng.
Cứ thế gần 3 năm ròng rã chưa một lần thiếu viện phí cho bác gái đến ngày bác mất...Chưa một để cái H phải nhịn, phải nghĩ chuyện thôi học...Em còn nhớ trước ngày bác gái mất mấy ngày, em trong viện với bác luôn, bác nắm tay em, bác khóc, em khóc. Bác bảo nhất định em phải thành con dâu bác, bác thương em như con gái ruột...Cũng vì điều đó mà chưa một lần em thấy khổ, thấy vất...
Anh còn nhớ hôm em đội mưa chạy đến Đội Cấn xin ứng lương cho anh kịp đóng học phí chứ ? Đưa được tiền cho anh, anh vội quay vào trường, mặc lục đó người em ướt sũng, cái áo mưa 5 ngàn rách tả rách tơi...cũng là lúc em nhận ra anh ít quan tâm em dần...
Và đúng buổi tối tháng 3 cách đây 1 năm sau khi tan ca đêm, em về phòng mệt dã dời, lục điện thoại thấy 4 cuộc gọi nhỡ, em vội gọi lại cho anh. anh còn nhớ lúc đó em còn nói gì không?
- Em vừa tan ca về, e xin lỗi vì không để ý điện thoại. Chồng ơi, em được thưởng thêm, trừ tiền viện của bác hôm em vay cái T bạn em thì còn dư một khoản cũng đủ. Mai mình cho bé H lên Hà Nội đưa em đi Thủ Lệ chơi chồng ạ. Từ ngày bác mất con bé đâm u uất hẳn ra chồng ạ.
Và anh nói chia tay với em. Em cứng họng, nghẹn đắng nơi cổ họng, Em không biết em đã làm sai gì, và anh đang đùa chăng? Anh bảo anh quen L, con gái nhà chủ trọ nơi anh thuê được 2 tháng rồi. Đắng ngắt.
Em không bao giờ muốn nhớ về khoảng thời gian đó một chút nào... khoảng thời gian mà mỗi giây phút thở đều khiến em phát điên...
Khoảng thời gian mà mỗi giây phút thở đều khiến em phát điên... (ảnh minh họa)
Cũng may vì em có gia đình, những đứa bạn và cả những người bạn thân của anh. Họ thương em, và đến giờ vẫn liên lạc thường xuyên... Ngày đó họ khuyên em từ bỏ, khuyên quên đi 6 năm yêu đương, quên đi bao cố gắng...Em chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể quên được,
Những có những thứ con người ta cũng phải ngạc nhiên về chính mình...Em không dám nhận mình là đứa con gái mạnh mẽ nhưng em đã làm hết sức, cố hết mình để quên được anh, em không nuông chiều cảm xúc nữa...
Giờ em đã thi lại, đậu một trường khác, không phải ngôi trường lần trước em từng mơ ước học. Em làm thế vì nó tốt cho công việc của em, chứ không phải vì ai khác nữa cả. Em đi làm, kiếm thêm bù cho việc học, dư thì mua một vài thỏi son, cuối tuần đi tụ tập bạn bè...Giờ e thấy hài lòng lắm...Có lẽ phải cảm ơn anh, vì anh đã giúp em nhận ra những khả năng đáng ngạc nhiên của mình. Cảm ơn anh giúp em nhận ra rằng: Cần phải yêu bản thân mình trước, rồi mới đem tình yêu đó dành cho người khác. Giờ em thấy thương mình hơn rồi...
Hôm trước cái H nhắn tin cho em, báo lên Hà Nội học rồi. Nó gọi em bằng cái tên thường thân lúc trước bé vẫn gọi em, tự nhiên em thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay em thấy trên bảng tin thấy dòng status: "Đợi người ta học xong về rước tôi". Kỉ niệm 1 năm 2 tháng và hình ghép đôi của hai người....lòng không còn thấy nhói, thấy đau nữa, em quên anh thật rồi..."
Đọc bức tâm thư đẫm nước mắt này, chắc hẳn ai cũng thấy xót thương cho cô gái trong câu chuyện trên. Yêu hết mình, tin tưởng và hi sinh chỉ mong bạn trai được vui vẻ và cảm nhận được tình yêu của mình dành cho anh ta? Nhưng thế thì sao? Sự hi sinh ấy có được đền đáp một cách xứng đáng hay bị chà đạp và làm tổn thương hơn.
Thế nên con gái à, hãy yêu theo sự mách bảo của con tim nhưng đừng dại dột hi sinh quá nhiều vì người đàn ông tồi. Nếu như anh ta yêu bạn thật lòng, cảm nhận được sự hi sinh lớn lao của bạn cho cả gia đình anh ta, thì anh ta sẽ không làm thế. Đừng mù quáng trong tình yêu, nó sẽ khiến bạn đau đấy.
Hãy mạnh mẽ đứng dậy sau nỗi đau, hãy chứng tỏ bản thân để cho người đàn ông đó phải hối hận, phải tiếc vì đã nhẫn tâm bỏ rơi chà đạp lên tình yêu của bạn. Thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất giúp bạn chữa lành vết thương. Quên anh ta đi và tìm cho mình niềm vui mới trong công việc, học tập, bạn bè...Biết đâu sau này sẽ có người đàn ông yêu bạn thực sự, anh ấy sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện chỉ mong bạn cười.
Cuộc đời này có vay có trả, bạn đừng bận tâm về người đàn ông đó nữa. Hãy gạt anh ta ra khỏi tâm trí của mình và bắt đầu một cuộc sống mới bên những người yêu thương bạn thực sự.
Trên đây cũng là bài học, hồi chuông cảnh tỉnh cho những cô gái trẻ đang nguyện hi sinh tất cả vì người yêu. Hãy xem anh ta là người như thế nào và không ngại thử thách bạn trai của mình để biết anh ấy yêu bạn đến đâu. Vì sau mỗi cuộc tình kết thúc, dù đúng hay sai người thiệt thòi và tổn thương nhất vẫn là con gái mà thôi.
Theo Một Thế Giới
Chiếc nhẫn cưới rơi ra từ túi quần chồng đã kết thúc những chuỗi ngày sai lầm của tôi Chiếc nhẫn cưới rơi ra từ túi quần Tài, lăn lông lốc dưới sàn nhà. Nhìn chiếc nhẫn cưới mà lòng Lan nghẹn đắng lại. Lý do Tài bỏ nhẫn cưới ra là gì, Lan thừa hiểu. Đưa Tài về ra mắt mà mẹ Lan tỏ ý không hài lòng. Mấy chục năm sống trên đời đã cho bà cách nhìn người tinh...