Ngay trong đêm tân hôn, tôi phải tháo nhẫn cưới trả lại chồng
Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ, đêm tân hôn đầy hạnh phúc của tôi lại là một đêm đầy bi kịch trong cuộc đời tôi.
Đã hơn nửa năm nay tôi nhốt mình trong căn phòng nhỏ của mình mà chưa một ngày bước chân ra khỏi nhà. Bố mẹ tôi và các anh chị em tôi luôn lo lắng và động viên tôi hết lòng nhưng cũng không xua hết được những đau đớn mà tôi đã phải trải qua. Thật sự, cho tới giờ phút này tôi đã bình tâm hơn, ít nghĩ về quá khứ và chỉ chuyên tâm cho công việc để quên đi tất cả, song ngay khi tôi muốn quên thì anh lại xuất hiện và cầu xin tôi quay về.
Bởi thế, hôm nay tôi quyết một lần lên đây trải lòng mình với những câu chuyện cũ một lần nữa để rồi tôi sẽ bắt đầu sống một cuộc đời mới. Thời gian vừa qua, tôi nhận ra mình không nên lãng phí thời gian cho một người đàn ông không xứng đáng và không hề yêu tôi. Chưa kể, đó lại là người đàn ông kéo tôi xuống tận cuối cùng của những đớn đau.
Tôi năm nay 26 tuổi và vừa kết hôn nửa năm nay. Nhưng cuộc hôn nhâncủa tôi chỉ tồn tại được đúng 1 ngày cả nhà ạ.
Nói ra không ai tin, nhưng tình yêu của chúng tôi kéo dài tận hơn 1 năm. Vậy mà khi cưới nhau, vợ chồng lại chỉ có đúng 1 lần gần gũi. Và sau lần gần gũi vợ chồng này, tôi trở thành một kẻ tội đồ, 1 kẻ nói dối, 1 kẻ lăng loàn trước chồng. Lý do chỉ vì tôi đã không còn trong trắng do bị ngã xe đạp ngày còn thơ bé.
Hơn 1 năm yêu anh, anh đã từng rất nhiều lần đòi hỏi tôi vượt rào. Dù cho anh tung ra mọi chiêu dụ dỗ tôi nhưng là một người con gái mạnh mẽ, có quan điểm rõ ràng nên tôi quyết bằng mọi cách trì hoãn chuyện này. Tôi có kế hoạch và nhất quyết làm vậy vì chỉ muốn người tôi gần gũi lần đầu tiên cũng chính là chồng của tôi.
Và đám cưới mong đợi của hai đứa cũng đã đến. Ngày 2 đứa sánh bước lên hôn trường làm lễ vu quy, ai ai cũng mừng vui và khen ngợi chúng tôi đẹp đôi. Vì kết hôn ở tuổi khá chững chạc nên cuộc hôn nhân của chúng tôi hứa hẹn sẽ tốt đẹp bởi tôi và anh đều có việc làm ổn định, thu nhập khá. Chồng tôi là người đàn ông có tư tưởng khá hiện đại và tâm lý với tôi.
Bản thân tôi cũng cứ ngỡ, sau khi ở nhà hàng tổ chức tiệc cưới về, chúng tôi sẽ có đêm tân hôn ngọt ngào đầy mật ngọt như nhiều cô dâu chú rể khác. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ, đêm tân hôn đầy hạnh phúc của tôi lại là một đêm đầy bi kịch trong cuộc đời tôi.
Video đang HOT
Như không kìm nén được sự thất vọng và tức giận, anh quát vào mặt tôi rằng: “Đây mà là lần đầu của cô sao? Sao lần đầu mà chẳng thấy có tí dấu vết nào thế. Cô đã mất trinh từ bao giờ?”.
Đêm tân hôn khi vợ chồng đã đưa nhau về đến phòng, tôi hồi hộp diện bộ váy ngủ sexy nhất để sẵn sàng tận hưởng những phút giây gần gũi bên chồng. Rồi khi cả hai đã “nhập cuộc” xong, trái hẳn với vẻ thường ngày, anh trở nên lầm lì và không nói gì.
Thấy thái độ của anh đổi khác, tôi cố vặn vẹo hỏi anh đủ điều. Như không kìm nén được sự thất vọng và tức giận, anh quát vào mặt tôi rằng: “Đây mà là lần đầu của cô sao? Sao lần đầu mà chẳng thấy có tí dấu vết nào thế. Cô đã mất trinh từ bao giờ?”.
Nghe anh hỏi vậy, tôi mới bàng hoàng. Thì ra, anh muốn nói tôi không còn trinh tiết. Điều này chẳng phải trước đây khi yêu tôi cũng từng lo ngại nói với anh. Tôi đã từng bảo anh rằng, ngày còn học cấp 2, tôi đã có thể bị mất trinh do bị ngã xe đạp. Song điều ấy đến giờ tôi vẫn chưa chắc. Anh vẫn bảo rằng, cái đó không quan trọng và không có ý nghĩa gì. Vậy mà hôm nay anh lại tỏ thái độ như thế.
Tôi nhắc lại những điều này thì anh nói anh tưởng tôi vẫn còn. Anh tưởng tôi không thể mất trinh được vì một tai nạn vớ vẩn như vậy cả. Anh cũng nói khi yêu thì khác, khi tôi đã chính thức là vợ anh thì cũng lại khác nữa.
Tôi rất sốc khi nghe chồng mới cưới nói vậy. Tôi đã hỏi anh câu cuối liệu có chấp nhận một người vợ như tôi không? Anh nói anh không biết. Vì thế, gần 4h sáng đêm tân hôn, tôi đã quỳ xuống cầu xin anh chấp nhận. Song anh để mặc tôi quỳ ở sàn nhà và nói có lẽ không bao giờ tha thứ cho tôi được.
Vậy là, ngay đêm tân hôn, tôi đã tự tay mình tháo chiếc nhẫn cưới để trả lại trên bàn cho anh và chạy ra khỏi nhà chồng. Chồng tôi biết nhưng anh không hề đuổi theo giữ tôi lại. Và chúng tôi như hai người xa lạ từ đó.
Theo ĐSPL
Chiếc nhẫn cưới bỏ lại và nỗi đau của người vợ đáng thương
Nhiều đêm vợ tôi ngoảnh mặt vào tường khóc. Tôi đã không hiểu được những nỗi đau cô ấy gặm nhấm. Rồi một ngày, vợ để lại chiếc nhẫn cưới trên bàn kèm theo 1 tờ đơn ly hôn và cạnh đó là 1 bức thư nhòe nước mắt...
Tôi là gã đàn ông chẳng ra gì khi để vợ phải bỏ nhà ra đi. Nếu dùng ngôn từ cho chính xác thì tôi là kẻ khốn nạn khi đã thiếu quan tâm cô ấy. Ngày trước tôi tán tỉnh vợ mãi cô ấy mới chịu nhận lời, cái dư vị hạnh phúc ngày đó nhiều lúc nghĩ lại tôi vẫn thấy mỉm cười.
Chúng tôi yêu nhau được 2 năm rồi mới tiến đến hôn nhân. Vợ tôi là một cô gái hiền lành, khá đảm đang. Ngày xưa cô ấy còn nói: "Nếu sau này em bị ai bắt nạt anh nhớ bảo vệ em đấy. Em không biết cãi nhau và cũng không muốn cãi nhau". Những lần đó tôi mỉm cười rồi nói: "Dĩ nhiên rồi, anh sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này".
Nghĩ lại những điều mình đã hứa nhưng cũng đã dần lãng quên nó khi cuộc sống xô bồ đầy áp lực gánh nặng trên vai mà thấy nhói lòng. Chúng tôi kết hôn được hơn 2 năm mà vẫn không có con. Nhiều lần bố mẹ lo lắng, hỏi han thậm chí bóng gió khó nghe. Tôi biết em rất áp lực và buồn. Tôi thực sự rất thương vợ. Đôi lần tôi còn xách định nếu em không thể sinh con tôi sẽ nhận con nuôi.
Nhưng cuộc sống đúng là không nói trước được điều gì, cô ấy trở nên u buồn còn tôi thì chán nản. Tôi ít quan tâm vợ hơn, nhìn bạn bè con cái đề huề trong khi nhà mình vắng teo tôi thấy chạnh lòng lắm. Mẹ cũng gây áp lực cho tôi nên khiến tôi thấy phiền lòng.
Rồi trong men say tôi đã ngã vào vòng tay khác, cô ấy chính là đồng nghiệp của tôi. Chúng tôi qua lại với nhau sau lưng vợ. Lòng tôi còn thương vợ mình, nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt đầy u buồn của cô ấy tôi lại không chịu nổi, tôi sợ đối diện với sự thật về chuyện con cái. Thế rồi tôi lại nhắm mắt đưa chân vẫn qua lại với cô đồng nghiệp dù đôi lần ôm cô ấy tôi nhầm tưởng đó là vợ mình.
Và rồi nỗi đau cũng như sai lầm đã chồng chất lên nhau. Vợ tôi có thai, cô ấy vui sướng muốn báo ngay cho tôi. Hôm đó cô ấy đến cơ quan tôi vào chiều muộn, nhưng nào ngờ vô tình thấy tôi tình tứ bên Hương - Cô người tình của mình.
Tôi không biết vợ mình đến và đã chứng kiến tất cả. Hẳn là cô ấy đau đớn lắm, sau khi chứng kiến chuyện đó cô ấy im lặng không nói về cái thai. Tôi lại thiếu quan tâm và cô ấy u uất nên đã khiến thai chết lưu lúc được gần 3 tháng.
Cô ấy đau đớn ốm mất 1 tuần, thời gian đó tôi chăm sóc vợ. Nhìn cô ấy gầy hẳn đi, tôi cứ nghĩ vợ ốm bình thường chứ không biết những nỗi đau mà cô ấy đã gặm nhấm bấy lâu nay. Nhiều đêm vợ tôi ngoảnh mặt vào tường khóc. Rồi một hôm tôi bảo bận công việc không về nhà được, có lẽ cô ấy biết tôi nói dối để được ở bên người tình.
Vợ tôi đã đau đớn và âm thầm thu dọn quần áo bỏ đi. Tôi đã vô tâm không hề nhắn tin gọi điện hỏi thăm cứ tưởng như ngày thường. Ai ngờ tối về, nhà cửa vắng teo, lên phòng cũng không thấy vợ đâu. Lúc này tôi mới rút điện thoại ra gọi nhưng kết quả là thuê bao. Tôi thấy hoang mang, mở tủ đồ ra thì chỉ còn lại đồ của tôi còn đồ của vợ đã không còn. Tôi thấy sợ hãi, chưa bao giờ tôi sợ mất cô ấy như lúc này.
Vợ để lại chiếc nhẫn cưới trên bàn kèm theo 1 tờ đơn ly hôn và cạnh đó là 1 bức thư. Trong bức thư cô ấy chúc phúc cho tôi với Hương, những dòng chữ nhòe đi vì nước mắt. Tôi đau đớn khi thấy sổ khám thai của vợ được dấu kỹ trong ngăn tủ. Tôi đi tìm nhưng cô ấy không để lại chút dấu vết nào.
Cô ấy cũng xin nghỉ việc ở cơ quan và không về nhà. Người ta nói đúng: "Có không giữ mất đừng tìm vì có tìm cũng tìm không nổi". Tôi là kẻ đáng chết khi đã ngoại tình, vô tâm với vợ. Tôi muốn cầu xin cô ấy tha thứ dù biết điều đó là trơ trẽn, nhưng dù sao tôi cũng đã thấu hiểu tôi yêu cô ấy nhiều thế nào.
Theo Một Thế Giới
Chồng lừa chưa có vợ "dụ" gái tân vào tròng "Anh ấy bảo, anh chị không có tình yêu, cũng không có đám cưới gì hết. Vì chị yêu anh nên tự đến ở trong nhà anh chứ có lễ vật hỏi xin gì đâu". Khi viết những dòng này ra là lúc vợ chồng tôi đã chính thức ly thân, tôi đưa con về nhà ngoại ở. Tôi và chồng trước đây...