Ngày tôi xuất viện, chồng kể chuyện của mẹ chồng làm tôi nghẹn ngào ôm chặt bà vì đã cứu con dâu thoát khỏi tử thần
Suốt một tháng tôi nằm viện, chỉ có mẹ đẻ và chồng chăm sóc, còn mẹ chồng thỉnh thoảng đến rồi đi nhanh nên tôi rất giận.
Hai lần tôi sinh con, mẹ chồng chỉ đến chăm cháu có vài ngày rồi nhờ mẹ tôi chăm sóc. Chồng tôi bảo cảm thấy xấu hổ khi mẹ làm người giúp việc, già rồi hãy nghỉ việc ở nhà sum vầy bên con cháu.
Thế nhưng mẹ chồng khẳng định vẫn còn khỏe và người chủ rất tốt, trả lương cao công việc nhàn nên không nỡ bỏ việc. Mẹ chồng lên thành phố làm việc, giao phó toàn bộ hai cháu cho mẹ tôi chăm. Lúc đó hai mẹ con tôi giận lắm, cho là mẹ chồng vô tình, khác máu tanh lòng, không có tình thương với con dâu.
Năm vừa rồi, tôi nằm viện suốt một tháng trời mà mẹ chồng đến thăm con dâu được vài lần. Lúc nào mở mắt ra cũng chỉ có mẹ đẻ hay chồng tôi ở bên cạnh chăm sóc. Tôi giận mẹ chồng vô cùng mà không nói với ai, đúng là con người chỉ coi trọng tiền bạc. Con dâu đang sống chết chưa biết thế nào mà cũng không ở lại chăm sóc được một ngày trọn vẹn.
Thậm chí tôi còn tự nhủ sau này mẹ chồng về già sẽ không chăm, để đau ốm lúc đó mới hối hận vì đã đối xử tệ với con dâu.
Ngày tôi xuất viện về nhà, mẹ chồng cũng về quê thăm, vui vẻ lắm, còn mang hoa và trái cây tặng nữa. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngày tôi xuất viện về nhà, mẹ chồng cũng về quê thăm, vui vẻ lắm, còn mang hoa và trái cây tặng nữa. Tôi không nhìn mặt, thậm chí không tiếp chuyện, chỉ trả lời qua loa những câu mẹ chồng hỏi cho phải phép.
Thấy thái độ khác lạ của tôi, chồng kể lại giây phút vợ bị đa trấn thương, cả gia tài có được 100 triệu đồng. Bác sĩ bảo phải chuẩn bị ít nhất 400 triệu đồng mới mong cứu tôi thoát khỏi tử thần. Chồng tôi vay mượn khắp nơi nhưng chẳng được là bao.
Đến khi mẹ chồng đến và yêu cầu bác sĩ phải cứu bằng được con dâu, hết tiền tỷ cũng phải chữa. Nhờ có tiền của mẹ chồng đưa mà tôi mới được cứu sống.
Nghe những lời chồng nói mà hai mắt tôi đỏ hoe, khóc nghẹn ngào nói không thành lời. Phải mất một lúc tôi mới bình tĩnh lại và chỉ biết ôm chặt lấy mẹ chồng để nói lời cảm ơn. Không biết bao giờ tôi mới trả được công ơn trời biển của mẹ chồng đây?
Thế mà từ trước đến nay tôi luôn nghĩ mẹ tham tiền, bỏ rơi con cháu để đi hầu hạ người ta.
Nhiều ngày nay, cứ ngồi ngẫm lại những lời tôi đã đặt điều, nói xấu mẹ chồng mà day dứt. Theo mọi người tôi phải làm gì để báo đáp lòng tốt của mẹ chồng đây?
(huongtra…@gmail.com)
Mắng vợ 'nhìn chị dâu mà học tập', song anh vừa dứt lời đã phải tím tái mặt mày trước màn đáp trả không thể 'cứng hơn' của cô
'Bực nhất là đợt vừa rồi mẹ chồng em bị đột quỵ phải nằm viện nửa tháng. Chị dâu vẫn viện lý do công việc bận không thể xin nghỉ...', người vợ tâm sự.
Bị chồng mang so sánh với người khác đó chính là điều cấm kỵ. Không cần biết bên kia cán cân là ai, họ đều cảm thấy bị tổn thương sâu sắc bởi điều ấy xem như họ không được chồng tôn trọng, mọi sự cố gắng hi sinh của bản thân đều đổ sông đổ bể. Giống tâm sự của người vợ trong câu chuyện dưới đây chẳng hạn.
Câu chuyện như sau: ' Chồng em có 2 anh em trai, anh ấy là út. Sau cưới vì chưa có điều kiện nên bọn em phải sống chung với bố mẹ chồng. Vợ chồng anh trưởng kinh tế khá giả hơn, họ mua đất xây nhà ở riêng. Cũng vì tài chính eo hẹp nên trong cuộc sống gia đình, nhiều khi em cảm thấy bản thân luôn bị lép vế mặc dù anh em kiến giả nhất phận, em không nhờ vả, hay dựa dẫm gì vào họ. Chẳng hạn như mỗi lần nhà chồng có giỗ lễ, em luôn là người phải thức khuya dậy sớm một mình lo chợ búa, cỗ bàn. Ngược lại chị dâu là trưởng, vì có tiền nên chỉ đóng góp cho bố mẹ vài triệu, báo bận việc thế là rảnh thân đợi tới bữa vợ chồng đủng đỉnh dắt nhau về ăn.
Nội dung chú thích ảnh
Chán ở chỗ, vợ vất vả là thế nhưng chồng em không hề biết trân trọng, ghi nhận công sức em bỏ ra. Vợ cứ cặm cụi hết nấu nướng lại đi dọn dẹp, rửa bát, anh chỉ coi đó là công việc dành riêng cho em, không đỡ đần cũng chẳng xót vợ. Ngược lại suốt ngày anh mang em ra so bì với chị dâu rằng chị ấy cùng là phụ nữ mà giỏi giang, làm sang mặt nhà chồng, không như em lôi thôi, nhếch nhác chẳng ra gì.
Bực nhất là đợt vừa rồi mẹ chồng em bị đột quỵ phải nằm viện nửa tháng. Chị dâu vẫn viện lý do công việc bận không thể xin nghỉ, chỉ thi thoảng chạy vào thăm bà giống y như người ngoài, còn lại mình em túc trực chăm cụ. Nghĩ thôi thì chị em trong nhà, đỡ đần cho nhau cũng là việc nên làm, em không tính toán, so đo mà cứ chăm mẹ cho tròn bổn phận. Đến hôm bà xuất viện về, anh cả đi công tác, chị dâu tới 8h tối mới rẽ sang nhà, biếu bà 5 triệu với mấy hộp sữa bột bảo để bà tẩm bổ rồi lại về luôn, sáng mai đi làm sớm.
Lúc ấy chồng em cũng ngồi đó cùng mấy người hàng xóm. Lát về phòng anh liền quay ra bảo vợ: 'Đấy, em nhìn chị ấy hành xử đó, lúc nào cũng nhẹ nhàng, chu đáo, hiếu nghĩa với mẹ như thế. Em được 1 phần như vậy anh cũng mát lòng mát dạ'.
Thực sự nghe những lời ấu trĩ, ngang ngược ấy của chồng em bực quá nên thẳng thừng đáp lại: 'Bao ngày mẹ nằm viện, mình em túc trực, nâng giấc ngày đêm, chăm ăn, chăm ngủ, bưng bô đổ rác cho mẹ thì đó là gì, không phải là hiếu nghĩa sao. Anh nghĩ mẹ anh nằm đó, cầm vài triệu của chị dâu thì có thể vượt qua bệnh tật à. Sao anh không thử hỏi trực tiếp mẹ xem bà cần nàng dâu thế nào? Hỏi xem lúc bà ốm cần nàng dâu biếu tiền hay cần con dâu tận tâm chăm sóc bằng tình cảm, sự lo lắng thật lòng. Nếu anh muốn tôi như vậy thì đơn giản lắm, lần sau bố mẹ ốm tôi cũng chỉ ghé thăm như khách, biếu vài đồng quà tấm bánh là xong nghĩa vụ.
Anh cũng đừng bao giờ so sánh vợ mình với người khác khi bản thân anh còn chưa bằng chồng người ta. Nếu anh biết thương yêu, chăm sóc, san sẻ việc gia đình với vợ thì tôi không phải hớt hải, tất bật suốt ngày không có thời gian dành cho bản thân thế này nên đừng bao giờ chê tôi nhếch nhác. Anh không nghe câu, bản lĩnh của người đàn ông thể hiện qua sự sướng khổ của người phụ nữ bên cạnh anh ta à'.
Ảnh minh họa
Nghe vợ nói, chồng em im bặt nhưng tính lão ấy sĩ diện không muốn nhận mình sai nên cố gân giọng mắng vợ lý sự, lắm lời rồi về phòng nằm mất hút vì biết em đang nóng mặt rồi. Sau lần ấy, em thấy lão bớt hẳn cái tính so sánh vợ với người khác, không chỉ vậy còn biết góp ý với anh trai chị dâu phải dành thời gian quan tâm tới mẹ hơn không thể dồn cả cho em chăm vì em cũng có công việc của mình. Đấy, nhiều khi phụ nữ mình cũng phải cứng rắn nói thẳng quan điểm của bản thân, chứ nhịn nhục quá dễ bị chồng lấn lướt, coi thường lắm'.
Vẫn có câu, muốn biết phụ nữ có hạnh phúc hay không hãy nhìn vào chồng cô ấy bởi khi kết hôn, cuộc sống của phụ nữ phụ thuộc rất nhiều vào người đàn ông họ chọn. Mọi sướng khổ, buồn vui đều liên quan tới bạn đời, do vậy phụ nữ chỉ mong được chồng thương yêu, trân trọng. Được như thế, dù phải chịu vất vả, hi sinh nhiều thế nào họ vẫn cam tâm, vui vẻ chấp nhận.
Ngược lại, khi lòng bao dung và sự nhẫn nại của bản thân không được chồng ghi nhận, bất cứ người vợ nào cũng sẽ ấm ức mà phản kháng lại giống người vợ trong câu chuyện trên. Mong rằng sau chuyện lần này, anh chồng sẽ hiểu và biết trân trọng vợ mình hơn cũng như thay đổi bản thân để giữ hạnh phúc cho tổ ấm của hai người mãi bền chặt.
Sau nhiều ngày nằm viện, trở về nhà tôi quyết định viết đơn ly hôn vì không chịu nổi người chồng vô tâm Buổi đêm tôi đau bụng chịu không nổi nữa nên gọi chồng dậy chở đi bệnh viện. Nhưng anh nói đang buồn ngủ, bảo tôi cố gắng chịu, đợi trời sáng rồi gọi xe đưa đi. Vợ chồng tôi lấy nhau 6 năm, có hai con nhỏ học mẫu giáo. Lương của chúng tôi không cao lắm nên đang phải thuê phòng trọ....