Ngày tôi theo chồng, bà ngoại mở túi tặng một thứ mà tôi khóc ròng
Tôi cầm món quà của bà tặng mà khóc suốt chặng đường đưa dâu.
Khi tôi thông báo chuyện lấy chồng xa, bà ngoại gần 80 tuổi của tôi cứ ngồi thẩn thờ. Đôi lúc, bà chẹp miệng, lẩm bẩm: “Cái Chít lấy chồng rồi. Chồng gần không lấy lại lấy chồng xa…”. Tôi biết bà buồn. Tôi cũng buồn lắm. Nhưng chuyện yêu đương, cưới hỏi, tôi cũng không thể làm khác được.
Ngày cưới, tôi mặc váy cưới, lộng lẫy vào phòng chào bà trước khi lên xe hoa về nhà chồng. Người phụ nữ gầy còm, lưng còng, bỏm bẻm nhai trầu ngồi trước mặt tôi đây là cả bầu trời tuổi thơ của tôi. Hồi đó khổ, bố mẹ tôi đi làm nương làm rẫy suốt ngày, chỉ có ngoại chăm chút chị em tôi lớn lên. Tôi học đại học, mỗi lần về thăm bà lại giục cưới vì sợ không được nhìn tôi mặc váy cưới cô dâu. Thế mà ngày này đến, tôi lại nặng trĩu cả lòng.
Tôi ôm lấy ngoại. Bà cười hiền từ đẩy nhẹ tôi ra. Bà bảo sợ bẩn váy cưới của tôi. Rồi bà cẩn thận mở cái túi vải nhỏ đã đeo theo bên người hàng chục năm trời. Tay bà run run lấy ra một chiếc nhẫn cũ kĩ đưa cho tôi. “Bà chẳng có tiền, chỉ có thứ này thôi. Con cầm lấy. Quà cưới của bà đấy”.
Video đang HOT
Nhìn chiếc nhẫn, tôi khóc ròng. Đây là kỉ vật cuối cùng của ông ngoại tôi. Bà giữ chiếc nhẫn, nâng niu như báu vật suốt mấy chục năm nay. Vậy mà giờ, bà lại trao nó cho tôi.
Bà vuốt nhẹ khuôn mặt tôi rồi hối tôi mau ra làm lễ. Suốt chặng đường đưa dâu hàng trăm km, tôi khóc nấc vì món quà quý giá mà ngoại tặng mình.
Tự dưng tôi trào lên nỗi ân hận và xót xa. Câu thở dài của ngoại lại văng vẳng bên tai: “… Chồng gần không lấy, lấy chồng xa…”.
Mới sinh 1 tháng mẹ chồng đã cho ra ở riêng, lúc mở thùng gạo ra tôi thở dài hiểu lý do
Nhiều lúc tôi than thở với chồng, anh lại bênh bố mẹ, bảo tôi làm gì phật ý thì ông bà mới thế, họ hiền lành chẳng có vấn đề gì.
Vợ chồng tôi trước đây gặp và yêu nhau khi đang lao động bên Hàn Quốc. Những người xa xứ cô đơn, gặp, hiểu và yêu nhau. Khi tôi hết hạn 3 năm về nước anh cũng xin nghỉ phép về nước cùng tôi để cưới. Cưới xong, tôi ở nhà một mình còn anh lại tiếp tục sang nước ngoài làm kinh tế. Chồng tôi đi lao động 7 năm rồi nên cũng có chút vốn và đã xây được căn nhà 2 tầng to đẹp.
Mới cưới đã xa nhau tôi khá buồn, nhưng vì tương lai, kinh tế tôi cố chờ anh thêm 2 năm nữa rồi gia đình nhỏ đoàn tụ. Chúng tôi có bầu trước khi về nước, lúc cưới tôi đã được 5 tháng rồi. Trộm vía bầu bí tôi vẫn khỏe re không ốm nghén gì nên vẫn đi làm được bình thường.
Vợ chồng tôi ở với bố mẹ chồng, ngày có bầu, tôi đi làm công ty suốt, tối mới về nên ít tiếp xúc thành ra không có vấn đề gì. Vì có một mình ở nhà lại mới cưới nữa nên tôi ăn chung với bố mẹ. Tính ra tôi cũng chỉ ăn bữa tối thôi, nhưng từ khi sinh em bé mọi thứ lại không dễ dàng gì.
Lần đầu làm mẹ, lấy chồng xa quê, không có chồng ở bên nên tôi phải tự mình làm mọi việc. Mẹ chồng có giúp đỡ nhưng được phần nào và không thoải mái. Sinh đẻ mới được mẹ chồng chăm vậy mà mới đầy tháng xong bà đã nói chuyện cho tôi ở riêng. Tôi bất ngờ trước quyết định của mẹ nhưng cũng không phản đối gì. Ông bà quyết thì tôi nghe theo để tránh mất lòng mẹ con.
Ở riêng khi vẫn đang trong thời gian kiêng cữ, tôi vừa bế con vừa tranh thủ làm việc nhà, cơm nước. Từ ngày ở riêng mẹ chồng không giúp gì, quần áo của con tôi tự giặt, con khóc cũng tự dỗ, mẹ chỉ nói câu lạnh nhạt: "Có con thì tự lo!". Vậy là hết. Không có chồng, một mình vất vả trăm đường nhưng chẳng ai hiểu, lắm lúc chỉ biết ôm con khóc, rồi lại gạt nước mắt làm việc. Tôi cũng không hiểu vì sao mẹ chồng lại làm thế, cho ở riêng sớm vậy. Mãi cho đến hôm tôi xuống bếp nấu cơm.
Mở thùng gạo ra, tôi á khẩu khi thấy trên thùng gạo và vạch phấn đánh dấu gạo còn bao nhiêu. Mẹ làm vậy vì sợ tôi ăn gạo của ông bà, tốn kém hay sao. Mẹ đẩy tôi ra ở riêng sớm vì sợ ăn chung với bà đẻ tốn kém, phục vụ mẹ con tôi mệt. Càng nghĩ tôi lại rớt nước mắt chán nản. Mỗi tháng ăn chung tôi cũng đưa mẹ 2 triệu, ngày đẻ không đi làm tôi đưa mẹ gấp đôi vì biết đẻ chi tiêu tốn vậy mà mẹ còn làm vậy.
Căn nhà này là của chồng tôi xây, đất chồng tôi mua, ông bà ra ở chẳng cho đồng nào vậy mà giờ lại coi đây như nhà mình, còn tôi thì giống một đứa ở trọ vậy. Nhiều lúc tôi tâm sự với chồng, anh lại bênh bố mẹ bảo tôi làm gì phật ý thì ông bà mới thế. Bố mẹ anh hiền lành chẳng có vấn đề gì cả, vậy là tất cả là tại tôi.
Không được chồng hiểu, động viên, tôi như rơi vào trầm cảm, bế tắc. Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thời gian này, đêm chẳng ngủ được, nhiều khi con quấy khóc mà mẹ cũng khóc vì bất lực, tủi thân, chán nản. Cuộc sống như bây giờ khiến tôi mệt mỏi quá, sống chung nhà, dù đã ăn riêng rồi nhưng bố mẹ vẫn mặt nặng mày nhẹ với tôi. Tôi phải làm gì đây?
(Xin giấu tên)
Đón mẹ chồng lên chăm sóc nhưng bà lại đưa thêm 2 cô gái này tới, tôi kiên quyết đuổi về còn chồng cứ chạy tới ôm hôn Nhìn thấy 2 cô gái đó tôi tối sầm mặt vào, còn chồng thì vội chạy ra ôm hôn sung sướng. Hai vợ chồng tôi đều là người tỉnh lẻ, gặp và cưới nhau khi cả hai đã đứng tuổi. Chồng tôi trước khi lấy tôi đã 35 tuổi, mới ly hôn vợ được 1 năm còn tôi khi ấy cũng 30 tuổi,...