Ngày tôi lên xe hoa, người yêu cũ tặng cả căn hộ chung cư tiền tỷ để làm… của hồi môn
Tôi sửng sốt khi Tú đưa cho tôi chìa khóa căn hộ đó rồi nói: “Của hồi môn anh tặng em đấy, em hãy nhận lấy đi em nhé”. Nhìn người yêu cũ tôi vừa thấy cảm động vừa thấy xót xa.
Tôi và Tú từng yêu nhau 3 năm trước khi chia tay. Ngày tôi đến với anh khi đó anh làm ăn thất bại triền miên, nhiều lúc bị lỗ vốn trong túi không còn có lấy 1 nghìn. Người ta bảo tôi dại, đẹp gái xinh xắn, chân dài có học vấn vậy sao lại đi yêu 1 người như thế. Nhưng tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ yêu anh, khi đó dù nghèo nhưng hai đứa rất trân trọng nhau. Có lúc gói mì tôm xẻ nửa, thậm chí tôi còn cho anh tiền đi xe bus về vì còn mỗi con xe anh cũng bán để bù lỗ cho công ty. Thời gian ấy cực khổ đủ đường nhưng tình yêu hai đứa vẫn nguyên vẹn.
Rồi công việc của anh khá lên, anh kiếm được tiền nên tâm lý cũng thoải mái hơn. Khi đó chúng tôi đều nghĩ mình sinh ra là để dành cho nhau, sau này khi mọi thứ tốt hơn chúng tôi sẽ làm đám cưới. Nhưng cuộc đời ai nói trước được chữ ngờ, khi cả hai đều có công việc ổn định, người yêu tôi còn tậu được cả ô tô thì hai đứa lại có chuyện.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó tôi bắt gặp anh đang tay trong tay với 1 cô chân dài khác đang mua sắm ở trung tâm thương mại. Nhìn cảnh đó tôi suýt ngất xỉu, hai đứa cãi vã nhiều anh thừa nhận anh đã qua lại với cô ta được 2 tháng. Anh cũng thừa nhận đã ngủ với cô ta vài lần. Nghe đến đó tôi không nói gì chỉ biết quay lưng đi và nói anh đừng bao giờ tìm tôi nữa.
Tình yêu của tôi bị phản bội sau 3 năm gắn bó, lòng tự trọng không cho phép tôi níu kéo. Tôi chuyển chỗ ở và cắt đứt liên lạc hoàn toàn với anh. Hớn 1 tháng sau kể từ ngày chia tay, anh đến quỳ xin tôi tha thứ nhưng tôi không chấp nhân. Tôi không chịu được sự phản bội, người ta vẫn nói còn yêu ắt sẽ tha thứ, nhưng tôi thì không. Tha thứ và xem nhau như người bạn thì có thể, nhưng còn tha thứ để quay lại thì không bao giờ.
Phải 1 năm sau chúng tôi mới nói chuyện như 2 người bạn. Tôi không còn hận không còn đau khổ nhiều nữa, tôi gạt quá khứ qua 1 bên để sống tiếp. Tôi biết từ ngày đó anh đã chia tay cô gái kia, anh vẫn chờ tôi tha thứ và quay lại nhưng tôi vẫn lạnh nhạt và nói không. Rồi 2 năm trôi qua kể từ ngày chia tay, tôi quen người mới là chồng tôi bây giờ. Anh không hoa mĩ lãng mạn nhưng lại yêu và quan tâm chân thành từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Tú chúc mừng tôi dù khuôn mặt buồn rười rượi. Tôi và Tú trở thành bạn, trở thành anh em và là người cũ. Thỉnh thoảng nhắc đến chuyện cũ cả hai chỉ mỉm cười, nuối tiếc có, hờn giận có, hạnh phúc có. Có lẽ chúng tôi có duyên nhưng không phận. Giờ tôi đã co thể khép lại quá khứ đó để toàn tâm toàn ý với Hùng, người đàn ông khiến tôi thấy ấm áp.
Ngày tôi sắp cưới, Tú có gọi tôi đề nghị gặp mặt. Tôi đã rất đắn đo nhưng rồi gật đầu. Hôm đó tôi và Tú đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ kể từ lúc tôi lên xe. Anh nói anh muốn đưa tôi đến 1 nơi. Sau mấy phút ngập ngừng Tú nói:
- Anh có quà cưới cho em đây, vì hôm em cưới anh phải đi Trung Quốc rồi.
Tôi không biết anh đi thật anh trốn tránh không đến nữa.
Video đang HOT
- Anh định mừng em bao nhiêu đây.
- Thế em muốn bao nhiêu.
- Dạ càng nhiều càng tốt ạ. Nếu anh có lòng em sẽ không từ chối nhận đâu.
Tôi cười tươi nói, Tú cũng mỉm cười:
- Cái này, anh muốn tặng em lâu rồi và cũng mua nó lâu rồi. Nhưng hôm nay anh nghĩ đã đến lúc để gửi món quà đó cho em, xem như của hồi môn mà anh trai tặng em gái.
- Ái chà, anh định tặng em cái gì mà nghe có vẻ nghiêm túc vậy. Chắc quà phải lớn lắm đây.
Tôi cười tít mắt nhìn Tú trêu chọc.
- Em phải nhận đấy nhé, đừng từ chối tấm lòng của anh.
(Ảnh minh họa)
Nói rồi Tú đưa cho tôi 1 cuốn sổ nhỏ trong đó có kẹp giấy tờ nhà. Tôi choáng váng khi thấy đó là căn hộ 100 mét vuông giá hơn 2 tỷ đứng tên tôi:
- Anh… sao anh lại…
- Ngày trước anh định mua nó để 2 đứa mình sống sau khi kết hôn. Nhưng anh đã ngu xuẩn đánh mất em, giờ anh vẫn muốn trao nó cho em vì em xứng đáng. Hãy xem như đó là món quà nhỏ 1 người anh trai tặng người em gái đi lấy chồng mà vui vẻ nhận em nhé.
- Em.. em không thể. Món quà này thực sự quá lớn, em không dám nhận đâu.
Ngốc, em cứ nhận đi, giờ anh có điều kiện rồi nên em không phải suy nghĩ gì đâu. Hãy sống cho thật hạnh phúc em nhé, nếu chồng có bắt nạt hãy nói với anh, anh sẽ cho cậu ấy 1 trận.
- Nhưng em…
- Không nhưng nhị gì hết, anh không còn yêu em nữa đâu, nên em đừng suy nghĩ gì cả, thật đấy.
Anh đưa tôi lên xem nhà thực sự nó rất đẹp. Khi ra về anh đưa chìa khóa căn hộ cho tôi nhưng tôi nhất quyết không nhận. Hai đứa cứ nói qua nói lại 1 lúc rồi Tú vẫn nhất quyết dúi nó vào tay tôi trước khi ra về. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng người yêu cũ lại tặng mình 1 món quà giá trị như vậy làm của hồi môn. Hôm đó về nhà lòng tôi trĩu nặng, chẳng biết nên nhận hay không. Tôi thấy thương Tú rất nhiều. Nếu tôi nhận liệu Hùng có chấp nhận sống trong căn nhà đó hay không? Cả đêm tôi thao thức chẳng tài nào chợp mắt nổi, tôi nên làm gì với món quà ấy đây, nhận hay không nhận?
Theo Một Thế Giới
Tôi đã phải trả một cái giá quá đắt cho sự lựa chọn ngu xuẩn của mình
Nếu chồng tôi thử đặt vào vị trí của bố mẹ đẻ tôi lúc ấy, anh có cam tâm tình nguyện để gả con gái cho một kẻ không ra gì không?
Đến lúc này thì tôi đã thực sự thấy rõ bản chất thực sự của chồng mình. Anh quá thô lỗ, gia trưởng và ích kỷ. (Ảnh minh họa)
Khi viết ra những dòng này, tôi thấy mình có lỗi rất nhiều với bố mẹ. Chỉ vì không nghe lời ông bà, đi theo cái gọi là tình yêu cao đẹp. Để giờ đây, tôi phải trả một cái giá quá đắt cho chính sự lựa chọn ngu xuẩn của mình.
Tôi vốn là kế toán của một công ty sản xuất sắt thép. Tôi và Vinh yêu nhau khi hai đứa còn học chung trường Cao đẳng. Vinh vốn là người đàn ông kiệm lời và đôi chút nóng nảy. Khi ra trường, tôi nhanh chóng kiếm được công việc ổn định còn Vinh phải chật vật lắm để vượt qua hai môn học còn mắc nợ nhà trường mới cầm được tấm bằng tốt nghiệp.
Bố mẹ tôi đều không ưa gì Vinh vì anh mãi loay hoay với tấm bằng mà không xin được việc. Đã vậy anh còn thích tụ tập với đám bạn nhậu nhẹt suốt ngày. Khi biết con gái yêu một người đàn ông như vậy, mẹ đẻ tôi kiên quyết phản đối. Ông bà sợ cuộc đời tôi sẽ khổ khi trao gửi cho một người như Vinh. Ấy vậy mà tôi vẫn tìm cách thuyết phục bố mẹ để chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Tôi sợ phải nhìn thấy Vinh buồn và đau khổ khi bị chia tay.
Chúng tôi được bố mẹ tổ chức đám cưới nhỏ, đó là kết quả của bốn năm yêu nhau. Tuy nhiên từ ngày về sống chung, tôi bắt đầu nhận thấy cuộc hôn nhân này là cả một sự lựa chọn đầy sai lầm. Nhất là lúc Vinh tìm được một vị trí xứng đáng trong công ty nhà nước.
Vinh bắt đầu cấm cản không cho tôi về thăm nhà bố mẹ. Anh bắt đầu phát huy cao độ cái bản chất gia trưởng và cục mịch của mình.
Mang tiếng là ở cách nhà bố mẹ đẻ chỉ vài chục cây số nhưng mỗi lần giỗ chạp hay lễ lộc gì, tôi phải tìm đủ lý do trên trời dưới đất để thoái thác.
Có lần tôi nhận được tin báo chị gái sinh em bé, đang nằm ở bệnh viện tỉnh. Tôi xin chồng được về thăm và tiện thể chúc mừng chị ấy luôn. Vậy mà anh sừng sổ và cấm cản: "Chuyện sinh nở là điều rất bình thường chứ có gì mà nhà em làm loạn cả lên. Không đi đâu hết. Chỉ cần em gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm thế là được". Nghe Vinh nói mà tôi ấm ức lắm! Tôi liền dắt xe đi chứ chẳng buồn nói thêm câu nào.
Tới ngày nhận lương, Vinh lại về nhà với bộ dạng say bí tỉ. Đã thế anh lúc nào cũng lên giọng hắt hủi và coi thường bố mẹ tôi. Vinh bảo rằng: "Giờ thằng này có tiền thì nhà ngoại cấm có khinh bỉ nhé! Bên đó mà có hỏi xin xỏ hay vay mượn gì thì cũng đừng mơ". Lúc đó, biết chồng say nên tôi cũng chẳng thèm phân bua gì cho thêm rắc rối. Tôi chỉ trách chồng, nếu anh thử đặt vào vị trí của bố mẹ đẻ tôi lúc ấy, anh có cam tâm tình nguyện để gả con gái cho một kẻ không ra gì không?
Chính sự lựa chọn ngu xuẩn của tôi đã khiến cho tình cảm gia đình ngày càng xa cách. (Ảnh minh họa)
Đến lúc chuẩn bị sinh em bé, tôi muốn về nhà mẹ đẻ để tiện cho việc chăm sóc và sinh hoạt. Vinh đã một mực phản đối kịch liệt. Anh hằm hằm dọa nạt: "Nhà nội không chăm nổi mẹ con cô hay sao mà phải mò về tận cái ổ đó? Con là con của tôi, ai thích cứ lên thăm chứ đừng hòng mà đi ra khỏi nhà nội một bước".
Đến lúc này thì tôi đã thực sự thấy rõ bản chất thực sự của chồng mình. Anh quá thô lỗ, gia trưởng và ích kỷ. Khi yêu anh, tôi không hề thấy rõ con người thật này để khăng khăng cho đó là một sự lựa chọn chính xác. Tôi đã quá ngu ngốc khi không tôn trọng ý kiến của bố mẹ để theo đuổi và tôn thờ thứ gọi là tình yêu.
Khi đứa con trai ngày càng khôn lớn, nhiều lần bố mẹ tôi muốn lên chơi nhưng lần nào cũng phải muối mặt trở về vì cậu con rể thô lỗ. Lâu dần, bố mẹ tôi cũng ngại lên phải chạm mặt nên chỉ biết gọi điện hỏi thăm cháu.
Tôi biết bố mẹ buồn và phiền lòng vì tôi nhiều lắm. Chính sự lựa chọn ngu xuẩn của tôi đã khiến cho tình cảm gia đình ngày càng xa cách. Nhiều lúc suy nghĩ vì thương bố mẹ đẻ khi bị đối xử tệ bạc, tôi chỉ muốn cắt đứt với Vinh. Nhưng còn đứa con trai bé bỏng, tôi không muốn nó lớn lên bị thiếu hụt đi tình thương của bố nó. Tôi phải làm gì đây mọi người?
Theo Afamily
Nước mắt tủi phận khi nhận quà sinh nhật tiền tỷ của chồng Tin nhắn cảm ơn chồng về món quà tiền tỉ gửi đi đến hơn nửa ngày mà tôi vẫn chưa nhận được dòng nào hồi đáp từ chồng. Anh nghĩ rằng quà đã gửi đi, là xong trách nhiệm. Còn tôi nước mắt tuôn rơi. Một tuần nữa mới đến sinh nhật của tôi nhưng hôm nay tôi đã nhận được quà tặng...