Ngày thôi nôi con tôi, em chồng tặng 3 bộ đồ 100 nghìn ngoài chợ, tôi biếu lại em 300 triệu ngay tức khắc
Khi mở món quà của em chồng, tôi đã rất bất ngờ.
Em chồng tôi tên Mẫn, là một người phụ nữ không may mắn. Em ấy bị khiếm khuyết đôi chân nên bước đi khập khiễng. Mỗi lần nhắc về Mẫn, mẹ chồng tôi lại rơm rớm nước mắt vì tự trách bản thân mình. Hồi sinh em ra, em cũng bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác. Nhưng trong một đợt sốt cao mà nhà không có tiền, mẹ chồng tôi vay đủ tiền đưa em đi viện thì em đã bị biến chứng co giật. Từ đó, một bên chân cứ bị co rút, teo tóp dần.
Tuy tàn tật nhưng Mẫn không tàn phế. Em đi học làm bánh kem, được vợ chồng tôi bỏ tiền ra để mở một cửa hàng bán bánh nho nhỏ. Em chăm chỉ, chịu khó, sẵn sàng thức khuya dậy sớm để làm bánh cho khách và luôn tìm tòi, học hỏi những mẫu bánh mới. Có lẽ cuộc đời Mẫn sẽ rất bình yên trong sự che chở của gia đình nếu em không yêu người đàn ông kia.
Anh ta lợi dụng tình cảm và sự nhẹ dạ của Mẫn, để em có bầu rồi lại bỏ đi. Vì suy nghĩ nhiều, lo lắng nên Mẫn sinh thiếu tháng, đứa bé ốm yếu còi cọc, thường bệnh vặt. Tiệm bánh buộc phải sang nhượng lại cho người khác vì Mẫn không thể làm được nữa. Bố mẹ chồng tôi thương con gái, giúp đỡ và động viên Mẫn rất nhiều. Vợ chồng tôi cũng chu cấp tiền bạc, sữa cho cháu để em giảm bớt gánh nặng. Năm ngoái, Mẫn ngỏ ý muốn có một căn nhà riêng, tôi sẵn sàng bỏ ra hơn 400 triệu xây cho em căn nhà mới, sát cạnh nhà mình. Vợ chồng tôi làm có tiền, chỉ cần em chồng sống vui vẻ, thoải mái thì chúng tôi sẵn lòng làm mọi điều cho em, trong khả năng của mình.
Từ lúc ra ở riêng, Mẫn bắt đầu nhận làm bánh lại nhưng không có nhiều khách như trước nữa. Phần vì cửa hàng bánh mở ra khá nhiều. Phần vì tay nghề em cũng không còn tốt như trước. Con lại còn nhỏ nên không có thời gian rảnh nhiều. Mẫn lại từ chối sự giúp đỡ của gia đình. Em bảo mình đã gây khổ sở cho gia đình nhiều quá rồi, em không muốn tiếp tục áy náy lương tâm nữa.
Có khi qua chơi, thấy Mẫn ăn bát mì tôm hay bát cơm chỉ có canh rau mà tôi thương. Tôi về nhà đem thịt cá sang cho thì em lại không nhận. Hôm nào nấu đồ ăn ngon, tôi lại đem sang cho em một bát, khi đó Mẫn mới chịu lấy.
Video đang HOT
Hôm qua là tiệc thôi nôi con trai thứ 2 của tôi. Vợ chồng tôi tổ chức bữa tiệc nhỏ trong gia đình. Bố mẹ chồng cho con tôi một chỉ vàng. Em chồng ngập ngừng đưa tôi món quà nhỏ, tôi tươi cười mở ra xem thì bất ngờ khi thấy bên trong là 3 bộ đồ trẻ em vẫn hay bán ở chợ với giá 100 nghìn. Thấy em chồng ngượng ngùng, tôi bật cười, bảo chồng mặc thử đồ cho con và liên tục khen đồ đẹp.
9h tối đó, vợ chồng tôi sang nhà em chồng, đưa cho em 300 triệu đồng. Mẫn ngơ ngác nhìn tôi như đang hỏi tại sao tôi lại đưa em số tiền lớn đến thế? Tôi bảo Mẫn cầm lấy tiền và mở lại tiệm bánh chứ không thể nhận bánh về làm tại nhà kiểu này, vừa cực vừa không có khách. Còn bé thì đem gửi nhà trẻ vì bé đã hơn 2 tuổi rồi. Em chồng từ chối số tiền trên, còn bảo vợ chồng tôi giàu có nhưng đừng làm em tổn thương bằng cách này nữa? Em mang nợ chúng tôi quá nhiều rồi. Thấy em chồng ôm con khóc, mắt tôi cũng cay xè. Phải làm sao để Mẫn chịu nhận sự giúp đỡ của vợ chồng tôi bây giờ?
Ngày tôi sinh con, em chồng đến chăm ở cữ 1 tuần, trước khi về còn nói sẽ tặng chúng tôi căn hộ chung cư
Tại sao Thanh lại đột ngột tốt với vợ chồng tôi thế?
Bố mẹ tôi làm công nhân, nhà đông con, tôi là chị cả phải nghỉ học và đi làm kiếm tiền. Suốt tuổi thanh xuân, làm được bao nhiêu tiền tôi đưa cho bố mẹ trả nợ và lo cho các em.
Khi còn trẻ có nhiều người đàn ông hỏi cưới nhưng tôi đều từ chối vì sợ bản thân đi lấy chồng rồi thì không ai lo cho các em. Đến khi các em lần lượt lập gia đình thì tôi cũng quá lứa lỡ thì chẳng chàng trai nào thèm để ý đến nữa.
Tôi cứ ngỡ cả đời này sẽ ở vậy, nào ngờ cũng có ngày gặp được người đàn ông của đời mình. Anh ấy hơn tôi 2 tuổi, cùng công ty, tính tình hiền lành và làm việc chăm chỉ.
Vì cả 2 đều lớn tuổi nên yêu nhau được hơn tháng thì quyết định tiến đến hôn nhân. Sau đám cưới, chồng thật thà thú nhận suốt 16 năm đi làm anh không có khoản tiết kiệm nào. Tôi rất ngạc nhiên, bởi anh chi tiêu tiết kiệm, không hoang phí ăn chơi như những thanh niên khác. Vậy tiền lương hàng tháng của anh đi đâu hết?
Anh bảo ngày em gái tên Thanh học đại học bị bệnh rất nặng, gia đình nghèo khó không có tiền chữa trị phải đi vay ngoài chữa bệnh cho em ấy. Khi Thanh thoát khỏi tử thần thì gánh nặng nợ nần đè lên đôi vai của bố mẹ.
Chồng tôi không đành lòng nhìn bố mẹ ngập trong nợ nần nên làm được đồng nào anh đều đưa hết cho ông bà trả nợ. Khi nợ trả xong thì chuyện làm ăn của anh bị đổ bể nên mắc một khoản nợ lớn mà không dám nói với ai. Cũng may khi cưới tôi thì đã trả xong nợ.
Tôi và chồng đều có đặc điểm chung là hết lòng vì gia đình nên mới lập gia đình muộn. Cùng hoàn cảnh nên tôi không dám trách cứ gì anh, tôi động viên chồng từ nay về sau làm ra được đồng nào cố gắng tiết kiệm để nuôi con, chúng tôi lo cho bố mẹ và các em như thế là đủ rồi.
Ảnh minh họa
Tháng trước tôi sinh em bé, có những 3 người cùng chăm sóc, đó là bà ngoại, chồng và em gái chồng. Thanh hiện giờ là sếp, công việc bận rộn thế mà vẫn cắt phép hẳn một tuần chăm sóc chị dâu sinh con.
Tôi bảo có nhiều người chăm sóc rồi và nhắc nhở Thanh đi làm thì em ấy nói là ngày trước nằm viện, anh trai nghỉ việc phục vụ liền 2 tháng. Mỗi lần nhớ lại quãng thời gian đó, Thanh thấy chồng tôi là người anh đầy nghị lực và thương em gái. Bây giờ Thanh nghỉ có một tuần chăm sóc chị dâu chẳng thấm tháp vào đâu cả.
Ngày xuất viện trở về phòng trọ, nhìn thấy căn phòng chật hẹp tồi tàn, Thanh khuyên chúng tôi thuê phòng rộng hơn ở cho thoáng, những ngày tháng tới có cả bà ngoại sống cùng, ở chật quá rất bất tiện.
Chồng tôi bảo thu nhập của cả 2 đều thấp, tiền thuê phòng trọ tốn kém lắm nên phải tiết kiệm, chi tiêu hoang phí thì lúc ốm đau bệnh tật lấy tiền đâu mà dùng.
Ngồi suy nghĩ một lúc rồi Thanh bất ngờ nói là những năm qua giấu chồng lập quỹ đen và mua được một căn hộ chung cư. Thanh định khi nào được giá thì sẽ bán, bây giờ thấy chúng tôi sống trong căn phòng tồi tàn, em ấy không đành lòng đứng nhìn. Thanh muốn tặng căn hộ đó cho chúng tôi với điều kiện là không được nói cho ai biết là tài sản của em ấy. Tuần tới rảnh rỗi em ấy sẽ sang tên căn hộ cho chúng tôi.
Được em chồng tặng nhà mà chúng tôi bối rối không biết có nên nhận hay không nữa. Bởi đó là tài sản của vợ chồng Thanh, em ấy lén lút cho chúng tôi, nếu chẳng may em rể biết được thì gia đình tan nát sao?
Trong cuộc họp chia tài sản, chồng tôi từ chối không nhận đất, em chồng cũng không muốn nhận tiền tỉ Tôi và em dâu nghe đến đâu thì gật gù thấm thía đến đấy. Bố mẹ chồng tôi vừa họp gia đình để phân chia tài sản. Mẹ chồng tôi 84 tuổi, giờ cứ nhớ nhớ quên quên. Còn bố chồng thì kém bà 1 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, ông gầy gò, sức khỏe kém nhưng bù lại đầu óc nhanh...