Ngày nào cũng có quà để trong sân, tôi lén đặt camera rồi bật khóc khi nhận ra người đã mang tới
Tôi bất ngờ nhận ra người mà mấy tháng qua đã quan tâm, chu đáo với hai mẹ con.
Lấy được chồng đẹp trai, có ngoại hình hấp dẫn… tôi vui mừng và tự hào với bạn bè, người thân lắm, ngỡ cuộc đời như trên phim. Nhưng ở với nhau rồi, tôi lại thấy mình đã bị đôi mắt đánh lừa. Vẻ bề ngoài của chồng chỉ làm tôi thêm lo. Tôi cũng được nghe người nọ, người kia bảo tôi phải cẩn thận, có ngày bị chồng cắm sừng.
Thú thực, đời sống vợ chồng bận bịu, phải lo kiếm tiền nuôi con, trang trải cuộc sống, chứ rảnh đâu mà quản chồng, ghen tuông. Chồng tính tình cởi mở nhưng điềm đạm. Anh ấy cố gắng để tạo dựng chỗ đứng trong công ty, nâng cao thu nhập cho gia đình, mặc dù công việc cũng không có gì nổi bật. Thu nhập của hai vợ chồng cũng chưa phải mức cao, chỉ dừng ở mức chắt chiu lo toan may ra mới đủ.
Không thể ngờ được, lại có một ngày hai vợ chồng tôi ra tòa ly hôn. Nhiều lúc suy nghĩ, điều gì xảy ra như vậy, hai vợ chồng vốn đã từng rất yêu nhau. Chính những vụn vặt thường ngày, va chạm trong đời sống khiến hai chúng tôi cứ một ngày một xa. Từ chỗ ngày nào cũng ôm ấp, yêu thương đã chuyển thành ngày nào cũng xích mích, cãi cọ.
Chi phối nhiều nhất là tiền nong. Lúc không có tiền sẽ rất để ý đến chuyện chi tiêu của nhau. Tôi mua bộ quần áo cũng bị chồng càu nhàu hoặc tôi khó chịu khi anh ấy dùng tiền vào bia rượu. Chúng tôi đổ lỗi cho nhau, vì người kia mà gia đình khó khăn, lục đục. Không ai chịu ai, cuối cùng là thống nhất ly hôn trong sự tự nguyện của cả hai.
Ly hôn xong, chúng tôi bán nhà, chồng cũ chỉ lấy một khoản tiền nhỏ, để lại hết cho hai mẹ con. Tôi đi mua một ngôi nhà khác, cũng bởi không muốn ở lại ngôi nhà khơi gợi những kỷ niệm không vui. Cũng gần 3 năm nay, tôi chưa gặp lại chồng cũ, anh ta làm gì, ở đâu tôi cũng không quan tâm.
Mấy tháng nay, khi tôi đi làm về luôn thấy ở sân có những món quà cho hai mẹ con. Khi là đồ ăn, khi là quần áo cho con, có lúc là những thứ đắt tiền mà tôi cũng đang muốn mua… Điều kỳ lạ là không có rõ ai gửi tới, mới đầu tôi nghĩ là người quen, nhưng hỏi mãi không ai nhận. Hàng xóm cũng nói là không biết ai, có lần chỉ kịp thấy ai đó đi đến cổng nhà tôi rồi vội vàng đi mất. Họ còn trêu: “Hay là anh chàng hâm mộ nào, muốn lấy lòng em?”…
Video đang HOT
Để biết rõ người đó là ai, tôi bất đắc dĩ phải lén đặt camera giấu kín. Quả nhiên, tôi đã sớm có câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Người đó không ai khác, là chồng cũ của tôi. Anh ấy đeo khẩu trang, mặc áo chống nắng, nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi không ngờ rằng, anh ta lại quan tâm tới hai mẹ con như vậy. Mọi khi chỉ chuyển khoản tiền nuôi con thôi, không nhắn tin, gọi điện.
Khi tôi gọi điện, hỏi vì sao anh ta lại làm thế thì nhận được câu trả lời: “Anh nhận ra vẫn còn yêu thương hai mẹ con nhiều lắm. Cho anh xin lỗi, là anh sai rồi. Thời gian qua anh đã sống nghiêm túc hơn, tập trung nhiều hơn trong công việc, giờ cũng có cuộc sống ổn định, đầy đủ. Anh luôn canh cánh trong lòng khi không còn vợ con ở bên”.
Tôi nghe xong rồi bật khóc, ly hôn đâu phải lỗi riêng ai, là cả tôi và anh ấy, để giờ đây con mới là người chịu khổ. Mỗi lần thấy những đứa trẻ đi chơi, được đón về bởi cả bố và mẹ, lúc đó tôi thương con nhiều lắm. Tôi cảm động trước sự quan tâm âm thầm của chồng và nhận ra mình cũng mắc sai lầm lớn.
Tôi có nên mở ra cơ hội cho chồng cũ để gia đình đoàn tụ? Thú thực, tôi cũng sợ nếu như về lại với nhau mà cãi nhau như trước sẽ rất khổ tâm. Mong nhận được lời khuyên!
Chồng không may qua đời, tôi ở vậy phụng dưỡng bố chồng bệnh tật, ngày giỗ đầu, ông bất ngờ làm một việc khiến tôi bật khóc
Cho tới hôm trước, sau khi lo giỗ đầu chồng em hoàn tất, trước mặt bao nhiêu họ hàng đằng nhà chồng, bố chồng gọi em vào và bảo thẳng:
Chồng em mất cách đây đúng 1 năm các mom ạ. Anh ra đi đột ngột, bỏ lại một mình em trên cõi đời này. Nhiều lúc em muốn đi theo anh, nhưng lại không thể. Tuy tụi em chưa có con cái nhưng em vẫn còn bố mẹ đẻ già yếu ở quê và đặc biệt là còn bố chồng tàn tật thui thủi sớm tối.
Em về nhà chồng tới thời điểm này mới chỉ được 1 năm 5 tháng. Điều này có nghĩa, mới làm dâu nhà anh được 5 tháng thì anh đã vội bỏ em ra đi. Trước đây khi còn có anh, dù nhà neo người nhưng đi làm về vợ chồng em rất hạnh phúc. Mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ xíu. Một mình bố anh không đi bước nữa cứ gà trống nuôi con.
Anh tuy mồ côi mẹ nhưng được bố nuôi dạy cẩn thận nên rất ngoan ngoãn, hiếu thảo. Còn bố chồng cũng rất tâm lý, yêu thương con dâu như con đẻ của mình. Ông không bao giờ để ý soi mói con dâu. Thậm chí dù bị tàn tật 1 chân (do ngày trước ông bị tai nạn), thì ông vẫn cố gắng chống nạng đi cắm cơm, nhặt rau giúp đỡ cơm nước cho con dâu.
Lúc nào ông cũng mong con dâu sớm có tin vui để ông có cháu bế bồng nên giục 2 đứa không được kế hoạch. Ông cũng cho tiền cho dâu mua thuốc bổ uống để có thể sớm sinh cho ông 1 cháu đích tôn. Song tiếc rằng, ước nguyện ấy của ông chưa thành thì chồng em lại bị tai nạn giao thông đột ngột. Anh bỏ lại vợ và bố đẻ ở lại mà không kịp trăn chối lời nào.
Sau khi đứa con trai duy nhất của mình mất, bố chồng em cứ sống âm thầm và lặng lẽ hẳn. Hàng ngày ông cùng với em lo hương khói cho anh rất cẩn thận, chu đáo. Thậm chí, sợ con dâu ngồi nhà buồn chán, khi vừa cúng xong 7 ngày mất của chồng em, ông đã giục em đi làm trở lại để khuây khỏa và tìm niềm vui trong công việc.
Nhiều lần, bố chồng giục em đi bước nữa hay cứ để ông ở trong nhà này mà trở về nhà ngoại sống. Thế nhưng em lại không đành lòng bỏ ông sống một mình. Còn chuyện đi bước nữa, lúc này em chẳng bao giờ nghĩ tới.
Cho tới hôm trước, sau khi lo giỗ đầu chồng em hoàn tất, trước mặt bao nhiêu họ hàng đằng nhà chồng, bố chồng gọi em vào và bảo thẳng:
"Nay đã giỗ đầu thằng Hùng rồi nhanh quá. Người chết cũng đã chết rồi. Con Thảo (tên tôi) ở lại nhà này đến giờ phút này cũng là trọn vẹn tình nghĩa với nó rồi. Vì thế, từ hôm nay con Thảo đi về bên nhà thông gia hay đi đâu sống thì. Ra ở riêng vậy để còn có cơ hội gặp người đàn ông khác và cưới chồng mới sống hạnh phúc".
Rồi ông dúi vào tay tôi một thẻ ngân hàng. Ông bảo trong tài khoản này có 3 tỷ. Đây là số tiền mà ông có thể cho con dâu của để bắt đầu cuộc sống mới.
"Sao bố lại cho con nhiều thế? Bố để dưỡng già đi ạ. Con không lấy đâu"
"Dưỡng già bố đã có 1 khoản riêng rồi. Đây là số tiền bố cho chị để làm lại cuộc đời. Bố chỉ có bấy nhiêu cho chị thôi. Chị đi mà lấy chồng khác đi"
"Bố.... Bố"
"Đi đi, khi nào muốn về đây thăm chồng cũ hay thăm bố thì cứ về"
Em thương bố chồng và biết ơn ông nhiều lắm. Em cứ xin ông cho em ở lại để phụng dưỡng tuổi già thay chồng em. Nhưng ông cứ bảo ông lo được. Lúc nào không lo được cho chính mình, ông sẽ gọi em về nhờ cậy sau hoặc vào viện dưỡng lão ở.
Mọi người ơi, em nên làm thế nào bây giờ cho trọn vẹn đây? Em nửa muốn về ngoại sống vì sống ở nhà chồng cũng rất buồn. Nhưng em nghĩ đến bố chồng tàn tật mà thương ông quá. Mất đi con trai, ông còn đau đớn hơn em ấy chứ. Ông đối tốt với em như vậy mà em là dâu duy nhất lại chẳng phụng dưỡng được ông, nhất là sau khi chồng em đã mất?
Chuẩn bị tái hôn, chồng cũ tìm đến tôi rồi nhét vào tay 2 món đồ, vừa nhìn thấy mà nước mắt tôi rơi không ngừng, trong đêm đó tôi cũng quyết định hủy hôn Tôi chết điếng không biết chồng cũ lấy đâu ra những tấm hình này. Hóa ra bấy lâu nay tội bị lừa dối mà không hề hay biết. Tôi và chồng cũ lấy nhau khi mới 18 tuổi, lúc đó còn quá trẻ để lập gia đình. Nguyên nhân là vì tôi mang thai, phải nhanh chóng kết hôn để tránh thiên hạ...