Ngày cưới, nhận bộ trang sức kim cương hơn 300 triệu nhưng tôi không thể nở nổi một nụ cười, càng thêm căm giận người tặng quà
Ngày đám cưới của tôi, người đàn ông đó lặng lẽ đến, gửi quà cưới cho một người họ hàng đem vào tặng cho tôi.
Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn bé. Đã hơn 20 năm trôi qua, bố chưa hề đến thăm tôi một lần. Lâu lâu có người bên nội đến thăm, kể rằng ông ấy lấy vợ giàu có, cuộc sống sung sướng lắm. Hồi còn nhỏ, tôi còn buồn bã, trách bố sao không đến thăm mình. Lớn hơn, tôi dần chuyển nỗi buồn thành nỗi hận thù. Tôi hận mình có bố mà cũng như không? Nhìn bạn bè có bố đưa đón, mua cho hộp cơm, cây kem trước cổng trường; còn mình chỉ lủi thủi. Mẹ cũng vì không quên được nỗi đau mà ông gây ra nên không dám đi bước nữa. 2 mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống cho qua ngày, vậy cũng xem như đủ hạnh phúc và bình yên.
Chủ nhật vừa rồi là ngày cưới của tôi. Trong thiệp mời, tôi không ghi tên bố mà chỉ ghi tên mẹ. Người thay thế vị trí bố tôi trong đám cưới là cậu ruột. Có người hỏi tôi có báo cho bố biết không? Tôi lắc đầu. Bao nhiêu năm nay, tôi đã xem như mình không có một người bố vô tâm, lạnh lùng như ông ấy rồi. Ngay cả mặt mũi của ông ấy, tôi còn chẳng nhớ nữa là…
Lúc làm lễ cưới, một người họ hàng đem đến cho tôi một hộp quà mừng cưới rất đẹp. Bác ấy nói của bố tôi gửi. Ông ấy ghé đến sảnh khách sạn, đưa hộp quà cho bác ấy rồi lên xe ô tô đi mất. Bác ấy có kêu ông vào mà ông nhất định không bước vô.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tôi mở hộp quà, thấy bên trong là bộ trang sức bằng kim cương, vẫn còn giấy chứng nhận và giấy tờ liên quan, còn cả giá tiền như kiểu mới mua xong. Bộ trang sức có giá đến 320 triệu đồng. Mẹ bảo tôi đeo vào, coi như quà kỉ niệm của bố nhưng tôi không còn tâm trạng nào nữa. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn đem bộ trang sức ấy trả cho ông ấy. Tôi không xin xỏ của ông ấy, tôi lại càng không muốn nhận bất cứ thứ gì của ông ấy. Mẹ lại khuyên tôi nên đeo một lần, coi như trọn tình nghĩa cha con.
Vì bộ trang sức đắt tiền kia mà lễ cưới của tôi không còn trọn vẹn nữa. Tôi cũng không thể vui vẻ nổi khi đeo trên mình món quà của người cha vô trách nhiệm, ngay cả lễ cưới của con gái cũng không đến tham dự. Giờ tôi vẫn đang cất giữ bộ trang sức và muốn đem đến nhà trả cho ông ấy. Chồng và mọi người lại bảo tôi cứ giữ lấy, dù sao cũng là đồ đắt tiền, nếu không muốn dùng thì bán đi để lấy tiền làm việc khác. Theo mọi người, tôi nên trả hay đem bán đi cho xong.
Hí hửng đi thăm bạn mới sinh, vừa đến cửa tôi lại thấy cảnh 'sét đánh', đầu óc tôi quay cuồng không thể nào đứng vững
Người tôi vô thức phát run vì tức giận. Hóa ra chồng nói dối đi công tác, giả vờ khổ cực với tôi là để về chăm nhân tình sinh con sao?
Tôi lấy chồng đã 7 năm, có hai con gái xinh xắn. Tôi và chồng sống ở thành phố, thường về quê thăm bố mẹ hai bên khi có thời gian rảnh. Quả thật cuộc sống hôn nhân của tôi khá êm đềm. Dù nhiều người cho rằng tôi nên thấy lo lắng khi sinh con gái, nhưng tôi vẫn thấy ổn. Vì chồng tôi rất yêu hai con, anh lúc nào cũng chiều chuộng vợ. Tôi nghĩ đàn ông không phải ai cũng muốn có con trai, tư tưởng đó quá cổ hủ rồi.
Tôi làm kế toán, chồng tôi làm xây dựng. So với tôi, chồng thường xuyên đi công tác hơn. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, anh sẽ dành cho tôi và con, vì thế tôi cũng không nỡ trách móc anh. Huống hồ, đàn ông càng kiếm nhiều tiền thì vợ phải chấp nhận anh ấy bận rộn.
Thời gian gần đây, chồng tôi thường xuyên phải đi công tác. Anh nói với tôi có một công trình ở tỉnh khác đang thi công, anh không thể thường xuyên ở nhà. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, có lỗi của chồng khi về nhà, tôi chỉ thấy xót cho chồng, luôn cỗ vũ anh hết mình.
Cuối tuần vừa rồi, cô bạn thân của tôi sinh con. Ngày trước tôi nghe Phượng nói có quen một người nhưng chẳng nghe tin cưới xin gì, bất ngờ thấy cô ấy cập nhật một tấm hình đứa trẻ mới sinh bị che mặt. Từng là bạn thân nhiều năm, tôi quyết định về quê thăm cô ấy. Tiện thể tôi về thăm bố mẹ, vì cô ấy cùng quê với tôi.
Lúc đi, tôi không liên lạc với Phượng, cũng không nhắn tin cho chồng biết. Tôi dẫn hai con về nhà ngoại rồi tranh thủ sang thăm bạn thân. Vừa bước tới cửa nhà của Phượng, tôi chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt. Phượng đang bế đứa trẻ mới sinh, đứng cạnh bên là chồng của tôi. Hai người gần gũi với nhau như cặp vợ chồng mới có con nhỏ. Tôi còn nghe chồng nói:
"Thằng bé có cái mũi giống anh, còn cặp mắt thì giống em, trộm vía con trai của anh đẹp trai thế!".
Người tôi vô thức phát run vì tức giận. Hóa ra chồng nói dối đi công tác, giả vờ khổ cực với tôi là để về chăm nhân tình sinh con sao? Còn cô bạn thân kia lại lén lút cướp chồng của tôi. Tôi biết cả ba người chúng tôi từng lớn lên cùng nhau, nhưng vì sao hai người họ có thể phản bội, tổn thương tôi như thế?
Khi hai người đó cùng lúc nhìn thấy tôi, tôi đã cố đè nén cảm xúc muốn chạy đến đánh họ. Tôi quay lưng đi, chạy về nhà bố mẹ đẻ, suốt cả tuần sau vẫn không muốn về nhà. Chồng tôi chỉ nhắn một tin xin lỗi, anh xin tôi thông cảm cho tôi vì anh thật sự muốn có con trai.
Tôi quá thất vọng và đau khổ, tôi nên làm gì đây, chẳng lẽ ly hôn chồng sao?
Chồng mất, tôi run rẩy khi phát hiện ra tiếng người đàn ông lạ trên giường, lật vội chăn lên tôi điếng hồn khi thấy mặt người này Tôi khẽ nói trong yếu ớt 'Ai đấy' thì sốc óc bởi giọng đáp đầy tính ve vãn: 'Anh là K - bạn chị dâu em giới thiệu đây!' Chồng tôi mất sớm do căn bệnh ung thư quái ác. Anh ra đi ngay đúng những ngày tháng 1 của năm 2020, tới nay cũng đã qua giỗ đầu. Giữa tôi với chồng...