Ngất xỉu giữa nhà, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện nhưng cú sốc lớn nhất lại đến từ chồng mình!
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình lại trở thành một chuỗi ngày cô đơn và mệt mỏi đến vậy.
Ở cái tuổi 30, tôi không còn trẻ trung để kén chọn, và cũng chẳng còn nhiều thời gian để yêu đương lãng mạn. Khi gia đình giục giã, tôi đành gật đầu đồng ý với một người đàn ông hơn mình 5 tuổi, người mà qua lời giới thiệu của chị họ, có vẻ là một người nghiêm túc và đáng tin cậy.
Nhưng có lẽ, tôi đã nhầm.
Ngay từ ngày cưới, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và Tâm – chồng tôi. Gia đình chồng mang nặng tư tưởng phong kiến, nơi đàn ông không bao giờ phải đụng tay vào việc nhà, còn phụ nữ phải lo chu toàn tất cả. Tôi chấp nhận, tự nhủ rằng rồi mọi thứ sẽ ổn, miễn là có tình yêu.
Niềm vui duy nhất trong hôn nhân của tôi là khi biết mình mang thai. Một sinh linh bé bỏng đang lớn lên trong tôi, khiến tôi có động lực hơn để chịu đựng. Nhưng trớ trêu thay, mang thai không mang lại sự quan tâm từ Tâm, mà chỉ kéo theo thêm nhiều áp lực.
Thai nhi mới hai tháng, tôi đã phải đối diện với nguy cơ sảy thai vì tụ dịch màng nuôi. Bác sĩ yêu cầu tôi hạn chế đi lại, cần được nghỉ ngơi tuyệt đối. Tôi hoảng sợ, nhưng Tâm lại chẳng mảy may lo lắng. Anh không hỏi han, không động viên, thậm chí còn khó chịu khi tôi xin nghỉ việc một thời gian để dưỡng thai. Trong mắt anh, tôi chỉ là một người đàn bà lười biếng.
“Cô có chân có tay, người ta mang bầu vẫn đi làm tới lúc đẻ, cô nghỉ làm mấy tháng trời rồi còn muốn gì nữa?”
Tôi lặng người. Đáng lẽ ra, tôi nên quen với những lời nói vô tâm ấy, nhưng sao lòng tôi vẫn nhói đau. Mỗi ngày, tôi gắng gượng làm việc nhà, nấu nướng, giặt giũ, dù bụng ngày càng lớn, dù mỗi bước đi đều nặng nề. Tâm chưa từng một lần nấu cho tôi bữa cơm, chưa từng rửa giúp tôi một cái bát. Tôi tự hỏi: Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi không phải là vợ mà chỉ là một người giúp việc miễn phí?
Tôi cứ chịu đựng như thế cho đến một ngày, cơ thể tôi kiệt sức thật sự.
Hôm đó, tôi bị ốm, cả người mệt lả nhưng vẫn cố dọn dẹp nhà cửa chờ chồng về. Tâm đi nhậu với bạn bè, không thèm báo một câu, để tôi một mình ngồi trước mâm cơm nguội lạnh. Tôi chờ, rồi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Khi anh về, say khướt, nôn đầy ra sàn nhà, tôi phải gắng sức dọn dẹp trong nước mắt. Tôi không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Sáng hôm sau, khi tôi nói mình muốn về thăm mẹ một ngày, Tâm nhếch mép: “Cô ở nhà mà lo cho chồng con, đừng có cái gì cũng chạy về nhà mẹ. Bố mẹ cô có nuôi tôi được ngày nào không mà cô cứ bám lấy họ thế?”
Tôi chết lặng. Vậy ra trong mắt anh, tôi không có quyền được dựa vào bố mẹ ruột của mình hay sao? Tôi cắn răng không nói gì, chỉ lặng lẽ quay vào bếp, dọn dẹp mâm cơm lạnh tanh từ đêm qua.
Trưa hôm sau, khi đói quá, tôi cố gắng gượng dậy đi xuống bếp tìm đồ ăn. Nhưng đi được nửa đường, tôi choáng váng rồi ngã xuống sàn. Tôi không còn nhớ chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ biết khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong bệnh viện, mẹ tôi ngồi bên cạnh, gương mặt đầy lo lắng.
“Con làm sao mà để đến mức này? Đau ốm có chuyện gì thì phải bảo mẹ chứ! Chồng con đâu, sao để con ở nhà một mình như vậy? Bụng mang dạ chửa rồi nhỡ có chuyện gì thì sao?”
Lời mẹ nói khiến lòng tôi đau nhói. Tôi đưa tay sờ bụng, cảm nhận sinh linh nhỏ bé vẫn còn đó, nước mắt tôi rơi lã chã. May mắn là con tôi vẫn bình an.
Mẹ kể rằng, bà gọi cho tôi nhiều lần không được, lo lắng quá nên chạy sang, phát hiện tôi nằm bất động trên sàn nhà. Hàng xóm giúp đưa tôi đi viện. Còn Tâm? Anh ta chẳng hề hay biết. Khi tôi về ngoại để dưỡng thai, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại duy nhất, không phải để hỏi thăm sức khỏe tôi, mà để trách móc tôi bỏ nhà đi mà không lo cơm nước.
Thất vọng và mệt mỏi, tôi tự hỏi, có phải hôn nhân này chỉ là một sai lầm? Tôi có nên vì con mà quay về, tiếp tục chịu đựng một người đàn ông vô tâm, hay nên mạnh mẽ bước ra khỏi cuộc hôn nhân này?
Có ai đó từng nói rằng: “Một người đàn ông không yêu vợ mình, thì cũng sẽ chẳng thể nào yêu thương con cái mình được.” Tôi đã cố gắng cho Tâm cơ hội, đã nhẫn nhịn vì con, nhưng dường như điều đó không khiến anh thay đổi.
Lần đầu tiên sau bao tháng ngày cam chịu, tôi thực sự muốn sống cho mình. Và có lẽ, tôi sẽ lựa chọn rời đi, trước khi quá muộn.
Con trai 6 tuổi gặp tai nạn mổ gấp, bố lao vào bệnh viện hiến máu thì nhân viên y tế lạnh lùng: Anh không thể làm việc đó!
Khoảnh khắc nghe bác sĩ nói, trời đất xung quanh tôi như sụp đổ.
Cuộc sống luôn có những cú twist khó lường chẳng khác nào trong phim. Tôi hoàn toàn nhận thức được điều đó nhưng không nghĩ sẽ có ngày mình trở thành nhân vật chính trong một tình huống chẳng khác nào phim giật gân thế này.
Chuyện xảy ra từ khoảng 2 tháng trước. Hôm đó là cuối tuần, tôi đưa con trai 6 tuổi ra sân chơi chung ở khu dân cư chơi cùng mọi người. Như mọi ngày, thằng bé vui vẻ nô đùa cùng mấy đứa bé hàng xóm, tiếng cười của nó trong trẻo như xua tan mọi mệt mỏi của tôi. Dù con đã 6 tuổi nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn ngỡ ngàng khi nhận ra mình có một đứa con đáng yêu như vậy.
(Ảnh minh hoạ)
Nhưng không khí buổi chiều yên ả hôm ấy nhanh chóng bị phá vỡ. Con tôi đang chạy đi nhặt bóng thì một chiếc xe từ đâu ập đến khiến con ngã đầu đập mạnh xuống đất. Ban đầu tôi tưởng chỉ xây xát nhẹ như những lần con đi chơi khác, ai ngờ lần này thằng bé bị rách một vệt dài trên đầu. Ngay lập tức 2 vợ chồng ôm con vào bệnh viện gần nhất. Nhìn con máu me đầy mình, vợ nước mắt đầm đìa mà tôi lo cháy ruột cháy gan.
Đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng đưa con tôi vào kiểm tra và cấp cứu. Trong lúc 2 vợ chồng đang đi đi lại lại ngoài hành lang thì một y tá chạy ra hỏi xem ai có thể truyền máu vì con tôi mất máu nhiều nên cần truyền để phẫu thuật. Đương nhiên tôi chủ động nhận việc đó với suy nghĩ tức thời rằng bố chắc chắn có thể truyền máu cho con.
Sau khi y tá mang máu của 2 bố con đi xét nghiệm, người bước ra lại là bác sĩ. Ông nói rằng tôi không thể hiến máu cho con trai vì không cùng nhóm máu. Nghe xong tôi quay sang nhìn vợ với ánh mắt hoài nghi còn cô ấy cũng khuỵu xuống, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong đầu có muôn vàn thắc mắc nhưng vấn đề quan trọng nhất lúc này là cứu được con nên tạm gác sang một bên. Tôi nói: "Bây giờ vợ tôi đang thế này thì cũng khó lấy máu để kiểm tra và cho máu. Bây giờ phải làm thế nào hả bác sĩ? Nhờ bác sĩ cứu con tôi với, cách nào tôi cũng sẽ gắng thực hiện" . May mắn thay, các bác sĩ đã phẫu thuật cho con tôi thành công.
Dù con trai đã tai qua nạn khỏi nhưng câu chuyện về nhóm máu như dựng lên một vách ngăn vô hình giữa 2 vợ chồng tôi. Tôi không nói mà vợ cũng không hỏi, cả hai đối xử với nhau khách sáo. Tôi còn âm thầm lên mạng tìm hiểu và biết rằng chuyện bố con không truyền máu được cho nhau là bình thường nhưng vẫn có những lợn cợn trong lòng, không thực sự tin rằng con là con ruột của tôi.
(Ảnh minh hoạ)
Tất nhiên tôi có cơ sở để có hoài nghi như vậy. Trước khi lấy tôi, vợ đã yêu một người sâu đậm suốt 7 năm trời. Tuy nhiên bị gia đình 2 bên ngăn cản nên cô ấy đành từ bỏ rồi kết hôn với tôi không lâu sau đó. Nhiều năm qua, vợ luôn làm tròn vai trò dâu hiền vợ đảm nhưng đôi lúc tôi thấy tự ti, chỉ ước giá như mình không phải là người đến sau.
Không khí gượng gạo kéo dài được khoảng 1 tuần thì vợ tôi chủ động đề cập về chuyện này. Cô nói: "Từ hôm ở bệnh viện đến nay em thấy anh lạ lắm. Anh có khúc mắc gì cứ nói đi chứ đừng lạnh nhạt như thế".
"Em muốn nghe anh nói thật không?" - tôi ngập ngừng.
"Anh nói đi. Dù em lờ mờ đoán được chuyện gì nhưng tốt nhất là anh phải tự nói ra" - vợ tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Tôi trả lời: "Anh xin lỗi... Nhưng con là con ruột của anh đúng không? Hôm nọ bác sĩ nói chuyện về nhóm máu nên anh..."
"Hoá ra anh nghi ngờ em thật. Làm vợ anh suốt mấy năm qua em có bao giờ làm gì không phải với anh và gia đình 2 bên chưa? Thế mà chỉ vì kết quả nhóm máu anh đã nghĩ em phản bội. Anh làm em thất vọng quá. Anh không tin thì đem con đi xét nghiệm ADN đi, nếu anh không làm thì em cũng làm để chứng minh cho chính mình" - vợ tôi bỏ vào phòng ngủ cùng con sau khi nói xong.
Vợ đã nói đến thế thì tôi không thể không tin nhưng cả vợ và tôi đều là những người cứng đầu, không làm rõ ràng mọi chuyện thì sẽ không yên nên quyết định đưa con đi xét nghiệm ADN. Một tuần sau, kết quả về: CÓ quan hệ huyết thống cha - con với độ tin cậy trên 99,9%.
Cầm tờ giấy trên tay, tôi vừa mừng vừa hối hận, tự trách bản thân quá cả nghĩ mà sinh nghi ngờ vợ con, thậm chí suýt để chúng phá tan hạnh phúc gia đình. Tôi vội chạy về nhà ôm lấy vợ con mà khóc: "Anh xin lỗi. Bố xin lỗi 2 mẹ con nhiều lắm". Vợ tôi không nói gì mà nhìn tôi đôi mắt ngấn nước, tôi biết cô ấy rất tổn thương nhưng cũng đã tha thứ cho mình.
Cũng từ câu chuyện này, tôi tự hứa với mình rằng sẽ phải tỉnh táo hơn trong mọi chuyện, không để sự nghi kỵ che mờ tình yêu và niềm tin dành cho vợ con. Bởi đó có thể là liều thuốc độc giết chết tình yêu, chỉ có sự chân thành và đối thoại mới là cầu nối giữ gia đình bền vững.
Tôi khó sinh nên phải vào viện trước nửa tháng nhưng chồng không xuất hiện một lần, khi về nhà, nhìn anh nằm bất động mà tôi ngã quỵ Tôi bật khóc hỏi chồng đã xảy ra chuyện gì thì em gái chồng từ trong phòng chạy ra... Vợ chồng tôi lấy nhau 6 năm, tốn rất nhiều tiền để chữa vô sinh, khi trong nhà không còn tiền và dự định đi vay thì tin vui đến. Tôi có thai, chồng rất phấn khích khi biết bản thân sắp trở thành...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Giao con cho mẹ chồng trông, tôi thấp thỏm, lo sợ mỗi ngày

Kế hoạch nghỉ lễ 30/4 sắp tới của chồng khiến tôi trắng đêm suy nghĩ

Tôi đánh ghen với nhiều gái đẹp bên chồng, hóa ra 'tiểu tam' lại là đàn ông

Chồng hốt hoảng vì vợ trầm buồn, khóc và không muốn ở nhà sau khi sinh con

Chồng giàu có một tháng kiếm hơn 100 triệu nhưng nhất quyết ở thuê không mua nhà, vợ tính kế phòng thân

Xem phim "Sex Education", tôi uất hận nhìn sang chồng, sau đó cởi tạp dề ném xuống đất rồi tuyên bố ly hôn, giải thoát cho chính mình

Em trai mang xe máy của tôi đi bán chỉ để nhậu nhẹt, đàn đúm với đám bạn, thế nhưng bố mẹ tôi lại bênh quý tử chằm chặp

35 tuổi vẫn độc thân tận hưởng cuộc sống tự do tự tại, tôi thấy mình không hề cô đơn

'Lấy chồng' lần đầu ở tuổi 63, người phụ nữ không ngờ rơi vào bi kịch

Bố chồng chia thừa kế nhưng lại ép tôi ký giấy khước từ tài sản, tôi đưa ra 2 thứ khiến nhà họ tái mặt, run rẩy

Quyết tâm ly hôn sau khi phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, bố chồng liền tìm đến tận nhà trong đêm đưa ra một yêu cầu khiến tôi tái mặt

Mẹ chồng tôi là "nạn nhân" của tôi!
Có thể bạn quan tâm

Jordan, Indonesia ký thỏa thuận hợp tác quốc phòng
Thế giới
13:49:17 15/04/2025
Cô gái mặc áo yếm lái xe như diễn xiếc có 'thoát' xử phạt nhờ giấy chứng nhận tâm thần?
Tin nổi bật
13:42:14 15/04/2025
Lời khai nhóm 'Lợn rừng' bảo kê xây dựng ở Hà Nội
Pháp luật
13:39:19 15/04/2025
Tại sao người Nhật thường đặt chai nước quanh nhà thay vì cất tủ lạnh?
Sáng tạo
13:16:24 15/04/2025
Siêu phẩm này sẽ khiến iPhone 18 và Galaxy S26 khiếp sợ
Thế giới số
13:02:55 15/04/2025
Hàng triệu người theo dõi Elon Musk chơi game trên chuyên cơ
Netizen
12:50:43 15/04/2025
Song Hye Kyo bị 1 nữ diễn viên làm bỏng da
Sao châu á
12:10:04 15/04/2025
Tử vi 3 con giáp may mắn nhất thứ Ba (15/4): Giàu có vang danh, phú quý đủ đường
Trắc nghiệm
12:09:49 15/04/2025
Sơn Tùng M-TP để lộ bí mật quá khứ
Sao việt
12:07:42 15/04/2025
Gợi ý những chiếc áo ống cá tính cho nàng vẻ ngoài đầy mê hoặc
Thời trang
11:56:45 15/04/2025