Ngại về quê ngoại ăn Tết vì không có tiề.n mừng tuổ.i bố mẹ, họ hàng
Mình về quê dịp Tết sẽ gặp hầu hết các bạn học của mình. Trong đó, đa số mọi người đều thành đạt, mua được nhà cửa, sắm được ô tô còn mình thì vẫn chật vật với cuộc sống. Nghĩ thế là mình lại cảm thấy ngại vì cảm giác thua kém bạn bè…
Mình quê Lạng Sơn, lấy chồng người Hà Nội. Tiếng là lấy chồng thủ đô nhưng thực ra quê chồng mình ở mãi tận Mỹ Đức. Mình là giáo viên mầm non, thu nhập được khoảng 4 triệu/tháng, còn chồng mình làm nhân viên văn thư ở xã. Vợ chồng mình ở cùng bố mẹ chồng đã ngoài 70 tuổ.i, phải lo toan ăn ở cho cả ông bà, cuộc sống vì thế không thể dư dả được.
Kể từ ngày lấy chồng đến nay đã được 5 năm là 5 cái Tết mình ở nhà nội. Mặc dù quê chồng chỉ cách nhà mẹ đẻ có hơn 200 km nhưng chưa Tết nào mình về quê ngoại ăn Tết cả. Không phải do nhà chồng gây khó khăn không cho mình về quê ăn Tết mà đơn giản là vì cưới xong mình mang bầu, sinh con liên tiếp nên 3 năm đầu mình ăn Tết nhà chồng. Hai năm nay, con đã lớn, cứng cáp hơn nhưng mình vẫn chưa sẵn sàng về nhà mẹ đẻ. Thực chất, cũng đã 3 lần 7 lượt mình định về Lạng Sơn mà lần nào cũng lên kế hoạch rồi lại hoãn.
Mình vốn sinh ra trong gia đình có điều kiện khá ở thị trấn. Ngày học cấp 3 cũng thuộc diện xinh gái, học giỏi nên khi đỗ Cao đẳng mẫu giáo trung ương, mình cũng là niềm tự hào nhỏ của bố mẹ. Vậy mà duyên phận đưa đẩy, ra trường mình quen chồng mình bây giờ và nhanh chóng yêu rồi kết hôn mặc bố mẹ ngăn cản lấy chồng xa, gia đình chồng nghèo.
Video đang HOT
Nói đúng ra, kể từ khi lấy chồng, năm nào hè mình cũng cùng chồng hoặc con về nhà ngoại nhưng đến dịp Tết thì không. Đơn giản vì Tết nhất phương tiện đi lại khó khăn, cả đi cả về cũng mất hơn 1 triệu tàu xe, chưa kể quà cáp.
Hơn thế, mình cũng có nỗi niềm là mang tiếng lấy chồng Hà Nội mà Tết về quê không có chút quà cáp cho bố mẹ, anh em, họ hàng thì rất ngại. Mọi người sẽ thắc mắc, bàn ra tán vào, có thể bị đán.h giá là keo kiệt, bủn xỉn… Đấy là chưa kể, về nhà mẹ đẻ, kiểu gì ngoài 5 triệu tiề.n Tết biếu bố mẹ, vợ chồng mình còn phải lo tiề.n mùng tuổ.i cho ông bà, các bác, các cháu, mua cành đào, cây quất…
Có thể với nhiều người, hơn một chục triệu là không lớn nhưng với vợ chồng mình đang nuôi hai con nhỏ, thu nhập cả gia đình trông chờ hoàn toàn vào đồng lương vỏn vẹn chưa đến 8 triệu thì quả thực số tiề.n trên là rất lớn. Ngoài ra, mình về quê dịp Tết sẽ gặp hầu hết các bạn học của mình. Trong đó, đa số mọi người đều thành đạt, mua được nhà cửa, sắm được ô tô còn mình thì vẫn chật vật với cuộc sống. Nghĩ thế là mình lại cảm thấy ngại vì cảm giác thua kém bạn bè…
Những ngày Tết đang cận kề. Trong khi mọi người đều háo hức, tất bật chuẩn bị Tết thì trong lòng mình vẫn ngổn ngang. Mình rất nhớ quê, nhớ bố mẹ và biết rằng bố mẹ mình mong ngóng gia đình con gái vô cùng. Có điều trong lòng mình lấn bấn quá, lòng muốn về mà lấn cấn tiề.n bạc eo hẹp, đường xa… Lẽ nào Tết này mình lại thêm 1 lần lỡ hẹn ăn Tết với bố mẹ?
Theo Blogtamsu
Người yêu trẻ, nhắm mắt yêu đương vì nhòm ngó, muốn thao túng tài sản
Hóa ra vậy. em yêu thương gì tôi, chẳng qua chỉ là mối quan hệ và lợi dụng tôi mà thôi. Khi đó, thực lòng tôi muốn bỏ về tắp lự nhưng lại kiềm chế vì phép lịch sự và hơn nữa tôi muốn em diễn tiếp vở kịch của mình thế nào.
Tôi vừa là một giảng viên của trường cao đẳng nghề vừa quản lý một xưởng chế biến đồ gỗ xuất khẩu. Cũng do mải mê học và kinh doanh nên tôi gần như quên việc lập gia đình, khi kịp ngoảnh lại đã 36 tuổ.i. Bạn bè của tôi gần như đã lập gia đình hết, các cô gái bằng tuổ.i tôi còn sót lại thì không xấ.u tín.h cũng xấu hình thức, chẳng chọn được ai. Còn trẻ tuổ.i hơn thì có vẻ tôi lại không hợp tính với họ. Các cô ấy trẻ trung, sôi nổi và tôi thì điềm đạm, nghiêm nghị. Họ hàng và đồng nghiệp cũng mai mối cho tôi nhiều đám nhưng có lẽ duyên phận của tôi chưa đến, chẳng cô gái nào nán lại cuộc đời tôi. Dần rồi, tôi chán ngán chuyện xem mắt, mối lái, để mặc cho duyên phận đẩy đưa. Thế rồi tôi cũng gặp em, người con gái làm trái tim tôi rung động. Em kém tôi 14 tuổ.i, trẻ trung, xinh đẹp, và chấp nhận được một người khó tính như tôi.
Em vốn là học trò của tôi, ban đầu tôi chẳng để ý xem em như những sinh viên khác nhưng khi em chủ động nhắn tin nhờ tôi việc học, tạo nhiều lý do để gặp gỡ ngoài giờ lên lớp khiến tôi cũng thấy thú vị. Rồi chẳng hiểu tôi say mê cô học trò khi từ khi nào. Tôi thấy vui vẻ khi nghe những câu chuyện ngô nghê, ngây thơ và nụ cười giòn tan vô tư của em. Và đương nhiên, em cũng quấn lấy tôi không rời. Chúng tôi thành một cặp trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nhiều người còn nói khó nghe "già rồi còn thích gặm cỏ non" hay "cuộc tình sặc mùi tiền- sắc" nhưng tôi bất chấp, bỏ qua tất cả chỉ đơn giản vì tôi thấy nhẹ lòng, thanh thản, hạnh phúc khi ở bên em.
Tôi cung phụng, chiều em như một bà hoàng
Khỏi phải nói, từ khi yêu tôi, em được cung phụng như bà hoàng, tôi lo cho em mọi thứ để em không bị thua kém bạn bè. Em cũng chấp nhận và đối với tôi thật dịu dàng. Tôi hạnh phúc và hài lòng với tình yêu của mình. Muốn tổ chức đám cưới ngay khi em tốt nghiệp. Nhưng trong ngày đầu tiên về ra mắt gia đình em tôi đã nghe những điều không nên nghe, khiến niềm tin trong tôi sụp đổ.
Hôm đó, tôi theo em về quê ra mắt gia đình, họ hàng. Tôi hồi hộp, lo lắng và cẩn trọng lựa chọn từng món quà để sao vừa sang trọng, vừa lịch sự nhất để tặng gia đình em. Tôi không tiếc, sắm cho gia đình em những thứ đắt nhất, miễn sao em được mát mặt và gia đình em ưng tôi. Đúng với mong đợi của tôi. Bố mẹ em chào đón tôi lịch thiệp, niềm nở. Trong suốt buổi gặp gỡ, lúc nào cũng một con hai con khiến tôi vui mừng khấp khởi. Gia đình em không giàu có nhưng cũng không đến nỗi nghèo khổ, bố mẹ em lại lịch thiệp hiếu khách khiến tôi rất ưng lòng. Cảm thấy may mắn nếu kết hôn cùng em.
Sau bữa cơm trưa, tôi uống hơi quá chén nên vào phòng em ngủ. Khát nước, tôi định ra phòng khách uống nước thì ngang qua phòng mẹ vô tình nghe thấy những lời lẽ đáng buồn từ câu chuyện của mẹ con em. Em nói "mẹ thấy lão già này thế nào? Hơi già nhưng bù lại nhiều tiề.n mẹ ạ. Con nghĩ rồi, lấy ông ta rồi hợp thức hóa tài sản, cùng lắm là 10 năm, l.y hô.n vẫn còn trẻ chán". Tôi không tin vào tai mình, đó là lời nói của người con gái tôi yêu thương và định cưới làm vợ đây sao? Em quen tôi cũng chỉ vì tài sản của tôi, chưa cưới mà em nghĩ đến việc l.y hô.n và hợp thức hóa tài sản của tôi sao. Tôi chưa tin vào những điều mình nghe thấy thì mẹ em tiếp lời "làm thế có thất đức không? Mẹ thấy không ổn" thì em một mực quả quyết "giờ người ta thực dụng vậy đó mẹ. Con mất cho lão ta nhiều chứ. Tuổ.i trẻ của con phải chôn vùi với người nhàm chán như ông ta thì ai trả cho con. Mẹ thách cưới cao vào, đừng phí nhé. Ông ta mê con lắm, bao nhiêu cũng "đong"". Mẹ em thở dài khi nghe những lời em nói còn tôi chạnh lòng, xó.t x.a. Hóa ra vậy. em yêu thương gì tôi, chẳng qua chỉ là mối quan hệ và lợi dụng tôi mà thôi. Khi đó, thực lòng tôi muốn bỏ về tắp lự nhưng lại kiềm chế vì phép lịch sự và hơn nữa tôi muốn em diễn tiếp vở kịch của mình thế nào.
Rời gia đình em, tôi quay lại thành phố với công việc và xưởng sản xuất của mình. Hàng ngày em vẫn theo tôi, vẫn diễn trò tình cảm mùi mẫn với tôi. Nhưng trong lòng tôi chẳng còn xúc cảm như trước. Tôi vẫn đón chào và đáp ứng những yêu cầu của em nhưng chẳng còn chiều chuộng em như trước. Nhiều khi tôi nghĩ nếu cứ im lặng không nói ra thì cả tôi và em mãi mãi sống trong giả tạo nhưng nếu nói ra liệu ngày tháng hạnh phúc của tôi còn không? Tôi nhủ lòng sẽ giữ em bên mình và cẩn trọng không để em thao túng kinh tế, tình cảm của mình. Liệu tôi làm thế có ích kỷ, độc ác khi giam hãm tuổ.i xuân của em không? Tôi muốn kết thúc "vở diễn" của em nhưng không muốn buông bỏ tình cảm này. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Emdep
Chán ngấy ông chồng vừa ghen tuông vừa keo kiệt Tôi tự hỏi sống bên chồng như thế có ý nghĩa gì không khi tiề.n thì anh kiểm soát và lúc nào cũng ngờ vực: "Cô có tòm tem với thằng nào không?" Ở đời, người ta bảo sống bên một người chồng có tính đàn bà, bủn xỉn hoặc ông chồng chúa ghen tuông đã khổ lắm rồi. Còn tôi, chồng tôi...