Nếu tha thứ… liệu có còn tình yêu?
Mình cần có thời gian để đẩy cuộc sống gia đình đi lên thì vợ mình đã không cùng mình lèo lái con thuyền này mà lại đi vui vẻ với một người khác?
Thật là buồn đến lúc phải nói lên 2 chữ hối hận. Mình đã sai, sai nhiều thứ liệu mình có cơ hội làm lại từ đầu không? Cuộc sống hiện tại đã quá đau khổ, lúc nào cũng phải nghĩ đến tiền. Giá như mình chưa kết hôn, chưa có gia đình thì hay biết mấy! Mình sẽ có nhiều lựa chọn, mình không phải lựa chọn một con người lúc nào cũng ảo tưởng, sống không thực tế. Nhưng cuộc đời ai biết được chữ ngờ?
Mình đã không nghe lời mẹ, trong khi người lớn lúc nào cũng đúng. Mình đã sai, sai thật rồi. Mình thương conbiết mấy! Nếu có thể khóc được, mình muốn khóc lên thật to.
Đến lúc này, bên mình không có một người bạn mà có thể chia sẽ hết nỗi buồn này. Phải làm sao bây giờ? Hay là phải dứt khoát? Mình mới 30 tuổi, mới nữa đời người mà thôi. Chỉ tội cho con trai mình, nó thương bố, thương mẹ biết mấy… vậy mà cô ấy chỉ sống trong ảo vọng không bao giờ thực tế.
Cuộc Sống này thật là! Mình không còn nghị lực để có thể đi tiếp đoạn đường còn lại…
Không biết có còn người nào chờ đợi mình không? Bây giờ phải làm sao đây khi người mình thật sự mệt mỏi nhưng không thể chợp mắt được? Giờ trách ai đây, thôi thì trách số phận mình vậy! Nếu được, sáng mai mình sẽ nói chuyện với cô ấy. Mình cũng không còn đử sức mạnh để lái con thuyền này nữa rồi. Thôi thì để nó trôi đi vậy!
Không thể ngờ được… cô ấy đã bỏ tôi để theo một gã đàn ông khác (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mình biết tất cả nhưng sao mình không thể tránh khỏi, có thể do mình và do ông trời đã sắp đặt một phần cuộc sống của mình? Mình không khóc được, thật là đau quá đi, tại sao trong lúc này mình cần có thời gian để đẩy cuộc sống gia đình đi lên thì vợ mình đã không cùng mình lèo lái con thuyền này mà lại đi vui vẻ với một người khác? Mình tưởng những lời đó chỉ dành cho mình nhưng nay, nó lại dành cho người khác nữa. Đau quá đi… Thôi đành vậy chứ biết sao bây giờ? Mình cũng không còn muốn giữ cô ấy nữa… có lẽ vì mình quá mệt mỏi.
Lúc nào cô ấy cũng muốn thế này thế kia nhưng lại không thể làm gì để tạo nên nó, điều đó mình cũng không trách. Cô ấy không bao giờ kiên nhẫn điều gì trong công việc và mình cũng không biết làm sao bây giờ? Thôi thì dứt khoát vậy!
Thật sự mình cũng không cần gì vì mình đã quá mệt mỏi!
Nếu có tha thứ được thì trong lòng mình liệu còn yêu có ấy nhưng ngày xưa không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như được làm lại...
Các câu hỏi như anh ta làm gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi và hai người đã có bao nhiêu lần với nhau, lần đầu tiên ở đâu? Và đề nghị tôi "Hôm nào đến nơi em và thằng kia làm lần đầu tiên ấy để "diễn" lại giống thế cùng anh".
Ảnh minh họa
Đọc tất cả những bài viết liên quan đến vấn đề trinh tiết, nghe nhiều những ý kiến khác nhau xoay quanh vấn đề này, ai cũng có ý đúng. Tôi cũng là một người phụ nữ "sống hết mình vì tình yêu" nên tôi đang phải trả giá cho điều đó,...
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, tuy nhiên tôi vẫn cố gắng học hành chăm chỉ với hy vọng sẽ là người kéo lại những "bất hạnh" của gia đình. Năm 19 tuổi tôi xa nhà lên thành phố học đại học, rồi yêu anh.
Người yêu tôi cũng là dân tỉnh lẻ, hai chúng tôi thường chia sẻ với nhau tất cả những khó khăn trong cuộc sống và học tập. Khi yêu được một năm, anh bắt đầu đòi hỏi tôi trao cho anh cái quý giá nhất của đời người con gái, tôi đã tìm mọi cách từ chối. Nhưng cứ mỗi lần như thế người yêu tôi lại giận dỗi, trách móc, và cho rằng tôi không yêu anh ấy, tôi không "hết mình" với tình yêu.
Tôi đã tìm đủ mọi cách để giải thích cho anh ấy hiểu với tôi trinh tiết nó quan trọng như thế nào, nhưng anh không chịu hiểu và cương quyết rằng nếu em giữ được trinh tiết thì sẽ không giữ được trái tim anh. Anh ta cũng nói thẳng quan điểm với tôi rằng, khi yêu anh là phải quan hệ tình dục trước hôn nhân,... vì thế cứ mỗi lần gặp nhau anh lại đòi hỏi tôi chuyện ấy.
Ảnh minh họa
Không thể từ chối mãi được, nên cuối cùng tôi cũng đã trao cho anh cái ngàn vàng. Cũng giống như traihaiphong và nhiều người đàn ông khác, sau khi chiếm đoạt được tôi người yêu tôi đã nhất quyết nói lời chia tay. Tôi cũng đã tìm đủ mọi cách để níu kéo tình yêu, nhưng có lẽ chẳng thể làm được gì khi đã mất đi cái "tem".
Những ngày sau đó, tôi luôn sống trong dằn vặt và lo lắng. Tôi cũng chẳng có đủ tự tin để làm quan hay mở rộng mối quan hệ với bất cứ ai. Thấy tôi xinh xắn, nhiều người cũng bảo sẽ giới thiệu cho tôi bạn bè, người quen, nhưng tôi đều từ chối. Vì tôi sợ, đêm tân hôn biết mình không còn trinh tiết họ sẽ khinh bỉ mình. Đã nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện đi vá cái ngàn vàng để giúp mình tự tin mở rộng các mối quan hệ xã hội, nhưng tôi cũng không biết sẽ làm ở đâu. Vì thế tôi cứ quay quắt trong những suy nghĩ, lo lắng về vấn đề trinh tiết, và khổ sở vì nó rất nhiều.
Buổi tối buồn chán, cũng chẳng hẹn hò với ai, nên tôi thường vào mạng chát và rồi tôi quen anh- người đàn ông cũng chính là chồng tôi bây giờ. Anh là người Bắc nhưng vô Nam làm việc, cứ thế dù chưa một lần gặp mặt nhưng tình yêu chúng tôi cũng đơm hoa, kết trái. Anh bảo, anh sẽ không quan tâm đến quá khứ của tôi, dù tôi có là người phụ nữ như thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ cưới tôi làm vợ,...
Để tôi yên tâm hơn anh cũng không ngần ngại kể với tôi về mối tình đầu của mình, người ấy kém anh 4 tuổi nhưng gia đình không đồng ý, nên hai người đã từng "sống thử" với nhau chừng 2 năm trước khi anh vào Nam làm việc.
Tôi cảm thấy yên tâm và hạnh phúc vì anh cũng đã từng "sống thử" với người khác thì chắc sẽ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Tôi cũng rất tin vào tình yêu của anh dành cho mình, rồi anh cũng ra Bắc sau 1 năm quen tôi và chúng tôi làm đám cưới sau 2 năm quen và yêu nhau. Cứ tưởng mình là người con gái may mắn khi đã tìm được người đàn ông hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của mình, nhưng không phải vậy. Đêm tân hôn, sau khi đã "xong việc" anh bắt đầu tra hỏi tôi về "người cũ" của mình.
Các câu hỏi như anh ta làm gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi và hai người đã có bao nhiêu lần với nhau, lần đầu tiên ở đâu? Và đề nghị tôi "Hôm nào đến nơi em và thằng kia làm lần đầu tiên ấy để "diễn" lại giống thế cùng anh".
Chưa thể dừng lại ở đó, mỗi lần "xong việc" anh còn thường xuyên hỏi và bắt tôi phải so sánh xem anh và người tình cũ, "ai hơn, ai kém". Có hôm tôi im lặng thì anh bóp miệng tôi và bảo, "sao cô không nói ra được à, chắc thằng kia nó hơn tôi phải không". Rồi anh tìm mọi cách, uống cả chất kích thích để kéo dài thời gian quan hệ để chứng tỏ mình hơn hẳn "đối phương".
Tôi đã quá đau đớn với những sự tra tấn kiểu này, và cảm thấy mệt mỏi. Nhiều khi tôi muốn bỏ đi đâu đó thật xa, quên đi tất cả, nhưng hình ảnh những đứa trẻ con tôi lại níu giữ tôi quay trở về thực tại,... tôi vẫn phải sống, phải dày vò mỗi ngày, cũng chỉ vì tôi là người đàn bà không giữ được cái "ngàn vàng" cho chồng mình đến tận đêm tân hôn.
Nhiều khi tôi cứ nghĩ, giá như mình được làm lại, có lẽ mọi chuyện sẽ khác,...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như em chưa từng yêu anh Em đang bắt đầu mọi thứ, bắt đầu với những miền kí ức, ở nơi đó có anh và có em... Em không biết mình đã khóc nhiều thế nào khi nhận ra rằng anh không hề yêu em và trái tim còn đau hơn khi chính anh đã nói ra điều đó. Giá như em chưa từng yêu anh, giá như em...