Nếu không thể tha thứ, xin đừng yêu em!
– Rất khó khăn để em có thể nói lời chia tay với anh, khi em còn yêu anh rất nhiều. Em giống như người chết đuối, lúc sắp chìm xuống tận đáy dòng nước xoáy, được anh ném cho một chiếc phao…
Em hạnh phúc vì mình được cứu sống, và cảm kích vì được anh yêu, giống như con thiêu thân em cháy hết mình với tình yêu của anh.
Em – một cô gái quê ngờ nghệch, bị gã cha dượng đốn mạt chiếm đoạt đời con gái trong trắng. Quá phẫn uất, em bỏ nhà lang thang lên thành phố, không tiền bạc, không người thân, không nghề nghiệp, lại gày gò, xanh xao, đi xin làm việc gì cũng bị từ chối.
Có lúc cùng đường em đã nghĩ đến chuyện quyên sinh, nhưng hình như ông trời vẫn bắt em phải sống để trải nghiệm những đắng cay tột cùng của cuộc đời, vì thế đã xui khiến em gặp mẹ nuôi. Mẹ nuôi chăm bẵm em như một đứa trẻ, chiều chuộng em vô điều kiện khiến em cảm động ơn huệ của mẹ nuôi lắm.
Mãi sau này em mới biết đó là cái bẫy, thực chất mẹ nuôi là một “mẹ mìn” chính hiệu, vì muốn em trở thành cái máy kiếm tiền cho bà ta, nên mẹ nuôi đã vỗ béo em thành một thiếu nữ mỡ màng, xinh đẹp, rồi bắt em “đi khách”. Dù em không muốn, dù em tìm mọi cách thoái thác, cuối cùng em vẫn phải chấp nhận theo yêu cầu của mẹ nuôi. Em trở thành một cô gái làng chơi chính hiệu, được nhiều gã đàn ông ve vãn.
Em hạnh phúc vì mình được cứu sống, và cảm kích vì được anh yêu, giống như con thiêu thân em cháy hết mình với tình yêu của anh. (ảnh minh họa)
Em cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ trôi qua mãi trong tăm tối như thế, cho đến khi gặp lại anh. Anh là mối tình đầu vụng dại, em đã phải chôn vùi tận sâu trong lòng từ giây phút bị gã cha dượng vô lương tâm hãm hại. Chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh thật trớ trêu, anh cùng bạn bè đi nhậu, rồi nảy sinh ý định “tìm hoa”, em ngỡ ngàng, đau đớn, tưởng như tim mình ngừng thở trong phút giây gặp lại.
Video đang HOT
Tình yêu xưa tưởng đã vùi sâu, chôn chặt, nhưng vừa gặp lại đã bùng cháy dữ dội trong tim em. Và anh, vì vẫn còn yêu em, nên đã dồn hết số tiền dành dụm để chuộc em ra khỏi cái chốn bùn nhơ em đang sống.
Em như kẻ chết đuối được anh ném cho cái phao, cảm kích và hạnh phúc lắm, em vội vã theo về sống với anh. Em vui vì đã rút được chân ra khỏi chốn bùn nhơ, nghĩ rằng cuộc đời mình từ đây sẽ ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng, hạnh phúc mới chỉ nằm trong tưởng tượng của em, còn cuộc sống thực tế lại không toàn màu hồng như em mơ ước. Cảm xúc yêu đương rồi cũng qua, mỗi ngày chúng ta phải đối diện với thực tế cuộc sống. Em không biết làm gì, nói đúng hơn từ khi trưởng thành, em đã quen với những chốn ăn chơi với những thú vui hưởng thụ. Sống với anh, em bắt mình phải quên sạch sẽ cái quá khứ nhơ bẩn đó, ngày 3 bữa nấu nướng, giặt giũ và chờ đợi anh về.
Đồng lương của anh cũng không dư giả gì, lại phải chi phí thêm nhiều cho em, những đồng tiết kiệm cuối cùng cũng được đem ra tiêu. Hết tiền, anh buồn, anh cáu kỉnh.
Anh ơi, em đã trải qua trong cùng cực cay đắng, có đói khổ nào, em không chịu được đâu. Em thà ăn đói, mặc rét nhưng được anh yêu thương, che chở em cũng mãn nguyện rồi…
Em sợ lắm tiếng thở dài cố nén của anh. Em sợ mỗi khi đêm xuống, anh chăm chăm dò xét cơ thể em, rồi anh dằn vặt mình chỉ là thằng “đổ vỏ”. Anh vẫn hiểu rằng trái tim em chỉ có một, luôn đập loạn nhịp vì anh, luôn hướng về anh, vậy sao anh không thể vì tình yêu vẫn dành cho em mà tha thứ cho quá khứ lỗi lầm của em?
Em không thể chịu nổi những buồn vui, hậm hực bất chợt của anh mỗi khi bên nhau. Lúc anh dịu dàng, lúc anh như con thú hoang, cào cấu, giằng xé cơ thể em, chán chê rồi buông một câu: “Em thấy thỏa mãn chưa? Em thích như này lắm mà!?”.
Hãy để em rời xa anh nhé! Nếu không thể tha thứ, không thể tin em, xin đừng yêu em!!!
Con tim bé nhỏ của em, từng đêm, từng đêm rỉ máu. Em âm thầm khóc đến héo mòn, cạn kiệt sức lực, nhưng đối diện với an hem vẫn giả vờ nói cười, giả vờ vui vẻ… Em sợ lắm anh lại bỏ em, sợ rằng bên em chẳng còn ai để yêu thương, bấu víu.
Hôm qua, anh đi nhậu ở đâu về, say khướt, anh lại hành em theo cái cách của anh, rồi nôn ọe, rồi lải nhải nhiếc em là con điếm, rằng anh không thể chịu nổi mỗi khi tưởng tượng cảnh em trong vòng tay hết thằng đàn ông này đến thằng đàn ông khác…
Em khóc.Em trằn trọc. Thức trắng. Rồi đưa ra một quyết định đau đớn: em phải rời xa anh!
Tối nay đi làm về, anh đừng ngạc nhiên khi không thấy hình ảnh quen thuộc của em bên cửa trông ngóng. Anh đừng buồn với những chuỗi ngày trống vắng sau khi em rời xa. Hãy đọc những dòng thư em để lại, ở đó là những dòng thư có máu và nước mắt, là tình yêu em dành trọn cho anh. Có lẽ, em không mong ngày chúng ta gặp lại! Em sợ lắm chuỗi ngày dằng dặc phía trước, nhưng em không đủ can đảm mỗi ngày nhìn anh đau khổ dằn vặt…
Hãy để em rời xa anh nhé! Nếu không thể tha thứ, xin đừng yêu em!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin đừng hắt hủi anh!
Làm chồng em đã gần 7 năm, làm bố của nhóc Bim 5 tuổi rưỡi rồi, anh đã thấm thía cái câu "hôn nhân là mồ chôn ái tình".
Đàn ông, ai cũng sợ bị đem so sánh. Nay em nói: "Anh Hưng chiều cái Lan kinh khủng. Nhìn hai vợ chồng nó đã xấp xỉ 40 mà còn như đôi chim non". Đến mai em lại phân trần: "Cái Thảo xưa chẳng bằng ai, người vừa xấu, học hành bung bét, may mà vớ được chồng giàu nên một đời lên tiên. Cái con đúng là tốt số. Chả bù cho mình".
Tiếng chép miệng lẫn thở dài của em cứ oang oang trong đầu, nhìn lại mình, anh cũng lăn lộn sớm hôm kiếm tiền. Ngoài làm trong cơ quan, anh "đá" cả bên ngoài. Tiền chi tiêu trong nhà, tiền đóng học cho con, tiền ngoại giao họ hàng đôi bên, anh lo tất. Nhưng em vẫn bảo: "Bao giờ mình mới có nhà?". Anh cười buồn.
Đàn ông, ai cũng sợ nghe vợ nói nhiều. Anh cũng sợ vợ than vãn, kể công, kể tội. Anh cũng chán ngán những câu quen thuộc của em: "Lương anh thấp tè", "bão giá thế này thì con lấy đâu ra tiền uống sữa?", "đời còn gì nhục hơn đứa thiếu tiền?", "biết có ngày khổ thế này thì chẳng thà đừng chui đầu vào hôn nhân"...
Những nỗi lo "cơm áo gạo tiền" đã khiến cho cuộc hôn nhân của mình có thêm những "hạt sạn" (ảnh minh họa)
Đi làm về với bộn về căng thẳng, mệt mỏi, được em "tiếp thêm" cho năng lượng như thế, anh thấy mình cũng phát khùng theo. Trong lúc bực tức, anh tặc lưỡi: "Thế thì cứ chạy theo thằng nào lắm tiền, đây không giữ". Vợ chồng mình lại giận nhau. Anh thấy mình có lỗi vì vạ miệng.
Em bảo anh vô tâm, chẳng để ý đến những sở thích của vợ. Em bảo lấy chồng như em cũng bằng thừa, cả năm chẳng nhận được món quà nào của chồng cho ra hồn. Lời trách móc của em cũng khiến anh lao đao, tự ái. Nhưng vợ ơi, anh cũng muốn em hiểu rằng những giây phút anh về nhà đừng "lên giây cót" như thế. Thay vì mắng con "ăn tàn phá hại" để ám chỉ chồng, sao em không nói thẳng với anh? Việc gì phải bắt tội thằng bé như thế?
Đàn ông, ai cũng sợ bị vợ chê vô dụng. Cu Bim đã cứng cáp, anh ngỏ ý muốn sinh đứa thứ hai, em giãy nảy: "Tiền đâu mà sinh với đẻ? Để chúng nó chết đói à? Chỉ khổ thân tôi". Rồi em lại kể lể con nhà này được học trường điểm, con nhà kia có chế độ ăn cao cấp ra sao? Đồng nghiệp, bạn thân, có bao nhiêu cái tốt đẹp, em đem ra kể hết để làm hình mẫu, trái ngược với nhà mình. Tự thấy giận mình quá, lẽ nào đến giờ, anh chẳng nuôi nổi vợ con bên em không dám đẻ tiếp đứa thứ hai? Xin em đừng hắt hủi anh như thế, nghe đau lắm.
Đàn ông, ai cũng phóng khoáng, thèm những giây phút tự do "chén chú chén anh" bên bạn bè. Anh không phải là người sống hời hợt, bỏ bê nhà cửa cho vợ. Mỗi chiều đi làm về, có hôm anh đón con, có hôm cũng qua chợ mua thức ăn (khi em nhờ). Anh cũng chủ động vào bếp vào cuối tuần hay lúc em bận, em mệt. Những chuyện nhỏ nhặt của đàn bà như giặt giũ, lau nhà, đổ rác, anh cũng sẵn sàng, chẳng kêu ca nửa lời. Vậy mà em lại bảo: "Chẳng nhờ vả được gì".
Làm chồng thật khó! (ảnh minh họa)
Nếu có hôm nào anh báo về muộn, em cằn nhằn: "Uống vừa vừa thôi. Nâng cốc bia lên thì nhớ đến con đang khát sữa ở nhà ấy. Chỉ có thế thì mới tiết kiệm được thôi. Còn bằng không thì đốt hết tiền vào quán xá hết". Những lúc anh bị say, em có thể không đắp khăn ướt lên trán anh, không pha nước chanh cho anh uống. Nhưng xin em, đừng bao giờ xỉ vả vào mặt anh rằng: "Nốc cho lắm vào, đúng là đồ ăn hại".
Em chẳng muốn anh giao du rộng vì vừa tốn thời gian, có khi lại theo bạn đâm ra hư hỏng, đổ đốn thì khốn. Nhiều lúc anh xấu hổ vì em đuổi khéo bạn chồng về. Anh chưa ho he phản ứng, em đã quắc mắt lên: "Mấy ông ấy tôi còn lạ gì nữa. Cứ khều anh ra quán để trả tiền thay đấy mà. Không dại".
Dường như những nỗi lo "cơm áo gạo tiền" đã khiến tình cảm vợ chồng mình thêm những hạt sạn. Vợ ơi! Anh phải làm như thế nào thì mới vừa lòng em? Sao làm chồng khó quá. Chẳng nhẽ cứ sáng đi làm, chiều cắp cặp về đúng giờ mới là người đàn ông tốt sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin đừng lừa dối em thêm một lần nữa Anh có biết không, trong em còn rất nhiều điều muốn tâm sự cùng anh, nhưng giờ đây em thấy không còn cần thiết nữa, vì em nhận ra rằng anh chẳng yêu thương gì em như những gì anh đã nói. Anh đến với em lúc này chỉ vì anh không có được hạnh phúc bên chị ấy, cũng có thể là...